Thần Điển

Chương 256: Phong Ngân thô bạo

"Tính lại xem nào, bây giờ ngài còn dư lại bao nhiêu phần trăm? Bốn mươi lăm phần trăm nha, thật ra ngài cũng biết ngài phân số thật sự còn thấp hơn nhiều, cho nên ngài xong đời rồi." Người trung niên từ từ đặt dao ăn và cái nĩa lên trên bàn, bộ dạng hẳn là đã ăn no.

Mặc dù thanh âm dao ăn và cái nĩa va chạm mặt bàn rất nhẹ, nhưng đối với mọi người trong sân không khác gì tiếng sấm nổ cả, bọn họ biết rốt cuộc chiến đấu sắp sửa bắt đầu.

"Tái Nhân Hầu tước, ngài bây giờ có ý kiến gì không?" Người trung niên chuyển tầm mắt về phía Tái Nhân Hầu tước, vừa nói chuyện vừa thò tay cầm lấy chai rượu trước mặt Tái Nhân Hầu tước, tự rót đầy một ly, cười hì hì nói: "Vui lòng tha thứ cho ta, đó là một sở thích nho nhỏ, ta rất thích nghe người khác nói cảm nghĩ cuối cùng."

"Ý nghĩ?" Tái Nhân Hầu tước cười cười: "Ta không nghĩ gì cả."

"Những người đứng chung một chỗ với Ngõa Tây Lý tiên sinh thường thường sẽ có kết quả không tốt, ngươi không hối hận?" Người trung niên rất kiên nhẫn dẫn dắt ý nghĩ dùm cho Tái Nhân Hầu tước.

"Ta là một con bạc có phẩm chất rất tốt, chưa bao giờ ăn quịt." Tái Nhân Hầu tước thản nhiên nói: "Ta không muốn vĩnh viễn sống trên Khắc Lý Tư bình nguyên, cho nên ta quyết định cá cược, về phần kết quả, mặc kệ nó như thế nào ta cũng sẽ tiếp nhận."

"Nói rất hay." Nhã Duy Đạt viện trưởng mỉm cười khen ngợi, sau đó nhẹ nhàng cầm chai rượu trước mặt người trung niên, đi tới cạnh Tái Nhân Hầu tước rót cho hắn một chén.

Sự tình đã đến nước này, bọn họ chỉ có nước nhắm mắt buông xuôi mà thôi, không phải là thất bại hay sao? Nếu Tái Nhân Hầu tước không sợ, nàng cần gì phải không sợ chứ? Thánh Đế Tư thành, Thánh Đế Tư học viện ra đời dưới cái bóng quật cường và bất khuất của Thánh Vũ Sĩ Đế Tư, bây giờ người đời sau vẫn tiếp tục hủy diệt ở trong quật cường và bất khuất, nàng sẽ không làm cho Thánh Vũ Sĩ Đế Tư mất thể diện, vì thế hiện tại tâm tình nàng đang rất bình thản.

Người trung niên trầm mặc, tầm mắt lại chuyển rơi vào trên người Địch Áo.

"Gọi là Địch Áo đúng không? Ờ, có biết không? Ta tên là Địch Uy, cách phát âm tên của chúng ta khá giống nhau đó." Người trung niên cười ha hả nói: "Ta chỉ muốn nói là ngươi đã tồn tại trong đoạn thời gian sai lầm, lựa chọn một đạo sư sai lầm, bây giờ ngươi có ý định …?"

"Đi chết con mẹ ngươi đi !" Không đợi người trung niên nói tiếp, Địch Áo đã lạnh lùng cắt ngang, sau đó đứng thẳng lên ngó chừng đối phương, không thèm che giấu chán ghét và thù hận trong ánh mắt.

Trong sân chợt trở nên yên lặng như tờ, ngay cả người trung niên cũng ngây ngẩn cả người, đối phương dám đàm luận như thường ở trước mặt Ngõa Tây Lý, còn Ngõa Tây Lý vẫn giữ vững trầm mặc, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra lực lượng đối phương tất nhiên cường đại hơn Ngõa Tây Lý. Vào lúc này Địch Áo lại có thể mở miệng mắng chửi đối phương, quả thực là muốn chết rồi?

Không sai, Địch Áo đúng là muốn chết, hắn hiểu được bởi vì mình nên Ngõa Tây Lý mới nén giận, miễn cưỡng khống chế tâm tình trong lòng. Sau khi trận chiến bộc phát, Ngõa Tây Lý sẽ có thể bị thương thậm chí là chết trận… cũng chỉ vì hắn.

Địch Áo không hi vọng tình cảnh như vậy xảy ra, nếu như ngay cả tư cách chết trận oanh oanh liệt liệt cũng bị tước đoạt, cuộc đời của Ngõa Tây Lý quả thật vô cùng đáng buồn rồi, bây giờ hắn quyết định dọn đường cho Ngõa Tây Lý.

Nếu như không có hắn tồn tại, vậy thì Ngõa Tây Lý sẽ có thể dốc toàn lực ứng phó.

"Vô liêm sỉ, ngồi xuống cho ta !" Ngõa Tây Lý bỗng nhiên quát ầm lên.

Địch Áo làm như mắt điếc tai ngơ, lạnh lùng ngó chừng người trung niên.

Người trung niên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói với Ngõa Tây Lý: "Hắn quả thật tốt hơn ta, lần này ngài không có nhìn lầm người."

"Ta biết điều đó từ lâu rồi, hắn quả thật tốt hơn ngươi về mọi mặt, chung quy sẽ có một ngày hắn sẽ đạt tới độ cao mà ngươi không thể nào với tới được, ngươi sợ?" Ngõa Tây Lý chậm rãi nói.

"Ha ha ha ha ~!" Người trung niên cất tiếng cười to, cười đến ngửa tới ngửa lui: "Ân sư của ta, ha ha, dùng phương pháp đơn giản như vậy kích thích ta, ngài nghĩ rằng sẽ có tác dụng?"

"Địch Uy, ta cũng lười nói chuyện dài dòng với ngươi." Ngõa Tây Lý từ từ đứng lên, thân hình của hắn vừa khớp che chắn tầm mắt Địch Áo, ngay khi Địch Áo mở miệng mắng chửi đối phương, hắn đã nhận ra ý định của Địch Áo. Trong lòng kích động không thể dùng lời nói để hình dung được, nếu so sánh Địch Áo với tên phản đồ thì bọn họ là hai loại người trái ngược nhau. Khi Ngõa Tây Lý hắn gặp rủi ro, Địch Uy lựa chọn lập tức ruồng bỏ, thậm chí không tiếc bỏ đá xuống giếng, còn Địch Áo lại nguyện ý hy sinh tính mạng chỉ là vì cấp cho hắn cơ hội đánh một trận toàn lực.

Nhưng hắn tuyệt đối không thể để cho chuyện này phát sinh, Địch Áo là nơi ký thác cuối cùng của hắn, cho dù là thịt nát xương tan hắn cũng phải tranh thủ cho Địch Áo một cơ hội đào thoát. Hơn nữa, hắn rất hiểu môn đồ của mình, bởi vì tiến cảnh vượt xa đại đa số võ giả trên đời, bởi vì đầu óc, địa vị và quyền lực cao quý làm cho tính cách đối phương dần dần cao ngạo. Ngoại trừ Quân Đồ Minh đại đế và Ngõa Tây Lý ra, tên kia không hề đặt những người khác vào trong mắt, cho dù là Thần Vũ Giả Tháp Sâm Đặc và Lai An cường đại nhất dưới trướng Quân Đồ Minh cũng vậy, tên kia luôn luôn thiếu hụt sự tôn kính cần thiết, hắn tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày vượt xa đối phương.

Vì thế chỉ cần tìm cớ thích hợp kích khích ngạo khí của đối phương, cho dù đối phương biết rõ Ngõa Tây Lý dùng phép khích tướng cũng không làm gì thương tổn Địch Áo. Bơi vì hắn muốn chứng minh hắn mạnh hơn Địch Áo, bây giờ hủy diệt Địch Áo thì mọi người sẽ nghĩ hắn khiếp sợ. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Ngõa Tây Lý tiên sinh, ngài quá ngây thơ rồi, trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy." Người trung niên lắc đầu, luôn miệng thở dài: "Ta biết ngài một mực thống hận ta, nhưng ta không có làm sai cái gì, sai chính là ngài, ngài không nên phản bội bệ hạ."

"Nói mấy thứ này còn có ý nghĩa không?" Ngõa Tây Lý thản nhiên nói, giờ phút này tâm cảnh hắn rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại.

"Có ý nghĩa !" Người trung niên cười nói: "Mọi người đều cho rằng ta lấy oán báo ân, còn có rất nhiều người đề phòng ta, bọn họ cho rằng ta có thể phản bội ngài vì bản thân mình, như vậy trong tương lai cũng sẽ bởi vì lý do nào khác phản bội bọn họ. Nhưng bọn họ không hiểu ta chính là đại diện cho công lý và chính nghĩa cơ bản nhất."

"Địch Uy, ngươi cũng có tư cách nói chuyện chính nghĩa?" Ngõa Tây Lý mỉm cười khinh miệt.

"Nhìn đi, cho tới hôm nay ngài vẫn chưa lĩnh ngộ được." Người trung niên dùng ánh mắt thú vị nhìn tới Ngõa Tây Lý: "Bệ hạ đại biểu cái gì? Đại biểu cho vị trí quân chủ Nguyệt Ảnh đế quốc, trọng yếu nhất là cái gì? Là lập trường."

"Đây chính là nguyên nhân ngươi tình nguyện làm một con chó, chứ không muốn đường đường chính chính làm người?"

"Ngài còn không hiểu sao?" Người trung niên thở ra một hơi dài: "Ở trong đế quốc, nếu như lập trường của ngươi đúng, cho dù ngươi cả ngày ép nam hiếp nữ, làm xằng làm bậy, ngươi luôn luôn là người tốt. Nếu như lập trường của ngươi sai, cho dù ngươi giúp bao nhiêu người, làm bao nhiêu chuyện tốt thì ngươi vẫn là tà ác. Chỉ có thể giữ vững trung thành đối với bệ hạ, kiên định giữ vững lập trường của chúng ta, không được phép dao động vì bất cứ nguyên nhân nào mới là quy tắc mà chúng ta cần phải tuân thủ."

Ánh mắt Ngõa Tây Lý từ từ phát sinh biến hóa, hai tròng mắt lạnh như băng dần dần lộ ra cảm giác thương xót và mỉa mai, cam tâm làm một con chó cũng không có gì, trên đời có rất nhiều người lựa chọn giống như thế, nhưng tự tê dại ý nghĩ của bản thân, kiêu ngạo vì được làm chó, thậm chí là biến thành chính nghĩa và công lý, đúng là quá buồn cười rồi.

"Ngươi liều mạng khoe khoang miệng lưỡi của mình chính là vì chứng minh ta sai lầm?" Ngõa Tây Lý thản nhiên nói.

"Ngài thật sự sai lầm rồi, phản bội bệ hạ là tội lỗi không thể tha thứ." Người trung niên chậm rãi đứng lên: "Thế nhưng, dù sao ngài là người đã dưỡng dục ta, cũng dạy cho ta kỹ xảo nắm giữ lực lượng. Nói thật, ta không đành lòng thương tổn ngài lần nữa. Hơn nữa, cho đến bây giờ ta mới biết được, cho dù ta không đến ngài cũng không sống được bao lâu."

"À?" Ngõa Tây Lý bình thản chờ đợi, hắn cảm giác đối phương còn chưa nói hết lời.

Người trung niên lại quay đầu nhìn về phía Địch Áo: "Trong ánh mắt của ngươi tràn đầy thù hận, tương lai ngươi nhất định sẽ tìm ta báo thù cho Ngõa Tây Lý tiên sinh đúng không?"

"Dĩ nhiên !" Địch Áo trả lời rất dứt khoát.

"Lúc nãy ngươi cũng nghe được, Ngõa Tây Lý tiên sinh ôm kỳ vọng đối với ngươi rất cao, hắn nghĩ biện pháp kích thích ta chính là vì bảo vệ ngươi." Người trung niên cười nói: "Hắn còn cho rằng trong tương lai ngươi có thể đạt tới độ cao mà ta không có cách nào sánh bằng."

Lúc nãy hắn dùng giọng điệu càn rỡ châm chọc Ngõa Tây Lý, nhưng bây giờ bỗng dưng thay đổi chủ đề đã thể hiện rõ nội tâm chân thực của mình, hắn đang rất bất mãn, hắn không phục.

Địch Áo giữ vững trầm mặc, hắn không muốn nói đến tương lai của mình.

"Được rồi, ta đây sẽ cho ngươi một cơ hội, để xem sau này ngươi có thể cường đại đến mức nào." Người trung niên nhún nhún vai làm bộ bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ là chỉ có một cơ hội duy nhất, không nên dễ dàng tới tìm ta, không nên làm ta chờ đợi biến thành vô nghĩa. Còn nữa, ngươi biết ta nắm giữ lực lượng gì không? Để ta cho ngươi hiểu biết một chút về Phong Ngân chân chính vậy

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất