Sủng Mị

Chương 870: Thế giới Càn Khôn (hạ)

Thế nhưng, từ đó cũng nhìn ra được Thiên Cơ không có giết chết chúng nó, Sở Mộ cảm thấy bên trong khu vực hắc ám của Càn Khôn Băng Môn có ánh mắt đang nhìn chằm chằm nơi này. Nhưng chúng nó không dám đi ra gây phiền toái nữa.

"Mở cửa ra!"

Thiên Cơ quay đầu lại nói với Đằng Lãng.

Đằng Lãng cũng không giãy dụa vô ích. Hắn chậm rãi đi tới trước Càn Khôn Băng Môn, mặc dù đã bị ép buộc tới đây nhưng thời điểm nhìn thấy Băng môn huyền bí tổ tiên để lại, trong lòng hắn vẫn kích động không dứt.

Có lẽ Đằng Lãng nhận ra văn tự trên cánh cửa, hắn từ từ ghi nhớ cẩn thận, sau đó lẩm bẩm niệm chú ngữ thúc đẩy văn tự cổ xưa lần lượt di chuyển. Cuối cùng những hình điêu khắc trên Băng môn rực sáng, một luồng khí tức cường đại bỗng nhiên phóng thẳng ra ngoài.

"Kẽo kẹt… kẽo kẹt..."

"Rắc rắc rắc!"

Tầng băng trên cánh cửa bắt đầu vỡ vụn, Càn Khôn Băng Môn chậm rãi mở ra.

Tất cả mọi người đều ôm tâm thái chờ mong nhìn chằm chằm vào cánh cửa, bọn họ thật sự nóng lòng muốn biết thế giới đầu bên kia có hình dáng như thế nào.

Đây vốn là mục tiêu lớn nhất trong đời Đằng Lãng, lúc này hắn càng kích động không nói nên lời. Nhưng lúc này bên cạnh hắn lại có quá nhiều người, nếu như một mình hắn đặt chân vào Băng môn, cuộc đời hắn coi như không còn gì đáng tiếc.

Vẻ mặt Thiên Cơ bình tĩnh như thường, ánh mắt nàng đôi khi lóe lên tia sáng kỳ dị, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Thời điểm Băng môn hoàn toàn mở ra, bên trong xuất hiện quầng sáng chói lòa, nàng cố ý nhìn thoáng qua Đằng Lãng, mở miệng nói:

"Ngươi vào trước!"

Đằng Lãng ngây ngẩn cả người, không nghĩ rằng Thiên Cơ lại nghĩ như vậy.

Mặc dù trong lòng Đằng Lãng tổ tông mười tám đời Thiên Cơ vô số lần, nhưng thật ra hắn vừa bất đắc dĩ vừa cảm kích nàng. Bởi vì đây là vinh dự của người lần đầu tiên bước vào Càn Khôn Băng Môn.

Đằng Lãng đi rất chậm, vì lý do an toàn, Thiên Cơ để cho Bạch Hổ đi theo sau hắn.

Đằng Lãng tiến vào thế giới Càn Khôn Băng Môn không bao lâu, Thiên Cơ mới cưỡi Cửu Thải Loan đi theo sau. Kế tiếp là Sở Mộ và hai nữ nhân kia, đi cuối cùng chính là Thiên Cơ - Dung Nham Hoàng, coi như là bảo đảm an toàn cho đệ tử.

Trước khi tiến vào thế giới Càn Khôn Băng Môn, Sở Mộ đã nhiều lần suy đoán cảnh tượng trong đó như thế nào.

Chẳng qua là Sở Mộ vạn phần kinh ngạc khi tận mắt nhìn thấy thế giới băng tuyết thần bí này. Chỉ có hai chữ mới có thể diễn tả hết cảm giác của hắn, đó là "rung động", tuyệt đối rung động.

Một bầu trời tinh khiết đến cực hạn, một thế giới trong suốt thuần chất.

Tầm mắt không có bất kỳ vật thể gì cản trở, đại địa bằng phẳng như gương, bóng loáng. Bầu trời bao la vô biên vô hạn, nhìn hết tầm mắt cũng chỉ thấy sương trắng lượn lờ. Nếu bay ở giữa không trung không thể nào phân biệt nổi phương hướng. Trong lòng mọi người kích động thật sâu, thế giới này quá mức huyễn hoặc rồi, lỡ may bị lạc trong đó làm sao biết đường đi ra?

Lúc này trên mặt đất chỉ có năm cái bóng nhỏ bé phản chiếu dưới tầng băng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Đây… đây... thật là khó tin!"

Đằng Lãng đến lúc này vẫn chưa thể khôi phục tinh thần trở lại.

Cho dù là Thiên Cơ đã từng nhìn thấy vô số kỳ quan, thắng cảnh cũng bị kích thích thị giác rất lớn, nội tâm nàng rung động mãi không tiêu tan.

Sở Mộ đỡ hơn một chút, bởi vì trước kia hắn từng tiến vào Trầm Thụy thế giới, nơi đó là một thế giới ngủ say, tất cả mọi thứ yên tĩnh đến cực hạn.

