Sủng Mị

Chương 797: Mê Cung tù ngục

Sở Mộ chỉ gật đầu một cái xem như đáp lễ, cũng không nói thêm điều gì.

Một gã hộ tống khác chính là Hồn sủng cung - Chu Cảnh Long, độ tuổi khoảng chừng hai mươi tám cho đến ba mươi. Thường thường những người ở thời kỳ này rất khó nhận ra sự khác biệt từ vẻ bề ngoài, nhưng thái độ hắn tương đối vui vẻ. Người này hẳn là chịu trách nhiệm chính giám sát Sở Mộ có biển thủ tài nguyên hay không.

"Ngươi là Hồn Điện Sở Thần hả? Quả nhiên là tài mạo song toàn a...aa…aaa!"

Chu Cảnh Long chào hỏi rất nhiệt tình, chủ động tự giới thiệu mình.

"Tài mạo song toàn?"

Sở Mộ dở khóc dở cười.

"Hình như đây là từ ngữ dùng để hình dung nữ tử mà?"

Bất Hủ thành mở ra, lần này Sở Mộ lấy thân phận điều tra viên nên không bị phong bế hồn niệm và dùng vải che mắt. Quyền lực hiện tại của hắn có thể bao quát phần lớn diện tích trong Bất Hủ thành.

"Rất kinh ngạc sao? Thật ra Bất Hủ thành chính là địa phương ngươi thủ cảnh trước kia."

San tiểu thư nhìn về phía Sở Mộ, thản nhiên nói.

"Ừ, quả thật không nghĩ tới, không hổ danh là Vong Giới môn trong truyền thuyết."

Sở Mộ giả vờ cảm khái một câu.

San tiểu thư mỉm cười đắc ý, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kiêu ngạo.

Sở Mộ chú ý tới vẻ mặt San tiểu thư, trong lòng lại âm thầm buồn cười, trên thực tế hắn đã biết Bất Hủ thành tồn tại từ lâu lắm rồi.

Màn trời vẫn âm u đen nhánh chưa bao giờ thay đổi, âm khí tràn ngập không gian che kín tầm mắt mọi người, thỉnh thoảng còn có tia chớp đánh xuống tạo thành dư chấn kinh thiên động địa.

Cuồng phong thổi qua thành trì tan hoang đập vào mặt Sở Mộ, luồng khí tức hắc ám nồng nặc này khiến cho hắn nghĩ tới mùi vị của tử vong. Đối với những người tinh thần không ổn định sẽ tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, thực lực bộc phát khẳng định giảm xuống vài phần.

"Ở trong Bất Hủ thành có sinh vật Vong Linh hệ không nhỉ?"

Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.

Thông thường sinh vật Vong Linh hệ sẽ ra đời tại địa phương có khí tức tử vong nồng đậm, những khu vực có nhiều sinh mạng tử vong, trải qua thời gian ngưng tụ lâu dài dần dần tạo thành lĩnh vực đặc thù rất thích hợp cho chủng tộc này phát triển.

"Có một số phong ấn năng lượng vẫn còn bỗng nhiên bị bài trừ, sinh vật bên trong không gian phong ấn đã thoát ra hiện đang ẩn nấp trong Bất Hủ thành. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra chúng nó và phong ấn trở lại, không được thì trực tiếp giết chết. Nếu không, chúng nó sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí còn có thể phá hủy những phong ấn khác dẫn đến tai ương."

San tiểu thư chậm rãi nói.

"Thực lực như thế nào?"

Sở Mộ mở miệng hỏi.

"Sợ rằng đều là đạt tới chuẩn đế hoàng."

Chu Cảnh Long nói.

Sinh vật cấp đế hoàng xuất hiện khẳng định cần phải có cường giả Hồn Hoàng xuất thủ, Chu Cảnh Long chỉ có một đầu Hồn sủng chuẩn đế hoàng. Lấy thực lực một mình hắn hiển nhiên không có cách nào ứng phó hết thảy tình huống phát sinh trong Bất Hủ thành.

"Sở Thần, chiếc nhẫn này cho ngươi, nó có tác dụng cảm ứng phong ấn không ổn định trong thành. Ngươi nên bắt đầu công việc tuần tra càng sớm càng tốt."

San tiểu thư vừa nói vừa đưa một chiếc nhẫn bảo thạch cho Sở Mộ.

Sở Mộ cũng không nói nhiều, chỉ nhận lấy rồi đeo vào tay.

San tiểu thư giải thích:

"Chiếc nhẫn phát ra ánh sáng định hướng, nếu có phong ấn không ổn định sẽ chỉ tới vị trí cụ thể. Dĩ nhiên, ngươi phải dùng hồn niệm mới có thể cảm giác được tia sáng của nó. Ngươi thử kiểm tra xem sao!"

Sở Mộ chậm rãi đưa tay ra, nhắm hai mắt lại, dùng hồn niệm cảm giác tình hình chung quanh.

Quả nhiên đúng như lời San tiểu thư nói, trong phạm vi tinh thần của Sở Mộ xuất hiện mấy tia sáng chỉ dẫn theo nhiều phương hướng, hơn nữa cường độ ánh sáng cũng mạnh yếu khác nhau.

"Cường độ cao nói rõ hướng đó có phong ấn lớn, cường độ kém chính là phong ấn nhỏ. Ngươi bây giờ nhìn thấy tia sáng cường độ cao nhất chính là đồ án phong ấn Huyền Chân Chập, hai tia sáng yếu hơn đại khái chỉ tới vị trí phong ấn sinh vật cấp quân chủ, tạm thời không cần để ý."

San tiểu thư tiếp tục giải thích.

"Đầu Huyền Chân Chập kia là chủ sủng của một vị điện chủ Hồn Điện phạm tội nên nhận án tù mười năm."

Chu Cảnh Long bổ sung vào một câu.

"Nếu như là ngoại vật phá hủy phong ấn thì công việc của chúng ta nhẹ nhàng hơn. Phong ấn chưa hủy thì tiếp tục duy trì, tu sửa, nếu sinh vật phong ấn chạy trốn ra ngoài phải tìm cách giết chết. Trường hợp có người len lén xâm nhập Bất Hủ thành mưu đồ bất chính lập tức phán định trọng tội, có thể tùy ý xử lý."

San tiểu thư nói.

Trong lúc nói chuyện, San tiểu thư cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ, hình như câu nói kia ẩn chứa huyền cơ muốn nhắc nhở hắn.

Sở Mộ hiểu dụng ý của San tiểu thư, hẳn là nàng muốn nhắc lại vấn đề mình tự ý giải phóng Luân Phong Long lúc trước.

Lúc đầu Thiên Thính đã biết Sở Mộ phóng thích Luân Phong Long, nhưng hắn vì muốn nhận được bảo vật nên không để tâm truy cứu chuyện này. Dù sao cũng chỉ là một đầu Luân Phong Long quân chủ đỉnh phong, hoàn toàn không có tính uy hiếp đối với Thiên Thính.

Mà San tiểu thư lúc này biểu thị tâm ý cũng không biết đang ẩn giấu mục đích gì.

Bất Hủ thành bao trùm diện tích rất lớn, chiếc nhẫn đạo cụ chỉ có thể nhận thấy kết giới không ổn định trong phạm vi giới hạn, không có cách nào tìm được những sinh vật chạy trốn ra ngoài.

Cả ngày tìm kiếm tương đối lao lực, ba người Sở Mộ chỉ tìm được một số sinh vật cấp quân chủ, tùy tiện xuất thủ vài cái là giải quyết xong chúng nó. Về phần Huyền Chân Chập trong tình báo nhắc tới vẫn không thấy tung tích.

"Xem ra vẫn phải tìm mấy gã Hồn sủng sư điều tra tới đây, chúng ta không dám phi hành trong Bất Hủ thành nên dò đường chẳng khác nào mò kim đáy biển."

Chu Cảnh Long lắc đầu nói.

San tiểu thư và Chu Cảnh Long hiển nhiên sẽ giải quyết vấn đề này, Sở Mộ tự mình trở lại Hồn Điện nghỉ ngơi.

"Điều tra thế nào?"

Băng Lam thấy Sở Mộ trở lại liền hỏi một câu.

"Giải quyết mấy con quân chủ đỉnh phong mà thôi, Huyền Chân Chập cấp đế hoàng vẫn chưa có tin tức."

Sở Mộ nói.

"Huyền Chân Chập?"

Băng Lam khẽ nhíu mày, rơi vào trạng thái trầm tư hồi lâu.

"Huyền Chân Chập hình như là bị ông ngoại ngươi nhốt vào, nó là chủ sủng của điện chủ Trương Tư Viễn mười năm trước."

"Người kia có cái gì đặc thù sao?"

Sở Mộ thấy vẻ mặt Băng Lam nghiêm túc nên cảm thấy kỳ quái.

"Cũng không có chỗ nào đặc thù, chẳng qua là Thánh vệ trông coi Mê Cung tù ngục báo cho ta biết thực lực Trương Tư Viễn đột phá đã trốn ra khỏi tù lao. Trong chuyện này có điểm kỳ hoặc."

Băng Lam nhỏ giọng lầm bầm.

"Có thể là do hắn phóng thích Huyền Chân Chập?"

Sở Mộ hỏi.

"Có thể, chuyện này phải mau chóng điều tra rõ ràng."

Băng Lam nói, âm thầm suy nghĩ nên giao nhiệm vụ này cho ai, vào lúc này thành viên cấp bậc Hồn Hoàng đã bận rộn hết rồi. Nàng cũng không thể phái một nhóm Hồn Chủ đối phó Trương Tư Viễn, nhiệm vụ này có tính nguy hiểm quá cao, hễ sai lầm một bước khẳng định tạo thành tổn thất rất lớn.

"Hay là để ta tới Mê Cung tù ngục một chuyến, dù sao cũng lỡ nhận công tác điều tra rồi."

Sở Mộ biết Băng Lam tạm thời điều không ra nhân thủ, lập tức xung phong nhận việc.

"Ừ, ngày mai ta sẽ bảo Trác Nông dẫn ngươi tới Mê Cung tù ngục, cố gắng tìm ra tình huống cụ thể."

Băng Lam gật đầu nói.

Sở Mộ gật đầu, hắn chưa từng tới Mê Cung tù ngục nên không biết bên trong nhốt nhân vật nào, tội trạng ra sao... lần này đi một chuyến xem như mở rộng tầm mắt. Dù sao đại danh Mê Cung tù ngục trước giờ như sấm nổ bên tai, chỉ nghe cái tên của nó cũng có thể hù dọa một đám ác nhân sợ hãi tái mặt. Nguồn: http://truyen360.com

Thiên Hạ Cảnh có hai cái tù ngục lớn nhất, một cái là Phong Ấn thành, cái kia chính là Mê Cung tù ngục.

Điểm khác nhau chính là Phong Ấn thành chuyên môn nhốt Hồn sủng.

Mê Cung tù ngục lại giam giữ Hồn sủng sư phạm phải tội nghiệt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất