Thần Điển

Chương 174: Hợp tác

Mấy ngày đi trên đường, bọn họ cũng không có lãng phí thời gian, cả đám một mực thương thảo hoàn thiện kế hoạch, làm sao để thu hoạch ích lợi lớn nhất, bây giờ là cơ hội tốt nói rõ ngọn ngành với Y Toa Bối Nhĩ. Bí mật hiển nhiên không thể tiếp tục che giấu, bọn họ cũng không có tư cách độc chiếm, hiện tại chia sẻ bí mật này với Thánh Đế Tư học viện, đợi đến lúc viện quân Thánh Đế Tư học viện chạy tới nơi này, bọn họ đã nuốt vào mấy phần thơm tho nhất. Sau đó lại phối hợp với Thánh Đế Tư học viện bàn chuyện làm ăn, có khi kéo được Tái Nhân Hầu tước vào cùng một phe. Thế là bọn họ còn có thể húp thêm mấy muỗng nước súp, lấy địa vị và thực lực hiện tại của bọn họ có thể làm được nhiêu đó xem như tốt lắm rồi.

Y Toa Bối Nhĩ nhận lấy mảnh vỡ tinh thần, khi nàng cảm ứng được bên trong ẩn chứa nguyên lực bàng bạc thì sắc mặt lập tức đại biến. Tuyết Ny thấy thế liền chạy lại cầm lấy khối mảnh vỡ tinh thần, sắc mặt theo đó từ từ thay đổi.

"Lấy được ở đâu?" Tuyết Ny giao mảnh vỡ tinh thần cho Tác Phỉ Á, thần sắc có vẻ nghiêm trọng hỏi.

Tác Phỉ Á cũng phải giật mình một cái, nàng không hiểu tại sao mấy người Địch Áo lại để lộ bí mật ra như thế.

"Đi, chúng ta vào trong rồi nói !" Tất cả mọi người cùng nhau tiến vào trong trang viên, sắc mặt bọn họ rất nghiêm túc. Tác Phỉ Á cố gắng bảo trì bình thản cho dù trong lòng đang tràn ngập khó hiểu, chỉ yên lặng đi bên cạnh Địch Áo.

Đi thẳng đến phòng tiếp khách trong tòa tiểu lâu của Tác Phỉ Á, nàng bảo Bích Cơ không cần phải hầu hạ, chờ đến khi Bích Cơ đóng cửa phòng lại. Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên nói: "Các ngươi gặp phải phiền toái gì?"

Địch Áo và Ca Đốn, Lôi Mông đồng thời sửng sốt.

Y Toa Bối Nhĩ là nữ tử vô cùng thông minh, nàng đã nhìn thấu loại mảnh vỡ tinh thần cực phẩm này cực kỳ trân quý. Vì thế, nếu như đám người Địch Áo cố tình lừa gạt, nàng cũng không nổi giận, đây là chuyện rất bình thường.

Nói ngược lại, nếu như nàng biết tin tức về mảnh vỡ tinh thần, nàng có nói cho Địch Áo biết không? Chắc chắn là không, nàng chỉ nói cho người trong nhà của mình mà thôi.

Không phải là Y Toa Bối Nhĩ bạc tình, mấu chốt là vì một giọt máu đào hơn ao nước lã.

Không có bằng hữu nàng chỉ cảm thấy cô đơn, nhưng nếu không có gia tộc, nàng sẽ biến thành lục bình không có rễ. Thậm chí để mặc cho người khác lăng nhục, xâm lược mà không có biện pháp đối phó, cũng không có người chiếu cố cho nàng cả đời.

Đây là suy bụng ta ra bụng người, chuyện nàng làm không được, tuyệt đối không yêu cầu bằng hữu đi làm.

Huống chi Y Toa Bối Nhĩ rất rõ ràng, đám người Địch Áo tiết lộ bí mật mảnh vỡ tinh thần không phải là có tình nghĩa gì, mà là vì bọn họ cần trợ giúp.

Địch Áo cười cười nói: "Thật ra cũng không thể coi là phiền toái, chỉ hơi khó giải quyết mà thôi."

"Đối phương là ai?" Y Toa Bối Nhĩ hỏi rất trực tiếp.

"Trước mắt Tái Nhân Hầu tước hẳn là chưa tìm ra khu vực quặng mỏ, chỉ có mỗi Phật Lang Duy đang canh chừng nơi đó." Địch Áo nói ra hết đầu đuôi chuyện tình.

"Khu vực quặng mỏ?" Y Sắc mặt Toa Bối Nhĩ nhất thời trắng bệch vì kinh hãi, vốn là nàng cho rằng đám người Địch Áo tranh đoạt mảnh vỡ tinh thần từ trong tay người khác, sắp bị đối phương trả thù mới phải nói thật. Nhưng nàng không thể nào nghĩ tới mấy người Địch Áo lại tìm được một khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần cực phẩm. Tin tức này một khi lan truyền ra ngoài, sợ rằng không chỉ là Khắc Lý Tư bình nguyên, ngay cả Công quốc cũng sẽ phát sinh oanh động rất lớn.

"Không sai, nếu như không phải như thế, chúng ta cũng không dám đánh chủ ý lên người Phật Lang Duy. Dù sao ngay cả Tái Nhân Hầu tước cũng không có biện pháp đối phó hắn." Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Y Toa Bối Nhĩ lâm vào trầm tư, tin tức này thật sự là quá rung động đối với nàng. Từ đó có thể đoán ra được ở trong tương lai không xa sẽ có vô số ánh mắt dòm đến Khắc Lý Tư bình nguyên. Đến khi đó, tình thế sẽ trở nên cực kỳ hung hiểm và phức tạp, lấy thực lực của bọn họ muốn tham dự vào trong đó, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một cái sẽ lập tức hài cốt không còn.

Nhưng một khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần cực phẩm đủ để hấp dẫn Y Toa Bối Nhĩ không có cách nào cự tuyệt. Trên thực tế, tính cách Y Toa Bối Nhĩ nghiêng về hướng không màng danh lợi, nàng nhận thức chuyện trọng yếu nhất của nhân sinh chính là luôn luôn vui vẻ, những thứ không thuộc về nàng, nàng sẽ không đi tranh giành. Dĩ nhiên, những thứ vốn thuộc về nàng, nàng cũng không để cho người khác cướp đi.

Luận về đầu óc, nàng hơn cả Tuyết Ny, nhưng so sánh trên phương diện tu luyện, nàng thua kém Tuyết Ny quá xa. Trong ngày thường nàng chỉ đi dạo hết đông rồi lại tây, chơi bời lêu lổng trong vòng vây của ba bằng hữu, tính ra thì thực lực của nàng là kém cỏi nhất. Mỗi khi người nhà đốc thúc nàng tu luyện, sử dụng khẩu khí tràn đầy ước mơ đàm luận về Thần Vũ Giả, đàm luận về vĩnh hằng, nàng ngoài mặt nghe rất là mê mẩn, nhưng trong lòng không có xem chuyện đó có gì là to tát. Từ cổ chí kim, trong cái đám võ giả đông như con kiến kia tổng cộng ra đời mấy Thần Vũ Giả? Cần gì phải vì một mục tiêu hư vô mờ mịt mà buông tha vui vẻ của kiếp này?

Nhưng chuyện lần này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, một khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần cực phẩm sẽ tạo thành ảnh hưởng sâu xa đối với gia tộc của nàng, thậm chí có thể quyết định một tòa thành thị hoặc một thế lực hưng vong.

Trước khi cho ra quyết định, nàng phải làm rõ ràng một việc, đó là Địch Áo rốt cuộc đang ôm tâm tư gì? Nếu như Địch Áo muốn lợi dụng nàng thì không sao cả, ai bảo nàng là bằng hữu Tác Phỉ Á, vì tình bạn, nàng có thể giao ra ích lợi của mình. Nếu như Địch Áo muốn lợi dụng gia tộc của nàng, đó là chuyện nàng không thể nào tha thứ được.

Một lúc lâu sau, Y Toa Bối Nhĩ ngẩng đầu lên nói với Địch Áo: "Ngươi hi vọng ta sẽ làm gì?"

Địch Áo cười nói: "Không phải là ngươi, mà là chúng ta, nguyên một khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, sợ rằng bất kỳ người nào cũng phải động tâm, đúng không? Mặc kệ bên phía Tái Nhân Hầu tước hay là đám cướp Phật Lang Duy, thực lực của chúng ta quá mức nhỏ bé. Ngươi cũng rất rõ ràng điểm này, không có ai đủ lực độc chiếm khu mỏ đó. Vì thế chúng ta cần phải liên hiệp tất cả lực lượng mới có hi vọng nhận được một phần chỗ tốt.

Y Toa Bối Nhĩ nghe thế liền nhẹ nhõm trong lòng, nhìn bộ dáng Địch Áo là thật tâm hợp tác. Nếu không hắn sẽ không nói ra những lời như vậy, không sai, phải liên hiệp tất cả lực lượng ở chung một chỗ mới có khả năng đối kháng với Tái Nhân Hầu tước cùng với đám cướp Phật Lang Duy. Huống chi địch nhân không chỉ có nhiêu đó, trong tương lai gần sẽ có rất nhiều người tràn vào nơi này, một khi không có thế lực cường đại hậu thuẫn, cho dù tìm được khu vực quặng mỏ cũng sẽ bị người khác cướp đi.

"Đúng rồi, Tác Phỉ Á, nhớ thông báo cho bên phía Đường Ân thúc thúc." Địch Áo quay đầu nói.

Tác Phỉ Á gật đầu nhìn tới Địch Áo, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.

"Chuyện gì?" Địch Áo cảm thấy kỳ quái mới hỏi lại.

"Vị sư phụ kia của ngươi có đến không?"

Nghe thấy Tác Phỉ Á nói, Ca Đốn và Lôi Mông cùng lúc ném ánh mắt về phía Địch Áo. Nếu như vị sư phụ thần bí của Địch Áo có thể xuất hiện, vậy thì phần thắng của bọn họ sẽ lớn rất nhiều. Thậm chí chiếm cứ toàn bộ khu vực quặng mỏ cũng không thành vấn đề.

"Ta không biết!" Địch Áo cười khổ nói: "Nếu như hắn còn đang ở gần đây, ta nghĩ không sớm thì muộn cũng sẽ xuất hiện, dù sao sự tình phát sinh nơi này cũng quá lớn."

"Sư phụ Địch Áo?" Y Toa Bối Nhĩ hơi ngạc nhiên, trước kia nàng chưa từng nghe Tác Phỉ Á nhắc tới chuyện này.

"Đúng vậy, nghe Địch Áo nói đó là vị võ sĩ rất cường đại, đáng tiếc là chúng ta không có duyên được gặp." Tác Phỉ Á cười nói.

Y Toa Bối Nhĩ thấy Tác Phỉ Á nói không đủ chi tiết cũng không tiếp tục truy vấn, ngược lại nhìn sang Tuyết Ny ở bên cạnh, nói: "Vậy thì chúng ta nhanh chóng báo chuyện này cho gia tộc và học viện."

"Tốt, tận lực nhanh lên một chút." Địch Áo gật đầu.

"Yên tâm đi, sẽ không trì hoãn bao nhiêu thời gian, dù sao đây không phải là chuyện riêng của ta." Y Toa Bối Nhĩ cười cười nói.

Lúc này từ bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng động ồn ào, mấy người Địch Áo vội vàng bước ra khỏi gian phòng.

Phía trước tiểu lâu Tác Phỉ Á, dã nhân dựa lưng vào vách tường, hai tay ôm chặc Miêu Tử vào trong ngực, trừng mắt nhìn tới đám người đối diện. Cho đến khi thấy thân ảnh Địch Áo xuất hiện, vẻ hung lệ trong mắt dã nhân mới từ từ rút đi, thế nhưng vẫn duy trì cảnh giác cao độ, phần lưng khẽ cong xuống tựa hồ tùy thời ra đòn mãnh liệt.

"Địch Áo, các ngươi mang ai về đó? Thế nào lại công kích chúng ta?" Một nữ tử lớn tiếng hô lên, một nữ tử bên cạnh nàng sắc mặt tái nhợt, trong lòng sợ hãi che cánh tay của mình lại.

Địch Áo vỗ trán một cái, vì sao lại quên mất tên này rồi? Không cần hỏi Địch Áo cũng biết đã xảy ra chuyện gì, hiển nhiên là những nữ tử này nhìn thấy Miêu Tử khả ái trong ngực dã nhân, vốn định mượn ôm vui đùa một lát. Nhưng các nàng không biết rằng con mèo này chính là nghịch lân của dã nhân, ngay cả lúc liều mạng cũng chưa từng đặt xuống lần nào, làm sao hắn có thể cho phép các nàng tùy ý đụng vào được?

"Bị thương chỗ nào?" Tác Phỉ Á đi tới bên cạnh nữ tử bị thương ân cần hỏi han, sau đó liếc sang dã nhân núp ở trong góc tường, trong lòng cảm thấy kỳ quái, vì sao Địch Áo lại dẫn một tên bẩn thỉu như vậy trở lại trang viên?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất