Thần Đạo Đan Tôn

Chương 482: Thần miếu cuối cùng

Chuyện này làm sao chơi?

Mấy người nguyên bản còn muốn chiếm tiện nghi của Lăng Hàn liền thất vọng, người ta có công cụ phi hành, bọn họ chỉ có thể dựa vào hai chân chạy, căn bản không thể dựa vào Lăng Hàn chặn tai thay bọn họ.

Bọn họ lập tức bỏ đi dự định theo vào, đang muốn xoay người lại, đã thấy lối vào lóe lên, đi ra ba người.

Ba người này khoảng ba mươi tuổi, đều là nam tính, tỏa ra khí thế kinh người, làm cho tất cả mọi người đều không nhịn được khom người xuống, cúi đầu.

Sinh Hoa Cảnh!

- Bái kiến Miêu đại nhân, Cốc đại nhân, Cảnh đại nhân!

Tất cả mọi người nửa quỳ, hành lễ với ba người kia.

Miêu Kỳ Tư, Cốc Nguyên Lương, Cảnh Cảnh Thắng, đều là nhân vật trên Thiên Kiêu bảng mấy đời trước, bây giờ dồn dập bước vào Sinh Hoa Cảnh, thành trụ cột vững vàng của mỗi tông môn, tương lai nói không chắc còn có thể bước vào Linh Anh, trở thành nhân vật mạnh mẽ nhất Bắc Vực.

Miêu Kỳ Tư nhấc lên tay, ra hiệu mọi người đứng dậy, mà ánh mắt của hắn và Cốc Nguyên Lương, Cảnh Cảnh Thắng giống nhau, đều nhìn tòa thần miếu trên núi kia.

- Đi!

Dưới chân Cốc Nguyên Lương điểm một cái, thân hình đã lơ lửng lên giữa trời, Miêu Kỳ Tư và Cảnh Cảnh Thắng cũng đi theo.

- Ha ha, có ba vị cường giả Sinh Hoa Cảnh xuất hiện, tin tưởng coi như Lăng Hàn phát hiện bảo vật cũng không thể lấy được!

Có người cười trên sự đau khổ của người khác nói.

- Hừ, chỉ là có một con rối Sinh Hoa Cảnh mà thôi, căn bản không thể so với Sinh Hoa Cảnh chân chính.

- Coi như là Đan sư Thiên Cấp thì đã làm sao, ở trong bí cảnh thám hiểm, ai cũng không cần cho Đan Sư mặt mũi!

- Phải, thân là Đan Sư, nên đàng hoàng luyện đan a.

Không ít người phụ họa, đều đố kị với Lăng Hàn.

...

Đừng nhìn Thạch linh có chút ngốc, lúc cất bước bạo phát yếu một chút, nhưng một khi nâng tốc độ lên, thì căn bản không thua Sinh Hoa Cảnh bình thường. Chỉ mấy phút sau, bọn họ liền đến đỉnh núi.

Thạch nhân hạ xuống, ba người Lăng Hàn dồn dập nhảy xuống.

Tuy tầng này sinh linh đa dạng, nhưng không gian không lớn, Lăng Hàn quét một vòng, phát hiện không có bậc thang đi về tầng thứ tư. Nói cách khác, tầng này chính là tầng cuối cùng.

Suy đoán của hắn không sai, trong thần miếu này có thể sẽ công bố bí mật.

Toà thần miếu này màu vàng óng, chiều cao trăm trượng, toàn thân màu vàng, tựa như toà thần miếu bên ngoài thu nhỏ lại gấp mười lần. Khác nhau ở chỗ, nó chỉ có một con đường có thể vào.

- Tiểu Thạch, ngươi đánh trận đầu.

Lăng Hàn vỗ vỗ Thạch linh.

Thạch linh đương nhiên sẽ không phản đối, đi ở phía trước nhất.

Ba người Lăng Hàn theo thật sát ở phía sau, có Thạch linh Sinh Hoa Cảnh chặn ở trước mặt, Lăng Hàn có đầy đủ tự tin vào thời khắc nguy hiểm nhất thu Quảng Nguyên, Nhạc Khai Vũ và thạch nhân vào trong Hắc Tháp.

Ngoài ý muốn, trong thần miếu này kim bích huy hoàng, cực kỳ sáng sủa, hơn nữa không trống rỗng giống những hắc miếu kia, nơi này có từng trụ đá, chỉ cao một mét, đỉnh trụ đá đúc thành hình bồn, nhưng bên trong trống trơn.

Toàn bộ thần miếu chỉ có một tầng, bởi vậy không gian rất lớn, đi ở bên trong để ba người cảm giác mình nhỏ bé.

Trong miếu thờ không có cột trụ, dựa vào ba mặt vách tường dựng lên, chống đỡ lấy trọng lượng. Một loạt trụ đá như chống đỡ trung tâm thần miếu, nhưng bên trong có một vật thể hình thoi, trôi nổi ở giữa không trung, không ngừng xoay tròn, vô cùng quỷ dị.

- Ồ, thơm quá!

Ba người Lăng Hàn đều nhíu mũi.

- Ăn!

Thạch linh hướng về Lăng Hàn lan truyền ý nghĩ, có điều nó nhìn chằm chằm là những trụ đá kia.

- Đi ăn đi.

Lăng Hàn phất phất tay.

- Có điều đừng ăn hỏng cả mình là được.

Thạch linh vui mừng, nhào tới trước một trụ đá, đầu nứt ra, thật giống như mở miệng, cắn tới cột đá, răng rắc, nó cắn xuống nửa thạch bồn, thẻ thẻ thẻ… ăn rất vui vẻ.

Ba người Lăng Hàn đi tới trụ đá gần vật thể hình thoi nhất, chỉ thấy trong thạch bồn lại có một chút xíu chất lỏng màu nhũ bạch, chính là chất lỏng này tỏa ra mùi thơm ngát kinh người.

- Đây là vật gì?

Nhạc Khai Vũ hỏi.

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, nhưng có thể khẳng định, đây là linh dịch, nắm giữ giá trị to lớn không gì sánh nổi.

- Vì lẽ đó, các ngươi có thể cút ngay!

Thanh âm lạnh lùng vang lên, chỉ thấy ba người Miêu Kỳ Tư đã nhanh chân đi vào, hiển nhiên không để thân phận của Lăng Hàn ở trong mắt.

Ở bên ngoài, địa vị của Đan sư Thiên Cấp tự nhiên cao cả, nhưng ở thời điểm đoạt bảo, vậy tất cả bằng thực lực nói chuyện, không thể bởi vì ngươi là con trai của Phá Hư Cảnh, ta liền chắp tay nhường bảo vật cho ngươi.

Đan sư Thiên Cấp cũng như thế!

Lăng Hàn nói với Quảng Nguyên và Nhạc Khai Vũ:

- Các ngươi đi thu linh dịch trước.

Hắn xoay người lại, nhìn Thạch linh ngoắc ngoắc tay nói.

- Tiểu Thạch, đến, nên đánh nhau rồi!

Thạch linh có chút bất đắc dĩ, nó đang ăn rất vui a, nhưng ai bảo Lăng Hàn là chủ nhân của nó? Nó không khỏi tàn bạo nhìn chằm chằm ba người Miêu Kỳ Tư, chính là ba người này xuất hiện đánh gãy bữa ăn ngon của nó, điều này làm cho nó hết sức tức giận.

- Con rối?

Nhìn thấy những hoa văn thần bí trên người Thạch linh, ba người Miêu Kỳ Tư đều kinh ngạc nói, bọn họ tự nhiên coi những hoa văn kia thành trận văn. Bọn họ cảm ứng được thạch nhân này mạnh mẽ, toả ra khí tức để bọn họ không dám khinh thường.

- Lăng đại sư, mặc dù ngươi là kỳ tài đan đạo, thiên hạ cộng ngưỡng, nhưng nếu tiến vào di tích đoạt bảo, ngươi nên có tự giác của một tên võ giả!

Cốc Nguyên Lương mở miệng nói.

- Nếu buộc ta ra tay, ta sẽ không hạ thủ lưu tình!

Lăng Hàn cười nói:

- Thật sao?

- Dừng tay!

Thấy Quảng Nguyên và Nhạc Khai Vũ lấy ra một chiếc bình ngọc thu linh dịch trong thạch bồn, ba người Miêu Kỳ Tư nào còn nhịn được, dồn dập ra tay, muốn ngăn cản bọn họ cướp đoạt linh dịch.

- Ngang!

Thạch linh nổi giận gầm lên một tiếng, giết tới bọn họ, mà Lăng Hàn thì lấy Ma Sinh Kiếm, phát động Lôi Đình Chiến Giáp, gọt về phái bàn tay nguyên lực của ba người.

Phốc!

Kiếm khí càn quét, Lăng Hàn chém tan ba bàn tay nguyên lực, không để chúng vỗ tới Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên, nhưng hắn mới chỉ là Thần Thai tầng hai, cho dù có Lôi Đình Chiến Giáp bảo vệ, vẫn bị cự lực chấn thổ huyết.

Thật giống như Tam Sinh Thi Quan, coi như Phá Hư Cảnh cũng không thể đập nát, nhưng nếu bên trong nằm một cường giả Thiên Nhân Cảnh, vậy khẳng định sẽ bị chấn nát bét.

Chống đỡ được công kích trực tiếp, cùng trung hoà sức mạnh xung kích, đây là hai việc khác nhau.

Thần thái của Lăng Hàn tung bay, ở dưới Lôi Đình Chiến Giáp bảo vệ, hắn có thể chịu đựng trùng kích như thế, mà chỉ cần không phải một đòn chết ngay, lấy lực khôi phục của Bất Diệt Thiên Kinh, hắn có thể lập tức phục hồi như cũ.

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là hắn tu ra Thiết Bì Thể, bằng không đổi một người, cho dù có Lôi Đình Chiến Giáp bảo vệ cũng sẽ bị trọng thương, dù sao Sinh Hoa Cảnh quá mạnh mẽ.

- Vậy thì chiến một trận a!

Lăng Hàn cười to nói.

---------------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất