Thần Điển

Chương 230: Giáp công

"Địch Áo định làm gì vậy?" Ca Đốn nhíu mày nói: "Ta biết hắn rất muốn đấu một trận chân chính với Cực Hạn võ sĩ, nhưng không gian trong phòng quá nhỏ, không thích hợp Phong hệ võ sĩ như hắn."

"Sau khi Địch Áo trở thành Quang Mang võ sĩ, những trận hắn đánh với Quang Mang võ sĩ, ngươi thấy hắn thua lần nào chưa?" Lôi Mông cười hì hì nói: "Đừng nhìn Lộ Dịch Sĩ đã đạt đến Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong, một khi thật sự chiến đấu, hắn không nhất định là đối thủ của Địch Áo."

Ngay khi Lôi Mông phá thủng vách tường, đồng thời Lộ Dịch Sĩ Bá tước cũng nảy ra ý định giết chết Lôi Mông trước tiên. Mấy tên khốn kiếp này có thể giết một người thì đỡ một người, nhưng Địch Áo bất chợt bay tới chỗ hắn, vung tay bắn ra một đạo quang mang nhàn nhạt.

Sau một cái chớp mắt, đạo quang mang phân liệt thành mấy trăm đạo Phong Nhận ập tới người hắn. Ban đầu Lộ Dịch Sĩ Bá tước rất xem thương Phong Nhận của Địch Áo, sau đó hắn phát hiện những đạo Phong Nhận kia có lực xuyên thấu không gì sánh nổi, nhanh chóng xuyên qua làn sóng lửa tiếp cận hắn.

Lộ Dịch Sĩ Bá tước lập tức đặt trọng tâm lên người Địch Áo, toàn lực thúc dục Chân Hồng Chi Vũ ngăn cản đám Phong Nhận của Địch Áo. Gian phòng cũng bị bọn họ phá tan tành, cái bàn giữa phòng bốc cháy hừng hực, trần nhà và sàn nhà xuất hiện vô số vết nứt, vách tường thì đổ sụp một mảng lớn. May là nơi này là nơi cao nhất thanh lâu, nếu như ở trên còn có một hai tầng lầu khác, không chừng bây giờ đã sập xuống rồi.

Sau khi hấp dẫn Lộ Dịch Sĩ Bá tước chú ý, Địch Áo lại thoát khỏi phạm vi chiến đấu, thân hình chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải né tránh quanh phòng. Lộ Dịch Sĩ Bá tước coi như khá tốt, nhưng các võ sĩ thuộc hạ của hắn đã sớm bị Địch Áo làm cho choáng váng. Chẳng những không thể cung cấp trợ lực cho Lộ Dịch Sĩ Bá tước, ngược lại biến thành hàng rào che chắn dùm cho Địch Áo.

Diện tích gian phòng này cũng không lớn, khoảng chừng bốn mươi thước, theo lý thuyết chỉ cần Lộ Dịch Sĩ Bá tước sử dụng một phần khí lực là có thể biến toàn bộ gian phòng thành biển lửa. Thế nhưng ở đây còn có Tát Mễ Nhĩ và mười mấy võ sĩ làm cho Lộ Dịch Sĩ Bá tước cảm thấy vướng chân vướng tay, căn bản không có cách nào dốc toàn lực chiến đấu.

"Cút ra ngoài hết cho ta !" Lộ Dịch Sĩ Bá tước giận dữ hét lớn.

"Ha hả, nếu đã tới thì đừng có đi." Thanh âm Địch Áo từ bốn phía vọng lại, lúc hắn mở miệng chợt có vài điểm bạch quang từ đầu ngón tay hắn phóng ra.

Mấy tháng trước Địch Áo vẫn cho rằng Chân Hồng Chi Vũ hình thành chiến trận cực kỳ nhức đầu, nhưng bây giờ hắn đột nhiên nhận ra uy lực Chân Hồng Chi Vũ không có đáng sợ như hắn tưởng tượng.

Không phải bởi vì lực lượng Lộ Dịch Sĩ Bá tước suy thoái, mà là vì Địch Áo đã thành công đột phá Tâm Luân.

Tuyệt đại đa số bí kỹ cần phải có thời gian buông thả, từ lúc phóng ra cho đến khi thương tổn đều hao phí thời gian, ngay cả khoảng cách song phương cũng phải tính toán thật kỹ.

Tốc độ Địch Áo quá nhanh, cho nên một giây với người khác chỉ bằng chớp mắt đối với hắn, nhiêu đó đã đủ thời gian để hắn cho ra rất nhiều phản ứng khác nhau.

Ở giữa không gian hai người đang di chuyển là gì? Chẳng phải là gió sao? Lộ Dịch Sĩ Bá tước khống chế Chân Hồng Chi Vũ chèn ép không khí tràn ra bốn phía tạo thành một cổ khí lưu mắt thường không thể nhận ra. Nhưng đối với Địch Áo lại hoàn toàn khác hẳn, có đôi lúc hắn thậm chí không cần né tránh, chỉ đơn giản để cho thân thể của mình dung nhập vào làn gió là có thể tránh né Chân Hồng Chi Vũ công kích.

Giờ phút này trong lòng Địch Áo đột nhiên có điều lĩnh ngộ, nếu quả thật có thể khống chế gió tự nhiên như lời Ngõa Tây Lý nói, có lẽ không có ai có khả năng xúc phạm tới hắn. Cho dù là kẻ nào phát động công kích cũng phải tạo ra lực lượng chấn động không khí, trừ phi đó là loại bí kỹ hoàn toàn không ảnh hưởng đến không khí chung quanh, nhưng trên đời này có mấy loại bí kỹ như thế?

Tát Mễ Nhĩ đột nhiên kêu lên bi thảm ngã nhào xuống đất, Địch Áo bắn tới một đạo Phong Nhận đã xuyên qua chân trái cắt ngang cả đùi phải, trong nháy mắt phế bỏ toàn bộ hai chân của hắn.

Ngay sau đó lần lượt võ sĩ hét lên đau đớn, sau khi đột phá Tâm Luân, Địch Áo đã hoàn toàn thích ứng với việc buông thả Phong Nhận trong lúc di chuyển tốc độ cao. Xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn, mỗi một đạo Phong Nhận bắn ra là có một gã võ sĩ ngã xuống, tính mạng của bọn hắn tạm thời không lo ngại nhưng xem như đã biến thành phế nhân rồi.

Trong chớp mắt, các võ sĩ Bá tước lĩnh cơ hồ mất đi lực chiến đấu, có người đau đớn lăn lộn bi thảm, có người lớn tiếng cầu cứu Lộ Dịch Sĩ Bá tước, còn có người chật vật chạy trốn ra ngoài.

"Còn trẻ tuổi mà tâm địa ác độc như thế." Lộ Dịch Sĩ Bá tước cười lạnh nói: "Muốn dùng biện pháp này kiềm chế ta? Nằm mơ."

Lộ Dịch Sĩ Bá tước rõ ràng là giận dữ, tận lực thả ra toàn bộ uy năng của Chân Hồng Chi Vũ, vốn trần nhà và vách tường đã nứt nẻ khắp nơi không chịu nổi áp lực cường đại đổ sập xuống ầm ầm. Về phần Tát Mễ Nhĩ và những võ sĩ khác lập tức bị luồng hỏa diễm cắn nuốt.

Cả tòa thanh lâu run lên kịch liệt, những địa phương xa xa còn đỡ, những gian phòng ở gần chiến trường bị liên lụy nối đuôi nhau sụp đổ ầm ầm, vô số nam thanh nữ tú kêu khóc vang trời cắm đầu chạy trốn.

Phí Nhĩ được đám võ sĩ gia tộc bảo vệ vội vàng thối lui ra sau như ong vỡ tổ, mặt hắn đã xám như tro tàn, bước chân cứng đờ cơ hồ là bị người ta kéo đi, sự tình đã phát sinh lớn như vậy, kết quả của hắn đã quá rõ ràng rồi.

Ai sẽ bồi thường thanh lâu tổn thất? Tìm Lộ Dịch Sĩ Bá tước là không thể rồi, tìm mấy người trẻ tuổi kia? Bọn họ sắp bị Lộ Dịch Sĩ Bá tước giết chết, người chết có thể bồi thường không?

Đối mặt Chân Hồng Chi Vũ toàn lực mở rộng, Địch Áo không còn không gian để ẩn thân, hắn men theo dòng khí lưu nóng rực bay ra ngoài, lúc bay lên trên, lúc nhẹ nhàng lướt tà tà dưới mặt đất.

"Còn muốn chạy trốn?" Lộ Dịch Sĩ Bá tước lao tới y như một viên như đạn pháo bốc cháy hừng hực, vừa nhe răng cười vừa dùng ánh mắt lạnh như băng ngó chừng Địch Áo.

Trước đó hắn cho rằng thu thập mấy người trẻ tuổi này chỉ là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ được mọi chuyện lại xuất hiện nhiều khó khăn như vậy. Hiện tại trong lòng hắn vừa sợ vừa giận.

Ca Đốn, Lôi Mông và Lao Lạp thối lui ra xa, lúc trước bọn họ đã thương lượng ổn thỏa, không cho bất kỳ gia nhập vào trận chiến đấu giữa Địch Áo và Lộ Dịch Sĩ Bá tước.

"Ngươi quá đề cao mình rồi, Lộ Dịch Sĩ Bá tước, ta chưa bao giờ có ý định chạy trốn." Địch Áo thản nhiên nói: "Chỉ dựa vào Chân Hồng Chi Vũ hù dọa không nổi ta."

"Có thể trở thành Cực Hạn võ sĩ trong thời gian ngắn, ngươi rất giỏi, không trách được bọn họ rất tin tưởng ngươi." Lộ Dịch Sĩ Bá tước trầm giọng nói: "Thế nhưng ngày hôm nay ngươi sẽ phải chết non " Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Thật sao?" Địch Áo cười nhạt nói.

Lộ Dịch Sĩ Bá tước đẩy hai tay tới trước, hàng nghìn hàng vạn hỏa diễm ngưng tụ thành một mảnh sóng lửa điên cuồng xông tới Địch Áo.

Thân hình Địch Áo bay sang một bên, hai tay huy động liên tục phóng thích Phong Nhận.

Phía sau thanh lâu vốn là một vườn hoa rực rỡ, chiếm diện tích chừng vài mẫu, nhưng trong vòng mấy phút đã bị san thành bình địa, làn sóng lửa hung mãnh càn quét bốn phía, thảm thực vật trong hoa viên theo đó nở rộ trong biển lửa rồi nhanh biến thành tro tàn.

Tái Nhân Hầu tước một mực quan sát trận chiến, hắn đang do dự không biết có nên kết thúc cuộc chiến này hay không.

Tốc độ của Địch Áo quả thật kinh người, mặc dù từ ngoài mặt nhìn vào Lộ Dịch Sĩ Bá tước chiếm hết thượng phong, không ngừng gào thét truy kích Địch Áo. Nhưng động tác Địch Áo thủy chung vẫn lưu loát như mây trôi nước chảy, không có một chút hốt hoảng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không qua nửa canh giờ, Lộ Dịch Sĩ Bá tước sẽ tiêu hao nguyên lực, tấn công quá mãnh liệt mà không biết thu liễm càng đánh lâu càng bất lợi.

Chẳng qua là hắn không hiểu tại sao Địch Áo phản kích có vẻ vô lực, không có chương pháp gì hết. Từ đầu tới cuối chỉ buông thả Phong Nhận lung tung, chỉ là vì tiêu hao lực lượng Lộ Dịch Sĩ Bá tước thôi sao?

Đột nhiên hàng nghìn hàng vạn hỏa diễm ngừng lại, Lộ Dịch Sĩ Bá tước vươn tay mở rộng ra giữa không trung.

Ám Diễm? Mấy Võ Tôn Vậy đang xem cuộc chiến lập tức cả kinh, vội vàng thả ra nguyên lực chiến giáp xông về phía Địch Áo. Đúng lúc này, thân hình Địch Áo đột nhiên lộn một vòng thay đổi phương hướng.

"Vút !"

Một đạo Phong Nhận nhanh chóng chuyển thành màu đen, ngay sau đó, lại là hai đạo Phong Nhận tương tự hóa thành tia sáng nhàn nhạt bắn tới.

Địch Áo không lùi mà tiến, né tránh mấy đạo hỏa cầu chỉ trong gang tấc, sau đó lại lộn vòng chạy sang hướng khác.

Động tác Lộ Dịch Sĩ Bá tước bỗng nhiên cứng ngắc, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn tới Địch Áo.

"Liên tiếp buông thả ba đạo Ám Diễm, Lộ Dịch Sĩ Bá tước, ngươi rất có tiềm chất làm dân cờ bạc nha!" Địch Áo mỉm cười nói: "Thế nhưng ngươi còn có thể kiên trì bao lâu đây?" Địch Áo lần đầu tiên chân chính giao thủ với một vị Cực Hạn võ sĩ, hắn cần phải có thời gian để thích ứng với cường độ và tiết tấu chiến đấu, vì thế nếu không phải là cơ hội chiến thắng trăm phần trăm, hắn sẽ không vọng động.

"Con thỏ nhỏ kia, cho rằng né tránh được Ám Diễm của ta là thắng rồi?" Lộ Dịch Sĩ Bá tước nhe răng cười nói: "Ngươi còn kém quá xa."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất