"Đại bá, Nhị bá, Lục thúc."
Lúc này, từ bên ngoài truyền tới thanh âm nữ tử, trong đó mang theo cảm xúc lo lắng và hốt hoảng.
"Đúng là lộn xộn, lúc này còn có tâm tư hô to gọi nhỏ, không biết bao giờ mới lớn nổi!"
Sở Thiên Tề vừa nghe liền biết đó là nữ nhi Sở Y Thủy của mình, hắn trầm mặt đi ra khỏi lều chuẩn bị dạy dỗ một phen. Nhưng không bao lâu sau, Sở Thiên Tề dẫn Sở Y Thủy đi vào lều, trong nháy mắt này cơ hồ tất cả mọi người đều cảm giác được thái độ của hắn biến hóa rất lớn.
"Phụ thân… ông ấy … sắp … không ổn rồi!"
Sở Thiên Tề lắp bắp nói ra tin dữ, chỉ một câu nói này khiến cho cả đám người như bị sét đánh, ngây người ngay tại chỗ.
Sở Mộ vô cùng sợ hãi, vội vàng đè nén lửa giận trong lòng mình, quay sang hỏi thăm Sở Thiên Tề tình huống cụ thể:
"Ông nội đang ở đâu?"
"Lão nhân gia vốn là thân thể yếu ớt, hoàn cảnh ở trong Man cốc lại không tốt, mấy ngày trước đã bị lây ôn dịch. Thanh niên khỏe mạnh còn có thể chống đỡ, nhưng ôn dịch đối với lão nhân chính là nhược điểm trí mạng. Lúc trước chúng ta đã yêu cầu giới chủ và Tôn Khải Minh phái người mang lão nhân gia ra ngoài cứu chữa, nhưng mà bọn họ rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt."
Sở Thiên Hằng căng thẳng toàn thân, hai quả đấm nắm lại thật chặt, không ngừng run rẩy.
"Trước tiên mang ta đi xem một chút!"
Lúc này Thiên Cầm trầm mặc nãy giờ mở miệng nói.
Sau khi nghe thành viên Sở gia nói chuyện với nhau, Thiên Cầm đã hiểu rõ đại khái nơi này xảy ra chuyện gì. Nàng thật sự tức giận vì hành vi tàn ác của giới chủ La Hắc, trước kia nàng đúng là không nghĩ tới trên đời này còn có kẻ thống trị bạo ngược như vậy.
Sở Mộ biết tính mạng lão nhân gia mới là trọng yếu nhất, lập tức bảo Sở Y Thủy dẫn đường, kéo theo Thiên Cầm đi tới lều vải của Sở Minh. Đến ngày thứ tám, ngay cả Sở gia cũng có một nửa Hồn sủng sư bị lây nhiễm ôn dịch, chỉ có nhóm Hồn Sư và Hồn Chủ nhóm vẫn bình yên vô sự. Đến ngày thứ chín, sợ rằng sẽ chết thêm rất nhiều người.
Trên đoạn đường đi tới lều của Sở Minh, Sở Mộ phát hiện hố sâu chôn cất Báo tộc có không ít thi thể cư dân bình thường.
"Đó là người chết vì ôn dịch, đã hơn 5000 rồi. Ngày mai số người chết sẽ tăng lên gấp bội, bởi vì tất cả dược sư của chúng ta đã bị giới chủ và Tôn Khải Minh chết tiệt kia mang đi. Sở Hà và Sở Tiêm cũng bị bắt làm con tin."
Sở Thiên Tề nhìn lướt qua đống thi thể đang bị ruồi nhặng bu đầy, cắn chặt hàm răng đến rướm máu. Vì cứu cư dân Thất Sắc thành, Sở Mộ đã hao hết tâm tư lẫn sức lực, bây giờ vô duyên vô cớ chết một đống người, phần lớn lại là lão già, thiếu phụ, tình cảnh thê thảm tới cực điểm. Trong lòng hắn quả thật tức giận ngút trời, cũngg đã mắng chửi 18 đời tổ tông La Hắc và Tôn Khải Minh rồi.
Bản thân Thiên Cầm cũng đang đau xót vô cùng, nàng khẽ cắn môi cố gắng bình phục tâm tình của mình, hồi sau không dám nhìn đống thi thể kia lần nào nữa. Nàng vội vàng tiến lên đi theo bên cạnh Sở Mộ, tâm tình người nào người nấy trầm trọng tột đỉnh.
Khi bọn họ đi tới lều Sở Minh, nhìn thấy lão nhân đang nằm hấp hối, cái miệng khô khốc đang hô hấp rất khó khăn. Tình cảnh hấp hối và suy kiệt thế này nhất thời làm cho bọn họ chua xót trong lòng, tinh thần dần dần chán nản.
Thiên Cầm cũng biết lão nhân bệnh tình nguy kịch, vội vàng triệu hồi ra Thảo hệ Hồn sủng tiến hành kiểm tra cơ thể Sở Minh. Trải qua một phen kiểm tra toàn diện, Thiên Cầm lập tức để cho Thảo hệ Hồn sủng thi triển mấy kỹ năng hồi phục, đồng thời cung cấp một nguồn năng lượng duy trì tính mạng. Nhưng mà một loạt hành động cứu trị không có giúp cho bệnh tình Sở Minh chuyển biến tốt đẹp bao nhiêu.
"Tiểu cô nương, thôi đi!"
Sở Minh phất tay áo, ánh mắt mệt mỏi nhìn vào Thiên Cầm đang cố gắng chữa trị. Trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, Sở Minh biết Thiên Cầm là Linh sư cấp bậc rất cao, thế nhưng càng gần tử vong, suy nghĩ của hắn lại càng rõ ràng. Sở Minh biết rõ mình đã là người nửa chết nửa sống, cộng thêm ôn dịch bộc phát đã hút cạn sinh lực của hắn. Tuổi thọ đã tới điểm cực hạn rồi.
"Phụ thân, ngài đừng như vậy, Sở Mộ đã trở về, chúng ta còn có hi vọng!"
Vành mắt Sở Thiên Hằng đỏ bừng, vội vàng quỳ rạp trước mặt Sở Minh cầu khẩn. Bởi vì hắn là trưởng tử Sở Minh nên tự trách bản thân mình vô năng, thời gian mấy năm cuối cùng của phụ thân cũng không được sinh sống an nhàn. Ngược lại còn đau bệnh quấn thân nằm trong lều vải trút từn hơi thở mệt nhọc. Chính hắn lại không có biện pháp xử lý.
Lúc này các vị thúc bá của Sở Mộ cũng đã quỳ xuống, khẩn cầu phụ thân không nên từ bỏ hi vọng.
"Lão nhân gia, ngài tin tưởng ta, cho ta thêm một ít thời gian trị liệu, tin tưởng không bao lâu sau ngài sẽ có thể hoạt động bình thường như cũ."
Thiên Cầm cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Sở Minh nở nụ cười hòa ái, mí mắt tràn đầy nếp nhăn nửa mở nửa khép, hữu khí vô lực mở miệng nói:
"Cho dù chữa hết cũng không thể sống thoải mái qua đoạn đời còn lại. Thôi, cứ như vậy đi, chỉ mong Linh sư cô nương nghĩ biện pháp cứu giúp dân chúng bị lây ôn dịch."
Lão nhân gia tâm ý đã quyết, không có người nào ngăn trở được nữa.
Thiên Cầm lẳng lặng đứng lên, nhìn thoáng qua Sở Mộ dùng hồn niệm nói:
"Thân thể lão nhân gia vốn đã không tốt, ôn dịch tập kích đúng lúc phá hủy mạch sống cuối cùng của ông ấy. Thiên Cầm thật sự vô lực rồi, xin lỗi!"
Sở Mộ vẫn đứng tại cạnh Sở Minh, im lặng không nói. Lúc này tâm tình của hắn phức tạp trước nay chưa từng có. Mặc dù lão nhân ở trước mắt không có liên hệ máu mủ với mình, nhưng hắn vẫn xem là thân nhân chân chính. Ngay cả Sở Mộ cũng cảm thấy lão nhân gia lựa chọn "nhập thổ vi an" là bình thường, nhưng mà lửa giận trong nội tâm vẫn đang bốc cháy âm ỉ. Cảm giác bi thương và tức giận đan xen vào nhau làm cho Sở Mộ không thể ức chế nổi chính mình.
"Sở Mộ… Sở Mộ... Sở Mộ ~!"
Sở Minh nhẹ nhàng vẫy vẫy tay trước mặt hắn.
"Sở Mộ, ông nội gọi ngươi!"
Sở Thiên Tuyệt vội vàng đẩy vai Sở Mộ một cái, tâm tình hắn mới dần dần khôi phục như cũ, vội vàng bước tới quỳ xuống bên cạnh lão nhân gia:
"Ông nội!"
"Không cần như vậy, tiểu tử, khống chế tốt tâm tình của mình."
Sở Minh đã nhận ra thái độ của Sở Mộ khác thường, cho nên lão nhẹ nhàng lựa lời an ủi.
Sở Mộ gật đầu tỏ ý đã hiểu, bắt đầu hít vào một hơi kiềm chế cảm xúc trong lòng.
"Cả đời ông nội chỉ làm những việc tầm thường, nhưng có được đám con cháu như các ngươi cũng cảm thấy tự hào lắm rồi. Còn có phụ thân của ngươi nữa, hắn vốn là một Hồn sủng sư ưu tú, phẩm chất hơn người. Nếu như có thể… cố gắng cứu vớt cư dân Thất Sắc thành, nhưng lượng sức mà làm, đừng cưỡng cầu quá sức mình!"
Sở Minh không thể nói quá nhiều, chỉ mới hai câu đã thở hồng hộc, khuôn mặt nhăn nhó lộ vẻ đau đớn khó lòng cưỡng lại.
Sở Mộ gật đầu lần nữa, cho dù Sở Minh không nói, Sở Mộ cũng không để cho cư dân Thất Sắc thành và Sở gia bị toàn diệt ở trong Man cốc.
"Các ngươi đi ra ngoài, ta muốn nói mấy lời cuối cùng với hắn!"
Sở Minh bỗng nhiên phất tay áo đuổi tất cả mọi người.
"Hắn?"
Sở Thiên Hằng ngây ngẩn cả người, trong giây lát đột nhiên tỉnh ngộ lại. Bởi vì hắn phát hiện ánh mắt lão nhân gia đang ngó chừng hư không, nhưng thần sắc lộ vẻ phức tạp và u oán khó tả.
"Đi thôi, ta có lời muốn nói với hắn, tất cả ra ngoài đi!"
Sở Minh lập lại lần nữa. Lúc này Sở Thiên Hằng đã hiểu lão nhân gia đang ám chỉ người nào, chỉ biết lắc đầu cười khổ. Bởi vì lão tam vốn không có ở chỗ này.
Sở Thiên Tuyệt định mở miệng nói chuyện, nhưng lại bị Sở Thiên Hằng đưa tay ngăn cản.
"Đi đi!"
Sở Minh tiếp tục phất tay áo.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comSở Mộ hiểu tâm tình Sở Minh lúc này, hắn cố ý liếc nhìn mọi người phát hiện ai nấy đều trầm mặc không nói. Trong đầu cũng sinh ra cảm giác bất đắc dĩ, tiếc hận và khổ sở.
Rốt cuộc, mọi người lần lượt rời khỏi lều. Bọn họ rõ ràng sau khi rời khỏi lều vải chính là vĩnh biệt lão nhân gia, cho nên tâm tình bọn họ cực kỳ nặng nề, không khí trầm lắng đến khó thở.