Sủng Mị

Chương 877: Thu hoạch quá ít - Nguy hiểm quá nhiều

Đi theo cường giả mạnh hơn mình khẳng định sẽ có cơ hội thu hoạch tài nguyên cực kỳ phong phú. Bởi vì bọn họ biết được rất nhiều phương thức tìm tới tài nguyên cần thiết, đồng thời cũng có năng lực hoàn thành nhiệm vụ.

Lần này Sở Mộ đi cùng Mục Thanh Y chắc chắn không lỗ. Trước đó Ngưng đã đột phá đến cao đẳng đế hoàng, thậm chí đã có trong tay tài nguyên cần thiết để cường hóa đến đế hoàng đỉnh phong. Cho nên Sở Mộ cảm thấy đoạn thời gian này cố gắng chịu đựng tinh thần cấm bế rất đáng giá.

Dĩ nhiên đó là chưa biết Tần đang tiếp nhận loại lực lượng truyền thừa gì.

Lực lượng truyền thừa tương đương với cấp cho Hồn sủng thêm một kỹ năng chủng tộc. Hơn nữa loại kỹ năng này vô cùng phù hợp với Hồn sủng, đây chính là kỳ ngộ ngàn năm một thuở.

"Xem ra phải dẫn theo mấy học giả nghiên cứu chuyên sâu cổ văn mới có thể hiểu hết nơi này."

Hai người đi qua mấy gian điện phủ thấy được đủ loại văn tự cổ xưa thiên kỳ bách quái. Trên đó còn có cấm chế cường đại khiến cho Mục Thanh Y cũng cảm thấy vô lực. Một lát sau, nàng từ từ mất đi kiên nhẫn.

Sở Mộ lần này đi một chuyến thu hoạch lợi ích to lớn, về phần Mục Thanh Y nhất định là thất vọng vì không thể tìm thấy biện pháp cường hóa Bạch Hổ đến cấp chúa tể. Lấy thực lực của nàng lại hao phí thời gian dài như vậy chỉ giúp cho Mính Tiên Điểu nhận được lực lượng truyền thừa, nhất thời trong lòng cảm thấy cái được không bù nổi cái mất.

Thế nhưng, lĩnh vực Hồn sủng sư xưa nay vốn là như thế, trước khi lên đường lịch lãm không ai biết mình sẽ đối mặt với chuyện gì. Một đạo lý mà ai cũng hiểu là lợi ích luôn đi kèm nguy hiểm, nhưng gặp phải nguy hiểm chưa chắc sẽ thu hoạch lợi ích tương xứng.

"Xem ra thế giới nhân loại đúng là không còn nơi nào đáng giá tìm tòi."

Mục Thanh Y khẽ thở dài, ngữ khí lộ vẻ bất đắc dĩ và buồn bã.

Mục Thanh Y hiển nhiên là chấp nhất dị thường, thực lực cũng cường đại không thể nghi ngờ. Nhưng bên trong Băng cung toàn là cấm chế, cho dù là cấp chúa tể cũng không có cách nào cưỡng chế đoạt lấy đồ vật, cuối cùng đành phải lắc đầu bỏ qua.

Hai người chậm rãi quay trở về điện đường, lúc này Phược Phong Linh và Mính Tiên Điểu đã hoàn thành tiếp nhận truyền thừa.

"Có cái gì thay đổi không?"

Sở Mộ mở miệng dò hỏi.

"Tinh tinh!"

Tần lắc đầu, tựa hồ chính nó cũng không biết mình nhận được lực lượng gì mới.

Sở Mộ dùng hồn niệm quan sát một vòng, sau đó bảo Phược Phong Linhthử thi triển kỹ năng.

Nhưng mà năng lực khống chế Phong hệ của Tần không có tăng cường, kỹ năng mới cũng không. Ngoại trừ bề ngoài linh động hơn một chút, hình như không có thay đổi nào khác.

Sở Mộ và Mục Thanh Y liếc nhau một cái, từ ánh mắt nàng cho thấy Mính Tiên Điểu cũng không biết mình nhận được loại truyền thừa gì.

"Chẳng lẽ đây không phải là truyền thừa lực lượng cổ xưa."

Lúc này Mục Thanh Y càng thêm thất vọng.

Ngay cả Mính Tiên Điểu cũng không được truyền thừa lực lượng, vậy thì lần này nàng tới Càn Khôn Băng Môn mất thời gian vô ích rồi.

"Tinh tinh tinh!"

Phược Phong Linh hạ xuống đứng trên bả vai Sở Mộ, mở miệng tuôn ra một tràng thanh âm thanh thúy.

"Bia khóc? Bây giờ sử dụng bia khóc?"

Sở Mộ cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ hỏi lại một lần nữa.

Sở Mộ đúng là cất giữ tám giọt bia khóc, Trữ Mạn Nhi đã nói những giọt nước mắt này ẩn chứa năng lượng đặc thù. Nếu gặp phải hoàn cảnh thích hợp sẽ tạo ra lợi ích rất lớn.

Sở Mộ tạm thời không xác định được tác dụng của bia khóc, cho nên hắn vẫn bảo tồn trong không gian giới chỉ.

Bây giờ Phược Phong Linh đã chủ động đề nghị sử dụng bia khóc, hiển nhiên là lực lượng truyền thừa lúc nãy có liên quan trực tiếp với nó.

Sở Mộ không do dự nữa, nhanh chóng lấy bia khóc ra đặt trên lòng bàn tay mình.

