"Thần lão, ngài cảm thấy thế nào?"
Khương nguyên lão chậm rãi xoay người lại, cung kính hỏi thăm Thần lão.
Thần lão đeo mặt nạ quỷ dị, bên ngoài thân thể nhỏ gầy còn khoác một tầng áo khoác thật dày.
Vị Thần lão này đương nhiên là do dã nha đầu Trữ Mạn Nhi cải trang, một tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi lại lẻn vào hội nghị trang trọng như thế này, Sở Mộ cũng cảm thấy hoang đường đến buồn cười.
May mà Trữ Mạn Nhi thường ngày chơi đùa khoan khoái, lúc này cũng thu hồi tính tình gàn dở trở lại. Đoạn thời gian này nàng không những hành động chững chạc, tâm tư kín đáo, mà còn có khí chất siêu thoát thế tục. Chính vì thế mấy vị cường giả Tuyết thành đã khẳng định nàng là cao nhân lánh đời, không muốn bại lộ hành tích của mình.
"Vô phương!"
Trữ Mạn Nhi dùng hồn niệm thay đổi thanh âm, ngữ khí có vài phần lạnh nhạt.
Thật ra Trữ Mạn Nhi đang sử dụng năng lực đặc thù của Thế Chủ Thụ.
Loại năng lực này tương tự với phương pháp hóa trang của Ly lão nhi. Trước kia nàng bị vô số cường giả truy tung đã dùng năng lực này ẩn giấu khí tức, thay đổi hình tượng bên ngoài, đây là chuyện cực kỳ trọng yếu dùng để bảo toàn tính mạng, cho nên nàng không dám phớt lờ chút nào.
Trong quãng thời gian Sở Mộ tiến vào Càn Khôn Băng Môn, nàng đã dùng năng lực này tiến vào đấu trường quậy phá tưng bừng. Đồng thời cũng thành công lừa gạt ánh mắt đám nguyên lão, trưởng lão.
Ở trong mắt người khác ẩn dưới cái mặt nạ, áo khoác bọc ngoài là một lão giả gầếu. Nhưng không có một ai nghĩ tới thật ra đó là tiểu thiếu nữ thanh xuân tràn đầy sức sống.
Dĩ nhiên, Sở Mộ để cho Trữ Mạn Nhi giả mạo cao nhân lánh đời là vì nàng có năng lực này. Dưới tình huống bình thường hẳn là không có ai đủ khả năng lừa gạt mấy lão gia hỏa thành tinh kia.
Ra khỏi Tuyết thành mấy chục dặm là một khối bình nguyên tuyết rộng lớn.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comTrên bình nguyên chỉ có tầng băng dày cộm, ba phía có sơn mạch khổng lồ che chắn. Dõi mắt nhìn ra xa chỉ thấy tuyết bay đầy trời.
Ở vị trí trung tâm bình nguyên bỗng nhiên xuất hiện bảy luồng ánh sáng cầu vồng lướt qua.
Trên lưng Thất Thải Loan là bảy nữ tử khoác trường bào để lộ ra thân thể thon dài, dung mạo như hoa như ngọc ẩn hiện bên trong quầng sáng mỹ lệ.
Ở chính giữa đội hình là một nữ tử cưỡi Cửu Thải Loan, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần kèm theo khí chất đoan trang cao quý. Ánh mắt nàng uy nghiêm và trang trọng không thể khinh nhờn, bất kỳ người nào đối diện cũng phải sinh ra cảm giác thần phục, sùng bái.
Bên cạnh nàng là một đầu Dực hệ Hồn sủng hậu duệ của Hỏa tổ - Quan Hoàng Vương.
Nếu như sinh vật cường đại như thế gia nhập chiến tranh quy mô lớn sẽ lập tức phân ra thắng bại. Dù sao thực lực song phương chỉ vào khoảng đế hoàng đỉnh phong, so với cấp chúa tể chỉ là một góc băng sơn nhỏ nhoi.
Mục Thanh Y để cho Quan Hoàng Vương trôi nổi trên bầu trời là vì kinh sợ hai phe quyết chiến, dưới tình huống bình thường chẳng ai ngu tới mức đi trêu chọc tồn tại siêu cường thế này.
Ngoài ra ở trên bình nguyên còn có một đầu Hồn sủng oai phong lẫm liệt, đó là Bạch Hổ lâm vào bình cảnh vô địch đế hoàng của Mục Thanh Y.
Hàn phong điên cuồng gào thét, một đầu Chiến hổ đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi mặc cho gió táp mưa sa, hàm răng sắc bén thỉnh thoảng mở ra, hàn quang lập lòe chấn trụ cường giả song phương.
Thiên Cơ triệu hoán hai đầu Hồn sủng xuất hiện ở trên bình nguyên hiển nhiên là có lực trấn áp kinh người. Quân đoàn song phương cho dù gan lớn hơn nữa cũng không dám mạo hiểm vi phạm quy tắc do nàng đề ra.
"Cường giả chân chính chính là hình tượng giống như nàng, hai đại quân đoàn không dám hành động lỗ mãng. Ngay cả Thập Lục Tuyệt, nguyên lão, trưởng lão cũng phải né tránh phong mang."
Đằng nguyên lão nhìn Thiên Cơ Mục Thanh Y ở nơi xa, trong lòng cảm khái vạn phần.
Cả đời này của hắn sợ rằng không thể đạt tới cảnh giới kia.
Không chỉ là Đằng nguyên lão, tất cả thành viên cao tầng đều lắc đầu bất đắc dĩ, cuộc đời bọn họ đã không có cách nào siêu thoát thế tục như nàng.
Cầm đầu quân đoàn Hồn Minh chính là Hùng Mạt Mạch Lăng.
Vị này vốn là cường giả nằm ngoài thế tục, nhưng lúc này lại đứng trong quân đoàn chinh chiến. Có lẽ đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho hắn không thể nào đạt tới cấp chúa tể.
Mọi người thường nói thực lực Mạch Lăng sáng ngang cấp chúa tể, nhưng đó chỉ là cách nói tôn xưng của người đời. Tất cả cường giả cấp chúa tể chân chính đều biết rõ Mạch Lăng chỉ kém một bước, nhưng sợ rằng cả đời Mạch Lăng cũng bước không qua.
Mặc dù chỉ là chênh lệch một bước ngắn như thế, nhưng cường giả cấp chúa tể chân chính chỉ cần dựa vào một con Hồn sủng cũng có thể tiêu diệt hết chủ sủng của Mạch Lăng.
Mạch Lăng làm sao không khát vọng mình có một ngày đột phá bình cảnh? Hắn nằm mơ cũng muốn điều đó, nhưng đã trải qua mấy chục năm hắn vẫn luôn đứng trên mặt đất, phải dùng ánh mắt tôn kính nhìn lên những cường giả chân chính.
Cấp chúa tể không phải là bình cảnh, mà đó là Thiên hạm ngăn cản đại đa số Hồn Hoàng, là Long môn giúp cho cá chép hóa rồng. Chỉ cần đặt chân qua một bước này sẽ trực tiếp thành thần được thế gian sùng bái.
Mục Thanh Y từ trên cao buông thả hồn niệm cảm giác bốn phương tám hướng, tất cả mọi người tiến vào chiến trường không thể nào thoát khỏi hồn niệm của nàng tra xét.
Sở Mộ đứng ở phía trước quân đoàn Hồn Chủ, lúc này hắn chỉ chú ý Trữ Mạn Nhi. Tuy rằng Trữ Mạn Nhi có thể lừa gạt nhóm cao tầng Tuyết thành, nhưng chưa chắc qua mắt được Mục Thanh Y.
Cũng may Mục Thanh Y không có lưu ý Trữ Mạn Nhi quá lâu, chỉ hơi liếc mắt nhìn một chút rồi tiếp tục công việc điều tra của mình.
Thế nhưng, thời điểm hồn niệm Mục Thanh Y quét qua quân đoàn Hồn Chủ, Sở Mộ có thể cảm giác được nàng đang tập trung lên người mình.
"Ngươi đã bị thương bốn hồn, vì sao còn tham gia quyết chiến sinh tử?"
Mục Thanh Y dùng tinh thần âm nói với Sở Mộ.
"Chiến tranh cũng là một loại rèn luyện."
Sở Mộ trực tiếp trả lời, ngữ khí vô cùng chân thành.
Mục Thanh Y chỉ hỏi một câu rồi thôi, hoàn toàn không có chú ý Sở Mộ thêm nữa.
Song phương bắt đầu ổn định trận hình.
Vào lúc này Bạch Hổ từ từ di chuyển rời khỏi vị trí trung tâm bình nguyên.
Mọi người đều biết đến khi Bạch Hổ rời khỏi khu vực trung tâm cũng là lúc song phương quyết chiến sinh tử.
Giờ phút này, tất cả mọi người đã ngậm sẵn chú ngữ trong miệng, quân đoàn Hồn sủng sư tập trung tinh thần chuẩn bị nghênh chiến.
Sở Mộ ở trong quân đoàn Hồn Chủ, mấy ngày qua hắn đã hiểu rõ thứ tự và phân chia cấp bậc trong quân đoàn.
Phương thức Hồn sủng chiến đấu thông thường sẽ có ba loại hình chính là tiến công, phòng ngự và phụ trợ.
Sau đó căn cứ theo ba loại này sẽ tiến hành phân chia cụ thể hơn, ví dụ như tiến công chia làm không chiến, cận chiến và viễn chiến. Quân đoàn Thú hệ, Trùng hệ lấy cận chiến làm chủ, quân đoàn Yêu Linh là ám chiến, quân đoàn Nguyên Tố giới Hồn sủng là viễn chiến. Còn quân đoàn Nham hệ Hồn sủng sẽ chịu trách nhiệm phòng ngự, chủ yếu là bảo vệ Nguyên Tố giới viễn chiến và Hồn sủng sư an toàn. Giác giáp tộc và Chập tộc chuyên môn công phá tiền tuyến, Mộc hệ và Đằng hệ bố trí trận hình nhiễu loạn thế trận của đối phương.
Cuối cùng chính là Hồn sủng phụ trợ.
Số lượng nhân viên phụ trợ cũng không nhiều, trong lĩnh vực Hồn sủng sư thường thường rất ít người lựa chọn con đường phụ trợ, tỷ lệ trung bình vào khoảng 1/10 cho đến 1/15, trong đó phái nữ chiếm đa số.
Sở Mộ đảm nhiệm tổng soái quân đoàn Hồn Chủ, tổng cộng chỉ có 10 Hồn sủng sư phụ trợ mà thôi.
Mười Hồn sủng sư phụ trợ đều là nữ tử, do Trác Uyển làm thủ lĩnh. Các nàng là đối tượng được bảo vệ trọng điểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị địch nhân chú ý công kích.