Mà thế giới Càn Khôn Băng Môn lại là một quang cảnh hoàn toàn khác. Chỉ riêng tầm mắt bao quát không bờ bến đã khiến cho lòng người mê hoặc, như mộng như ảo.

"Đinh đinh đinh!"

Ngưng kêu lên hưng phấn, nó nói cho Sở Mộ biết thế giới băng tuyết này có nguồn năng lượng vô cùng tinh khiết. Vô số linh khí lượn lờ chung quanh không ngừng tẩm bổ cơ thể nó, không chỉ cảm thấy thoải mái dị thường, mà thực lực cũng chậm rãi tăng cường.

Quan trọng nhất là nguồn linh khí này cực kỳ khổng lồ, mức độ nồng đậm cũng tốt hơn Trữ Mạn Nhi không ít. Nếu như sinh sống thời gian dài trong này sẽ có thể thay đổi thiên phú Băng hệ của nó.

Ngưng ở bên cạnh vô cùng hưng phấn, nhưng Sở Mộ lại có cảm giác bị lực lượng vô hình nào đó trói buộc.

Sở Mộ suy nghĩ một lát, tạm thời chỉ có thể suy đoán đây là áp bách từ thế giới cực băng đối với lực lượng Bán Ma của mình.

Cũng có thể nói đây là một loại khắc chế thuộc tính, thực lực Sở Mộ Bán Ma nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Mà Thiên Cơ - Quan Hoàng Vương là Viêm hệ thuỷ tổ bị khắc chế càng thêm nghiêm trọng. Ít nhất Bán Ma còn có Dị hệ chống đỡ, không đến nổi vô lực chiến đấu trong thế giới kỳ dị này.

Thế nhưng, nếu như so sánh ưu nhược giữa song phương, có lẽ Sở Mộ vẫn ở vào thế yếu. Bởi vì Bạch Hổ vô địch đế hoàng chính là uy hiếp quá lớn. Lỡ may nó đột nhiên đột phá đến cấp chúa tể, vậy thì Sở Mộ cũng không có cách nào ám sát Thiên Cơ. Một khi bại lộ hành tung thậm chí sẽ bị nàng giết ngược lại.

"Các ngươi tu luyện trong này một đoạn thời gian, Băng hệ Hồn sủng đột phá đến cao đẳng đế hoàng không thành vấn đề."

Thiên Cơ cảm nhận được linh khí nồng đậm trong thế giới Càn Khôn, nàng quay đầu lại nói với hai nữ đệ tử.

Quán Quán và Tiểu Đồng nở nụ cười vui sướng. Chỉ cần Hồn sủng đột phá đến cao đẳng đế hoàng, thân phận và địa vị hai người sẽ hoàn toàn bất đồng. Nhất là các nàng rất trẻ, nói không chừng trong tương lai sẽ có cơ hội tiếp nhận vị trí Thiên Cơ.

Thiên Cơ nói như vậy đã cho thấy một chuyện, đó là linh khí nơi này chỉ có thể giúp cho Hồn sủng tăng cường lên tới cao đẳng đế hoàng. Về phần đế hoàng đỉnh phong trở lên phải đợi tiến vào sâu trong kia mới biết được.

Thiên Cơ biết rõ thế giới Càn Khôn tuyệt đối không thể đơn giản như vậy. Nếu không bên ngoài Càn Khôn Băng Môn tại sao lại có năm đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong trấn thủ?

Thiên Cơ buông thả hồn lực ra bốn phía, bắt đầu tìm kiếm địa phương linh khí nồng nặc nhất.

"Không có huyền khí."

Hồi lâu sau, Thiên Cơ lẩm bẩm tự nhủ, trên mặt lộ vẻ thất vọng.

"Điện hạ, huyền khí là cái gì?"

Quán Quán nghe mà không hiểu, lập tức mở miệng hỏi.

"Linh là tài nguyên dùng để bồi dưỡng Hồn sủng cấp đế hoàng. Nhưng sau khi đạt tới cấp chúa tể lại không có bao nhiêu tác dụng, tài nguyên mấu chốt là Huyền. Cái gọi là huyền khí ám chỉ các loại năng lượng cổ xưa, tích lũy hàng ngàn năm mới đọng lại thành thực thể. Huyền hiếm thấy hơn linh, ngay cả sâu trong Cấm Vực cũng không có. Ta vốn tưởng rằng Càn Khôn Băng Môn sẽ có huyền khí, nhưng mà..."

Tựa hồ Thiên Cơ muốn ẩn giấu chuyện gì đó, chỉ giải thích đại khái cho đệ tử mình.

Ly lão nhi không có ở bên cạnh, Sở Mộ hiển nhiên là không biết gì về tình huống cấp chúa tể. Hiện tại nghe thấy Thiên Cơ nhắc tới tài nguyên gọi là Huyền mới tò mò hỏi:

"Huyền và linh giống nhau không? Hình thức tồn tại như thế nào?"

Thiên Cơ lắc đầu nói:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất