Mục Thanh Y cảm thấy gã nam tử này dùng ngôn ngữ tương đối tùacute;, nhưng nàng không có bất mãn vì thái độ của hắn. Ngược lại còn đang nghi ngờ hắn lấy đâu ra dũng khí để nói với mình như vậy.
Sở Mộ cũng lười cãi cọ với nữ nhân điên này, ánh mắt nhìn lướt qua khu vực đen thui phía dưới. Lúc này hắn còn cách hang động không tới hai mươi thước.
"Không biết hang động kia đi thông địa phương nào, cách Phong Huyệt chỉ có năm mươi thước. Quá nguy hiểm rồi, sợ rằng thế giới nhân loại không có ai đủ khả năng tiến vào nơi này."
Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Hai người Sở Mộ và Mục Thanh Y lập tức tập trung nhìn vào hang động, nghĩ xem có biện pháp nào tốt hay không.
Sở Mộ có thể khẳng định cho dù Bán Ma hóa cũng không có cách nào thay đổi phương hướng bay vào hang động. Mặc dù khoảng cách rất ngắn, nhưng phía dưới lại có hấp lực cường đại gây cản rở. Di động một thước tại nơi này còn khó hơn đi trăm dặm ở khu vực bên ngoài.
"Vù vù vù!"
Sở Mộ không thể, nhưng Quan Hoàng Vương lại làm được. Không biết nó dùng kỹ năng gì, thân hình đột nhiên đảo qua lợi dụng lực lượng hấp xả và hỏa diễm hoàng kim biến thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, chui vào trong hang động vô cùng chính xác.
"Sau này thực lực mạnh hơn lại thử thăm dò Phong Huyệt bên dưới."
Mục Thanh Y vẫn bảo trì thái độ bình thản, nhẹ giọng nói.
Nàng đã là cường giả mạnh nhất trong thế giới nhân loại, không ngờ rằng nơi này lại có địa phương nguy hiểm không dám xông vào. Cho nên nàng càng thêm hiếu kỳ, âm thầm nhớ kỹ nơi này trong tương lai sẽ quay lại chậm rãi điều tra.
Thế gian có vô số điều kỳ bí, rất nhiều địa phương mà nhân loại chưa từng đi quâ. Ví dụ như thế giới Càn Khôn Băng Môn này, trước kia Sở Mộ sẽ không thể nào tin tưởng trên đời còn có thứ gì làm cho sinh vật cấp chúa tể cảm thấy lực bất tòng tâm.
Sở Mộ đưa tay chạm vào vách băng cứng rắn, bởi vì nơi này có lực lượng phong bạo tồn tại, cho nên tầng băng bị đè nén gấp trăm ngàn lần phía trên mặt đất. Cho dù là sinh vật cấp chúa tể dốc toàn lực đánh một kích cũng chỉ lưu lại dấu vết mờ mờ mà thôi.
Thân thể Quan Hoàng Vương thu nhỏ lại biến thành một con tiểu phượng hoàng đứng trên bả vai Mục Thanh Y. Nơi này bị phong bạo ảnh hưởng quá lớn, kích thước to lớn sẽ bị trở ngại không ít, nó thu nhỏ lại vừa dễ bề hoạt động vừa tiết kiệm thể lực.
Hai người cảm thấy hứng thú đối với bí mật ẩn đằng sau hang động. Mục Thanh Y đi trước, Sở Mộ cũng không triệu hoán Hồn sủng, lẳng lặng đi theo phía sau nàng.
Hang động rất dài, không gian lại tối tăm tạo cảm giác áp bức khó thở. Lối đi quanh co, khúc khuỷa lúc lên lúc xuống rất khó xác định phương hướng chính xác. Cũng may là nơi này không có đường rẽ.
Đi một hồi lâu vẫn không có phát hiện chỗ nào khác biệt, hai bên trên dưới vẫn là vách băng bóng loáng, điểm cuối hang động chính là mục tiêu mơ hồ vô định.
"Chẳng lẽ giống như thế giới Càn Khôn ở trên, lại muốn đi hai tháng?"
T.r.u.y.ệtruyen360.comSở Mộ cảm giác có cái gì đó không đúng, mở miệng lẩm bẩm.
Mục Thanh Y quay đầu lại nhìn chằm chằm Sở Mộ, ánh mắt kia hẳn là đang oán giận hắn tại sao không thể nói chuyện gì tốt lành?
Mục Thanh Y cũng sợ, sợ cái hang động này dài dòng như thế giới Càn Khôn, vĩnh viễn không có điểm cuối. Nếu đúng như vậy, cho dù tâm tính kiên định cỡ nào cũng có lúc hỏng mất.
Dĩ nhiên còn có một vấn đề nghiêm trọng hơn, đó là con đường này không biết dẫn tới đâu, lỡ may điểm cuối là ngõ cụt chẳng phải là tử cục hay sao? Bởi vì Mục Thanh Y không có lòng tin khống chế Quan Hoàng Vương bay ngược Phong Huyệt trở lên mặt đất.
Đối mặt tương lai tăm tối, nói không chừng Sở Mộ hóa thân Bán Ma giết chết nàng ngược lại sẽ cảm thấy được giải thoát.
Thật sự bất hạnh, Sở Mộ cái mỏ quạ đen trở thành sự thật.
Hai người đi suốt năm ngày vẫn không nhìn thấy điểm cuối, Sở Mộ tâm tính kiên định dần dần không nhịn được. Đường đi dài bất tận không hề đáng sợ, chỉ sợ đau khổ kiên trì, đau khổ chấp nhất đến cuối cùng chỉ là con đường hắc ám, căn bản không có cơ hội nhìn thấy quang minh.
Tinh thần Mục Thanh Y cũng bắt đầu dao động, nhưng nàng không chậm lại chút nào, tốc độ đi tới vẫn giữ nguyên như cũ.
Trong khoảng thời gian này, Sở Mộ rốt cuộc hiểu được tại sao nữ tử này đứng ở vị trí Tam cường lâu như vậy, không có người nào đủ sức rung chuyển. Nàng kiên trì và chấp nhất vượt xa lẽ thường, chỉ cần không chết chắc chắn sẽ càng ngày đi càng xa, thậm chí sẽ có cơ hội vượt qua Minh chủ Hồn Minh.
Đến ngày thứ sáu, Mục Thanh Y để cho Sở Mộ đi ở phía trước.
Nhưng mà đến ngày thứ mười, Mục Thanh Y đang chuẩn bị nói gì đó, Sở Mộ bỗng nhiên dừng bước quay đầu nhìn tới Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y ngạc nhiên hỏi:
"Tại sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác?"
Sở Mộ mỉm cười đắc ý.
Thật ra tinh thần Mục Thanh Y đã dần chết lặng mới không kịp phản ứng, khi nàng thả hồn niệm ra cảm giác hoàn cảnh chung quanh, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười vui sướng.
Linh khí, linh khí nồng nặc tới cực điểm.
Ở phía trước hang động cách đó vài trăm thước đột nhiên xuất hiện tình huống rộng mở, trong sáng. Điểm cuối hang động chính là một thế giới dưới lòng đất rộng lớn ngoài sức tưởng tượng.
Linh khí từ thế giới bên kia tràn vào làm cho tinh thần hai người rung lên, tất cả mỏi mệt tiêu trừ trong nháy mắt.
Quãng đường này bị hành hạ nội tâm còn kinh khủng hơn mấy năm lịch lãm cộng lại. Cuối cùng hai người kiên trì cũng được đền đáp, ít nhất con đường phía trước không có nhàm chán nữa rồi.
May mắn Sở Mộ và Mục Thanh Y tâm trí cực kỳ kiên định, nếu như là người khác đoán chừng đã trực tiếp phát điên ở giữa đường rồi.
"Linh khí nơi này dư sức luyện ra Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong rồi, không biết lực lượng truyền thừa là loại gì!"
Mục Thanh Y thở ra một hơi nhẹ nhõm, thái độ cũng ôn nhu hơn trước vài phần.
Sở Mộ khẽ gật đầu, để cho Thiên Cơ đi trước dẫn đường. Ngọn lửa màu vàng kim vẫn lập lòe chiếu sáng con đường phía trước.
Rốt cuộc cũng đi ra hang động, ở trong tầm mắt Sở Mộ và Mục Thanh Y là thế giới rộng lớn, không khí thoáng đãng, trong lành. Ở vị trí trung tâm là một tòa cung điện khổng lồ trang nghiêm, cổ kính.
Trước kia Sở Mộ đã từng chứng kiến Thiên Hạ Vương điện. Nhưng mà so sánh với cung điện bằng băng trước mắt lại thua kém quá xa, mỗi một góc tường, mái ngói đều ẩn chứa lực lượng cổ văn, khí thế uy nghiêm không thể xâm phạm.
Thế giới Càn Khôn Băng Môn kéo dài vô cùng vô tận, phía dưới đại địa lại ẩn giấu một vùng thiên địa khác, chung quanh lại là vô số Phong Huyệt đáng sợ chí cực. Không ai ngờ tới dưới lòng đất sâu thăm thẳm lại có một tòa cung điện cổ xưa.
Nó xuất hiện từ khi nào, là ai kiến tạo, đến tột cùng bên trong ẩn chứa bao nhiêu bí mật xa xưa?
Tâm tình hai người Sở Mộ và Mục Thanh Y thoáng cái rung động kịch liệt, tòa Băng cung thả ra khí thế như một vị vương giả cô độc, một thời tung hoành ngang dọc về già ẩn cư tại nơi này rời khỏi tầm mắt thế nhân.
Đây là một thế giới thần thoạt bị lãng quên, hoặc có lẽ là chưa từng có người nào đặt chân đến.
Cả tòa Băng cung được xây dựng bằng một loại băng trong suốt, dùng mắt thường cũng có thể thấy được kết cấu ở trong bức tường.
Vị trí trung tâm Băng cung là một gian đại điện treo trên cao, phía dưới có bậc thang nối liền với bảy khu thần đàn. Mỗi thần đàn chia ra chiếm cứ khu vực riêng biệt, hoàn cảnh và tường băng trang trí không khác nhau nhiều lắm.
Sở Mộ và Mục Thanh Y có thể cảm giác được Linh nguyên xuất phát từ đại điện, xuyên qua tường băng truyền đi khắp Băng cung rộng lớn. Hai người cũng không do dự, lập tức cất bước đi tới cầu thang gần nhất.
Hai bên vách cầu thang là vô số điêu khắc chú ngữ cổ xưa, bên trong tường ẩn chứa lực lượng thần bí vô hình khiến cho lòng người dao động.