Lúc này Phược Phong Linh cũng bay xuống, vươn tay ra chạm vào giọt nước trong suốt.

Mục Thanh Y không biết trong tay Sở Mộ là vật gì, nàng lập tức dùng ánh mắt tò mò đánh giá Sở Mộ và Tinh!

Bia khóc từ từ hòa tan trong tay Sở Mộ và Tần, sau đó hóa thành một luồng năng lượng vô hình dung nhập vào trong cơ thể Tinh!

Sở Mộ nhắm mắt lại, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra ký ức đã bị tàn phá của Phược Phong Linh. T.r.u.y.ệtruyen360.com

"Tinh!"

Phược Phong Linh bỗng nhiên kéo tay Sở Mộ đến gần tường băng. Sau đó chỉ vào đoạn cổ văn đang nhấp nháy.

"Phong thuộc tính nhẹ nhàng linh động, tồn tại khắp thế giới nơi nào cũng có. Nhưng thời điểm nó biến mất..."

Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, hắn bất chợt phát hiện mình lại có thể đọc hiểu đoạn văn tự cổ xưa trên bức tường.

"Nó biến mất? Sau đó thì sao?"

Sở Mộ muốn đọc tiếp đoạn văn tự phía sau, nhưng mà tới đoạn sau hình như không thuộc về ngôn ngữ Phược Phong Linh nữa rồi. Điều này làm cho Sở Mộ càng thêm nghi ngờ.

Chẳng biết tại sao Sở Mộ cảm giác mình gần như hiểu được vấn đề, thể, nhưng mà suy tư mãi vẫn không nghĩ ra đáp án.

Hắn có thể khẳng định thực lực Phược Phong Linh đã tăng cường, còn khả năng phát triển bao nhiêu phải đợi sau này dẫn Phược Phong Linh ra ngoài chiến đấu mới biết được.

"Thế nào rồi?"

Mục Thanh Y nãy giờ vẫn im lặng quan sát Sở Mộ, thấy hắn dừng suy tư mới hỏi một câu.

"Ta đọc hiểu mấy hàng chữ kia."

Sở Mộ liền kể lại cho Mục Thanh Y nghe, hi vọng nàng có thể trợ giúp giải đáp một số nghi vấn.

Chẳng qua là Mục Thanh Y cũng không hiểu được ý ẩn ý trong đó, cho rằng phải đọc hết đoạn văn mới có thể tìm ra đáp án chính xác.

Sở Mộ lại hỏi Phược Phong Linh, nhưng nó chỉ biết bia khóc trợ giúp tinh lọc tâm linh của mình, dần dần không còn bị thù hận ràng buộc. Hơn nữa, nó có cảm giác năng lực khống chế Phong hệ mạnh hơn không ít, không bao lâu nữa sẽ có thể thăng cấp từ sơ đẳng đế hoàng lên đến trung đẳng đế hoàng.

Sở Mộ và Mục Thanh Y tiếp tục tìm kiếm khắp Băng cung một vòng, nhưng không có phát hiện thứ gì hữu ích. Có lẽ tòa Băng cung này chỉ thuộc về thời viễn cổ, không có bao nhiêu đồ vật phù hợp với nhân loại như bọn họ.

Bản thân Sở Mộ thu hoạch rất nhiều, Mục Thanh Y lại đi một chuyến vô ích rồi. Về phần Mính Tiên Điểu nhận được chỗ tốt gì phải đợi sau này tìm hiểu kỹ mới biết được.

"Rời khỏi nơi này thôi!"

Tâm tình Mục Thanh Y không cao lắm, hiển nhiên là không cam lòng vì chuyến đi Càn Khôn Băng Môn này.

Nói xong câu đó, Mục Thanh Y bắt đầu tìm kiếm lối ra.

Rời đi bằng lối hang động Phong Huyệt khẳng định là không thể rồi, đúng lúc ở phía đối diện còn có một cái hang động khác.

Băng cung còn có rất nhiều địa phương và cổ văn mờ mịt khó hiểu, nhưng Sở Mộ cũng biết mình không thể hiểu được ý nghĩa chân chính trong đó. Những thứ này vốn không thuộc về mình, tốt nhất là lựa chọn rời khỏi. Có lẽ Đằng Lãng là truyền nhân sẽ biết nhiều một chút, chẳng qua là các loại truyền thừa thông thường nhằm vào một sinh mạng duy nhất đạt tới yêu cầu. Cho dù hắn cố gắng lưu lại cũng chỉ hao phí thời gian vô ích.

Hai người tiến vào một cái hang động khác, Mục Thanh Y im lặng đi trước dẫn đường.

"Vù vù vù vù!"

Một trận gió lớn thổi qua hất tung mái tóc của nàng.

Mục Thanh Y bỗng nhiên dừng bước, mở miệng nói:

"Nơi này có không khí lưu động!"

Sở Mộ gật đầu xác nhận.

Nếu có không khí lưu động đã nói rõ cái hang động này nối thông với thế giới bên ngoài, chứ không phải là ngõ cụt.

Chỉ có điều Sở Mộ và Mục Thanh Y thật sự chán nản muốn chết, bởi vì cái hang động này lại kéo dài y như lúc trước.

Mới đầu là Mục Thanh Y đi trước, năm ngày sau tới phiên Sở Mộ dẫn đường. Bởi vì Mục Thanh Y thỉnh thoảng cảm giác được ánh mắt Sở Mộ có vẻ quái dị, cho nên kiên quyết không để hắn đi phía sau lưng mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất