"Ngao ô ô ô!"
Mạc Tà và Đoạn Ảnh Tàn Yêu giữ vững khoảng cách nhất định, Mạc Tà lần này cảm nhận được uy hiếp chân chính, lòng háo thắng biến thành lực lượng Hồng Viêm lặng lẽ bốc cháy.
Lần này Mạc Tà chủ động công kích.
Thân ảnh trắng bạc và tàn ảnh đen nhánh xen kẽ vào nhau, lần lượt xuyên qua đường phố, nóc nhà cơ hồ bất phân thắng bại. Mỗi một lần lực lượng ma sát đều phá nát mấy tòa kiến trúc, đường xá bằng đá tảng lại càng thê thảm, chỉ cần năng lượng xung kích chạm nhẹ một cái là hóa thành bột mịn.
"Ngao ~!"
Thân thể Mạc Tà trượt dài trên đường phố, vết thương trên người càng lúc càng sâu, có mấy chỗ đã lộ ra khung xương trắng hếu.
Lần này giao phong, Mạc Tà vẫn bị áp chế.
Trước giờ Mạc Tà thường xuyên chiến đấu vượt cấp, bởi vì Hồn sủng đồng cấp không thể tạo thành uy hiếp đối với nó. Nhưng mà lần này Mạc Tà gặp phải Đoạn Ảnh Tàn Yêu chính là kình địch bình sinh hiếm thấy.
"Mạc Tà, có được không?"
Sở Mộ nhìn Mạc Tà lắc lư bò dậy, lo lắng hỏi thử một câu.
"Ô ô ô!"
Mạc Tà giận gào thét. Cho dù thương thế nặng cỡ nào, cặp mắt nó vẫn luôn bốc cháy ý chí chiến đấu.
Mạc Tà mới vừa gào thét, bên trong bãi phế tích cách đó không xa lại bắn ra một đạo tàn ảnh đen nhánh.
Bàn tay Sở Mộ nắm chặt lại, hắn biết thể lực Mạc Tà bắt đầu chống đỡ không nổi, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Sợ rằng lần này hắn phải âm thầm xuất thủ rồi.
"Mạc Tà, ánh trăng!"
Bỗng nhiên sau lưng Sở Mộ truyền đến giọng nói Diệp Khuynh Tư.
Sở Mộ vội vàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc này mây đen dần dần tan rã để lộ ra ánh trăng bàng bạc.
"Vụt!"
Mạc Tà lập tức gia tăng tốc độ tiến vào khu vực ánh trăng.
"Ngao ô ô ô!"
Lực lượng Hồng Viêm trên người Mạc Tà bắt đầu tăng cường mạnh mẽ, vết thương rỉ máu chậm rãi khép lại.
Mạc Tà đã không biết bao nhiêu lần lấy mạng địch nhân dưới ánh trăng mỹ lệ kia.
Đối với Mạc Tà, ánh trăng bàng bạc chính là lợi khí cường đại nhất.
Dựa vào ánh trăng điều dưỡng, thực lực Mạc Tà từ từ gia tăng.
"Vụt!"
Thân ảnh Mạc Tà biến mất ngay tại chỗ, một đạo quỹ tích màu bạc bắn thẳng tới trước nghênh đón tàn ảnh đen nhánh kia.
Hồng Viêm nóng rực, Nguyệt Nhận âm lãnh, hai loại lực lượng đối lập dung nhập vào trong móng vuốt chém xuống đầu Đoạn Ảnh Tàn Yêu.
"Ầm!"
Lợi nhận và móng vuốt va chạm vào nhau, thanh âm bạo tạc chấn cho lỗ tai mọi người đau nhức dị thường. Nguyên một mảng kiến trúc chừng mười dặm đã biến thành phế tích.
Mạc Tà từ trong đống đổ nát đi ra, thân thể lắc lư mấy cái hất tung bụi bặm bám trên người, lực lượng hỏa diễm lại bắt đầu bùng cháy.
Động tác Đoạn Ảnh Tàn Yêu cũng nhanh không kém, sau khi trảo nhận giao phong, thân thể nó đã co rụt lại giảm bớt năng lượng xung kích. Trong khoảng thời gian cực ngắn đã phát động công kích lần nữa về phía Mạc Tà.
May là Mạc Tà đã nhận thấy ý đồ của nó, trước tiên thi triển Cửu Vĩ Mê né tránh một kích cực nhanh này. truyện được lấy tại TruyenFull.com
"Còn cậy mạnh?"
Chu Triêu nhếch miệng cười khẩy. Hắn đã nhìn ra được Sở Mộ - Thất Tội Hồ thương thế chồng chất, không còn đủ sức đối kháng Đoạn Ảnh Tàn Yêu.
Hẳn là vài phút nữa thôi, Đoạn Ảnh Tàn Yêu sẽ có thể mang đỉnh đầu Thất Tội Hồ về gặp hắn.
Sau đó hắn sẽ thuận thế giết luôn Sở Mộ, không cho người khác có cơ hội cứu viện.
"Ngươi cao hứng quá sớm rồi."
Sở Mộ thản nhiên nói.
"Chu Triêu ta từ xưa tới giờ đều là Hoàng Tước."
Chu Triêu hiển nhiên tin tưởng năng lực của Đoạn Ảnh Tàn Yêu. Huống chi còn có hắn tự mình chỉ huy chiến đấu, chiến thuật kín kẽ đến mức nước chảy không lọt, Sở Mộ và Mạc Tà vốn không có cơ hội lật bàn.
Chỉ có điều trải qua một loạt công kích, Chu Triêu lại phát hiện Thất Tội Hồ không có biểu hiện gì là chống đỡ hết nổi. Ngược lại càng đánh càng hăng, Đoạn Ảnh Tàn Yêu thế công bén nhọn dần dần rơi vào hoàn cảnh xấu.
"Ngao ô ô!"
Nguyệt Nhận, Hồng Viêm, Yêu Quang, Cửu Vĩ lần lượt xuất hiện trên người Mạc Tà, nó từ bị động phòng thủ chuyển sang né tránh, sau đó bắt đầu phản kích dồn dập.
"Rắc!"
Đoạn Ảnh Tàn Yêu bị hai cái đuôi Mạc Tà khóa chặt, một tiếng xương gãy vang lên.
Mặc dù Đoạn Ảnh Tàn Yêu kịp thời giãy thoát ra khỏi kỹ năng đáng sợ kia, nhưng mà hai khúc xương sườn vẫn bị Mạc Tà vặn gãy.
Đoạn Ảnh Tàn Yêu bị thương không dám tiếp cận Mạc Tà nữa, nhất là Cửu Vĩ Mạc Tà phòng ngự và công kích vô cùng hoàn mỹ, khó lòng đột phá. Đoạn Ảnh Tàn Yêu chạy một hơi mấy chục dặm mới dừng lại, trong mắt lộ vẻ kinh hãi ngó chừng Mạc Tà bỗng nhiên tăng cường thực lực.
"Hả? Thực lực Thất Tội Hồ tăng cường rồi?"
"Mới vừa rồi rõ ràng bị đánh không có lực hoàn thủ, bộ dạng lung lay chực ngã. Tại sao bỗng nhiên hăng hái như vậy?"
Đám Hồn Hoàng nãy giờ im lặng quan chiến rốt cuộc phát hiện dị thường, bởi vì đầu Thất Tội Hồ này đã thay đổi triệt để.
"Nguyệt Ngưng Hoa?"
Sắc mặt Chu Triêu cực kỳ khó coi, hồi lâu sau mới phun ra ba chữ trầm trọng.
Nguyệt Ngưng Hoa có thể nói là kỹ năng chủng tộc yếu kém, chỉ xuất hiện trên người những Hồn sủng cấp thấp mà thôi.
Nhưng mà Thất Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân lại nắm giữ năng lực Nguyệt Ngưng Hoa, dựa vào ánh trăng tăng trưởng thực lực một cấp bậc, đồng thời còn có thể khôi phục thương tổn và thể lực. Chứng minh rõ ràng nhất là vô số vết thương trên người Mạc Tà đã khép lại hoàn toàn.
"Trời đất ơi! Cái tên Sở Phương Trần này đào đâu ra con Hồn sủng cực phẩm thế nhỉ?"
Bên trong trận doanh Hồn Hoàng lại ồn ào một trận, có không ít người cảm thấy ghen tỵ với vận khí của Sở Phương Trần.
Thất Tội Hồ sau khi xá tội đã có được thực lực kinh khủng dị thường, cộng thêm Cửu Vĩ biến dị và kỹ năng chủng tộc Nguyệt Ngưng Hoa toàn là những thứ nằm ngoài khả năng tưởng tượng của mọi người. Có thể nói Thất Tội Hồ - Đọa Lạc Viêm Quân là tồn tại biến thái trong biến thái, mà Sở Phương Trần đúng là thanh niên tài hoa tuyệt thế. Ngay cả loại Hồn sủng quái thai này cũng có thể đào ra, không phải vận khí thì là cái gì?
"Hoàng Tước sao? Buồn cười …"
Sở Mộ mỉm cười nhàn nhạt, hiện tại hắn đã tìm ra sơ hở của Đoạn Ảnh Tàn Yêu. Thời điểm Mạc Tà phản công đã đến.
Hồng Viêm bùng cháy dữ dội dưới ánh trăng bàng bạc, biển lửa dần dần khuếch tán chiếu rọi một góc Linh thành rộng lớn. Lúc này chung quanh quảng trường khu vực nội thành đã không còn một bóng dân thường.
Lực lượng Hồng Viêm đột nhiên hóa thành sóng thần đổ ập xuống đầu Đoạn Ảnh Tàn Yêu.
Đoạn Ảnh Tàn Yêu nãy giờ chiến đấu với Mạc Tà vẫn luôn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Nhưng mà Hồng Viêm lại làm cho nó e ngại, bởi vì lực lượng Hồng Viêm của Mạc Tà còn có gia trì Tội Ấn ẩn chứa uy năng khó lường.
Đám mây Hồng Viêm hạ xuống bao trùm phạm vi cực lớn, mặc kệ tốc độ Đoạn Ảnh Tàn Yêu mau hơn nữa cũng vô lực né tránh.
Chu Triêu thấy thân ảnh Đoạn Ảnh Tàn Yêu hoảng sợ chạy trốn bên trong biển lửa nóng bỏng kia, tâm tình hắn hạ thấp rất nhanh. Vẻ mặt đã không còn cuồng ngạo như lúc đầu.
Ưu thế tuyệt đối, thực lực tuyệt đối vẫn không thể đánh bại, ngược lại còn bị đối phương giành lại thế thượng phong.
"Mạnh … đầu Thất Tội Hồ này quá mạnh mẽ rồi!"
Đức Lão linh sư vỗ tay vào đùi mình, lớn miệng khen hay. Tình cảnh này quá mức thống khoái rồi, làm cho thành viên ba thế lực lớn hưng phấn nói không nên lời.
"Ngay cả Đoạn Ảnh Tàn Yêu từng giúp Chu Triêu oai phong một cõi cũng bị đánh lui, đúng là khó tin, thật sự khó tin a…aa!"
Mấy vị trưởng lão khác ngoại trừ rung động, còn có nét vui mừng lộ rõ trên mặt.
Đã qua bao nhiêu năm nay, ba thế lực lớn không hề xuất hiện thanh niên cường giả giống như Sở Phương Trần, mỗi lần ra tay đều là trận chiến kinh thế hãi tục, ảnh hưởng to lớn đối với cán cân quyền lực trong thế giới nhân loại.