Sủng Mị

Chương 791: Tâm Ma Trùng

"Khẳng định dư sức, thiếu chủ còn nhớ trước kia ta có nhắc tới Hồn sủng Tinh Hà của Nữ Tôn điện hạ không?"

Ly lão nhi liền hồi đáp.

"Nhớ, lúc ấy ngươi nói thực lực nó tương đương với Lam Vũ Yêu Linh Hoàng."

Sở Mộ gật đầu nói.

Thực lực tương đương Lam Vũ Yêu Linh Hoàng hẳn là trên dưới chuẩn đế hoàng.

"Đúng là tương đương, thế nhưng, lúc ấy Tinh Hà chỉ mới sáu, bảy đoạn."

Ly lão nhi cười nói.

Sở Mộ hít vào một hơi kinh hãi.

"Sáu, bảy đoạn đã có thực lực chuẩn đế hoàng?"

"Vậy thì đẳng cấp chủng tộc của nó chẳng phải là cao đẳng đế hoàng rồi?"

Sở Mộ rất ít khi nhìn thấy sinh vật đẳng cấp chủng tộc cao thế này.

"Nữ Tôn điện hạ còn là một trong Hồn Minh - Thập Lục Tuyệt, thực lực Thập Lục Tuyệt tương đương nguyên lão của Hồn Điện. Thậm chí một số cường giả trên cùng còn mạnh hơn nguyên lão, mặc dù không thể nói thực lực Nữ Tôn điện hạ xếp hạng cao nhất Hồn Điện, nhưng chắc chắn là thuộc về hàng ngũ mạnh nhất."

Ly lão nhi chậm rãi nói.

Sở Mộ biết nhóm người mạnh nhất Hồn Điện chính là siêu cấp cường giả khống chế Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong giả. Bản thân hắn còn cách cảnh giới kia một đoạn rất xa.

Sở Mộ làm theo lời khuyên của Hương Vân Vận, bình yên tá túc trong Đại Sở thế gia ít hôm. Đức Lão linh sư cũng là cường giả có Hồn sủng cao đẳng đế hoàng, nơi này lại có một đám Hồn Hoàng trấn thủ, cho nên sinh vật thần bí kia khẳng định không dám xông vào Đại Sở thế gia.

Đến ngày thứ hai, vì lý do an toàn, Sở Mộ vẫn không có rời khỏi Đại Sở thế gia, chỉ yên lặng ngồi trong phòng tĩnh tu bổ sung hồn lực của mình. Sau đó tiến hành cường hóa Phược Phong Linh lên cấp đế hoàng.

Thời gian Phược Phong Linh trở thành quân chủ đỉnh phong đã được bốn tháng, tuy rằng quá trình này chuẩn bị nửa năm mới là tốt nhất, nhưng Sở Mộ cảm thấy bốn tháng đã đủ rồi. Linh vật đã có, hồn niệm cũng mạnh, tinh thần và thể lực đã hồi phục đầy đủ, không có lý do gì để chờ đợi nữa hết.

Vào lúc giữa trưa mặt trời treo trên cao, nhiệt khí nóng hổi từ khe núi bốc lên, tạo thành từng gợn sóng như thực chất ở giữa không trung.

Phía sau hậu sơn Đại Sở thế gia, một đạo Tinh Quang hoa mỹ xẹt qua lao tới chỗ sâu trong dãy núi.

Đầu Hồn sủng Tinh Quang này luôn có một tầng quang mang thần thánh bao trùm, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy đường viền ngoại hình sáng chói, nhưng không có cách nào thấy rõ bộ mặt thực sự của nó.

Bay song song với Tinh Quang Hồn sủng là một con Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm, đầu Điệp Vĩ Cầm này có hai cánh trong suốt, thân thể mềm mại xinh đẹp, trong lúc phi hành trên không trung lộ vẻ ưu mỹ cao nhã vô cùng.

Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm đã được cường hóa đến đẳng cấp rất cao, tốc độ nó phi hành không hề thua kém Tinh Quang Hồn sủng.

"Lam tỷ tỷ, đại khái là tại vị trí này, mấy ngày trước vào lúc nửa đêm, ta nhìn thấy nó khi ở trong rừng cây cạnh Đại Sở thế gia. Nó có cặp mắt đỏ rực tràn đầy lệ khí, không biết vì nguyên nhân gì lại ngó chừng ta và một vị nam tử."

Nữ tử khống chế Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm nói.

Người được gọi Lam tỷ tỷ chính là Liễu Băng Lam, bên cạnh nàng là Hương Vân Vận phong tình vạn chủng.

Lúc này Liễu Băng Lam đang dùng ánh mắt kỳ dị nhìn sang Vân Vận.

Hương Vân Vận lập tức nhận thấy lời nói của mình có vấn đề. Theo như cách nói kia chẳng phải là tự khai ra mình nửa đêm hẹn hò với nam nhân chui vào rừng cây làm chuyện mờ ám hay sao? Thế là Vận Vận mặt mày đỏ rần, vội vàng giải thích:

"Lam tỷ tỷ, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta … ta chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi!"

"Lớn như vậy rồi còn không biết tự ước thúc mình!"

Băng Lam nhẹ giọng quở trách một câu.

"Người ta có một vị tỷ tỷ thiên sinh lệ chất, dĩ nhiên là phải phóng túng một chút nha!"

Hương Vân Vận cười nói.

Trong lúc nói chuyện, hai nàng đã khống chế Hồn sủng bay tới ngọn núi đầu Hồn sủng thần bí kia từng dừng lại. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Có dấu vết gì không?"

Hương Vân Vận vừa hạ xuống vừa đảo mắt nhìn quanh.

"Lâm, rốt cuộc là sinh vật nào lưu lại dấu vết."

Băng Lam niệm chú ngữ triệu hồi ra một con Hồn sủng phát ra khí tức thần thánh. Hình thể nó hơi nhỏ, dáng vẻ lung linh, một mái tóc dài rũ xuống bắp chân lấp lánh quang mang mờ ảo. Khí chất trên người nó thậm chí còn thánh khiết hơn Tinh Quang vài phần.

Hương Vân Vận trợn mắt nhìn đầu Hồn sủng vừa mới xuất hiện, hồi lâu sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Đây chính là một trong Thất Đồ Thánh Sủng, Quang hệ Hồn sủng - Chưởng Thự Cơ a…aa?"

Băng Lam khẽ gật đầu, ra lệnh cho Chưởng Thự Cơ bắt đầu thu thập dấu vết do sinh vật kia lưu lại.

"Tinh tinh tinh!"

Chưởng Thự Cơ trôi nổi bồng bềnh ở giữa không trung, lặng lẽ phi hành bay qua bay lại mấy vòng đã có đáp án. Sau đó nó trở lại bên cạnh Băng Lam phát ra một tràng thanh âm thanh thúy.

"Là Thiên Ma Trùng!"

Băng Lam nhíu mày thật sâu, thoáng cái đã rơi vào trạng thái trầm tư.

"Thiên Ma Trùng? Thiên Ma Trùng cao đẳng cấp đế hoàng? Loại sinh vật này không phải thường đem theo quân đoàn khổng lồ tác yêu tác quái hay sao? Tại sao lại một thân một mình chạy đến nơi đây, hơn nữa ánh mắt Thiên Ma Trùng vốn không có màu đỏ như thế?"

Hương Vân Vận đặt ra một đống câu hỏi liên tiếp.

Liễu Băng Lam chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không hiểu vì sao lại có một đầu Thiên Ma Trùng cao đẳng đế hoàng lẻn vào thế giới nhân loại.

Thiên Ma Trùng cao đẳng đế hoàng đã có trí tuệ rất cao, nó biết rõ ràng tiến vào nơi này sẽ có khả năng bị cao thủ nhân loại vây công, đến lúc đó coi như là cao đẳng đế hoàng cũng sẽ vẫn lạc như thường.

Băng Lam suy tư hồi lâu cũng không thể cho ra đáp án chính xác, nàng lập tức quay sang định hỏi ý kiến Hương Vân Vận.

"Tại sao?"

Băng Lam thấy ánh mắt Hương Vân Vận ngơ ngác nhìn về phương xa liền mở miệng hỏi.

Hương Vân Vận giật mình phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn xuống thi thể một con sâu nhỏ, mở miệng nói:

"Đây… đây hình như là..."

Băng Lam lúc nãy đã thấy con sâu này rồi, nhưng không có phát hiện điều gì khác thường. Vì thế nàng không biết tại sao Hương Vân Vận lại kinh ngạc như thế.

"Lam tỷ tỷ, đây là... đây hình như là Tâm Ma Trùng, một loại sinh vật đặc thù có thể khống chế Hồn sủng hoang dã."

Hương Vân Vận lắp bắp nói.

Nghe thấy Hương Vân Vận một nhắc nhở một câu như vậy, Băng Lam cũng ngẩn người ngạc nhiên.

Tâm Ma Trùng là sinh vật Trùng hệ cường đại có một kỹ năng đặc thù, khi nó thi triển kỹ năng sẽ phân liệt từ thân thể mình ra một khối thịt nho nhỏ tượng tự nhuyễn trùng, sau đó cưỡng bức đưa nhuyễn trùng vào trong cơ thể Hồn sủng hoang dã chiếm quyền khống chế tuyệt đối.

Tâm Ma Trùng là Trùng hệ Hồn sủng cực kỳ hiếm thấy, năng lực khống chế Hồn sủng cũng phải dựa trên điều kiện chênh lệch đẳng cấp không xa. Đồng thời lại không có biện pháp khống chế số lượng lớn, tính thực dụng trong chiến đấu cũng không cao, cho nên Tâm Ma Trùng vốn không được đưa vào loại hình Hồn sủng ký kết khế ước.

"Ngay cả Hồn sủng cao đẳng đế hoàng cũng bị khống chế, như vậy bản thể Tâm Ma Trùng mạnh cỡ nào đây? Nếu là do một Hồn sủng sư chỉ huy thì..."

Hương Vân Vận rùng mình một cái, trên mặt lộ vẻ không dám tin tưởng.

Tinh thần Băng Lam cũng âm thầm run lên từng gợn sóng, thông thường Tâm Ma Trùng chỉ có thể khống chế Hồn sủng đẳng cấp thấp. Nếu như nó có khả năng khống chế cấp quân chủ hoặc là chuẩn đế hoàng, vậy thì Băng Lam cũng không cảm thấy khác lạ. Nhưng mà sinh vật nó đang khống chế chính là một con Hồn sủng cao đẳng đế hoàng.

Hiển nhiên đầu Thiên Ma Trùng cao đẳng đế hoàng này đến từ Vạn Đoạn Triết Cốc, mà Thiên Ma Trùng cao đẳng đế hoàng chính là Thống trị giả của bộ lạc cấp bảy. Chỉ riêng khả năng xông vào bộ lạc cấp bảy, sau đó tiến hành khống chế Thiên Ma Trùng cao đẳng đế hoàng đã là chuyện tình cực kỳ rung động rồi.

Sắc mặt Băng Lam trầm trọng thêm vài phần, nàng nhìn thoáng qua Hương Vân Vận nói:

"Vậy đầu Thiên Ma Trùng cao đẳng đế hoàng đang khóa định ngươi?"

"Hình như không hoàn toàn đúng, có lẽ là ngó chừng cái tên nam tử kia, nhưng ngay cả hắn cũng không biết đây là chuyện gì!"

Hương Vân Vận lắc đầu phủ nhận.

"Đây không phải là chuyện đùa, hay là dẫn ta đi hỏi một chút!"

Băng Lam nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất