Mấy tên tùy tùng liếc mắt nhìn nhau, chợt bộc phát ra một trận cười lớn.
"Đại nhân, nếu như không có Đặng Khẳng, An Đông Ny có lưu luyến với mảnh thổ địa này không?" Chỉ có một gã tùy tùng không giờ cười theo, hắn lo lắng nói: "Ta sợ chúng ta khéo quá hóa vụng."
"Thế nào?" Tát Mỗ Nhĩ lộ vẻ không vui: "Ngươi cho là mị lực của ta không bằng Đặng Khẳng?"
"Đặng Khẳng tính cái gì chứ?" Người tùy tùng kia vội vàng nói tiếp: "Làm sao có thể so sánh với đại nhân? Huống chi, đại nhân có thể coi trọng An Đông Ny là phúc khí của nàng, một nữ nhân tàn tật mà thôi, hình như tự biến mình thành nữ thần rồi thì phải?"
"Ha hả." Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước đổi giận thành vui, phất tay áo: "Đừng nói như vậy, An Đông Ny cũng là một nữ nhân rất đáng thương, dĩ nhiên đây không phải là lý do ta muốn cưới nàng, các ngươi không hiểu. An Đông Ny nắm giữ bí kỹ Phong Dực có pháp môn Tu luyện rất tinh chuẩn, các ngươi đã thấy tốc độ của An Đông Ny. Nếu ta đoán không sai, vị đại nhân ở Sư Tâm đế quốc hẳn là phái sứ giả tới đây rồi, ha ha ha. Ta có thể hiểu được tâm tình vị đại nhân này, mặc dù An Đông Ny ruồng bỏ gia tộc, thậm chí lúc Đặng Khẳng bị tập kích còn xuất thủ đả thương thân ca ca của nàng. Nhưng dù sao An Đông Ny cũng là hòn ngọc quý trên tay hắn, nhiều năm không quản không hỏi lửa giận trong lòng hẳn là đã tiêu tán cả rồi. Nếu không, lấy tình cảnh lúng túng của An Đông Ny như bây giờ, đi đâu tìm cho ra bí kỹ Phong Dực đây?"
"Vẫn là đại nhân nhìn xa trông rộng." Một gã tùy tùng sợ hãi than: "Mặc dù ta cũng biết An Đông Ny nắm giữ Phong Dực, nhưng lại không thể nghĩ ra nhiều như vậy."
Những khác tùy tùng cũng vội vàng phụ họa, liều mạng tìm mọi cách tán tụng trí Tuệ Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước.
"Cho nên ta mới là Hầu tước, các ngươi lại là tùy tùng. Sau khi ta cưới được An Đông Ny, nhờ có vị đại nhân kia ủng hộ, hắc hắc hắc." Tát Mỗ Nhĩ mỉm cười đắc ý, bất chợt khuôn mặt đanh lại trở nên cực kỳ hung ác: "Sơn Đế thì tính là cái gì chứ, bây giờ chúng ta tạm thời ngưng chiến là vì khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm. Qua vài năm nữa hắn sẽ tiếp tục gây phiền phức cho ta, hừ hừ, chờ đến lúc đó ta sẽ đích thân chứng minh hắn đã chọn sai đối thủ."
"Đại nhân, sau khi ngài chiến thắng Sơn Đế thì sao?" Một gã tùy tùng cười hì hì nói: "Ngài có thể tiến lên cao hơn một bước không?"
"Đừng có nói lời kiêng kị." Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước trừng mắt lên, thế nhưng tất cả tùy tùng đều có thể nhìn ra được Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước không có thật sự giận: "Phỉ Tể Đại công bây giờ còn chưa có chết, không tới phiên chúng ta nghĩ mấy thứ này."
"Cho dù hắn còn chưa chết, nhưng cũng cách cái chết không xa." Gã tùy tùng cười nói: "Đại nhân, người nào không lo xa tất phiền gần, chúng ta cũng nên chuẩn bị gì đó cho tương lai."
"Nói nhảm, lấy đại nhân cơ trí làm sao không nghĩ tới chuyện này?" Một gã tùy tùng khác la lên: "Đại nhân đã sớm định liệu hết rồi, bằng không làm sao lại muốn cưới nữ nhân tàn phế kia?"
Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước cười cười không nói gì, chậm rãi chuyển tầm mắt về phía chiến trường.
Trong một khu rừng cách Tái Nhân Hầu tước lĩnh hơn trăm dặm, có mấy gã võ sĩ đang chậm rãi đi lại, khi đến gần rừng rậm, gã phía trước nhất không nhịn được quay đầu lại nói: "Tu, bảo ta tới nơi này làm gì? Ta còn có chuyện trọng yếu cần phải làm." Hắn cũng là một người tàn tật, cổ tay trái đã gãy hoặc mất rồi, nên lớp giáp bảo vệ mu bàn tay mềm nhũn rũ xuống không ngừng rung động theo động tác của hắn.
"Chuyện của ngươi không trọng yếu bằng chuyện của ta." Gã võ sĩ tên là Tu nhàn nhạt nói: "Cứ đi về phía trước, ngươi sẽ hiểu."
Gã võ sĩ kia do dự một chút, sau đó tiếp tục đi tới, từ đó nhìn ra được hắn rất kiêng kỵ người tên Tu này.
Đi vào trong rừng rậm, phía trước là một mảnh đất bằng phẳng, một người trung niên đang ngồi ngay ngắn trên hòn đá, đầu cúi xuống nhìn mặt đất dưới chân. Hắn làm cho người ta có cảm giác rất kỳ lạ, thân khoác một cái áo choàng màu đỏ lửa, chiến bào đỏ, còn có tóc dài màu đỏ, mày rậm mắt to, không giận mà uy, từ xa nhìn lại rất giống một con sư tử hung mãnh.
Gã võ sĩ kia lập tức kinh hãi, vội vàng đi tới vài bước quỳ rạp xuống đất, rung giọng nói: "Đại nhân, ngài… ngài tại sao lại ở chỗ này?"
"Ta không ở chỗ này thì có thể ở đâu?" Người trung niên từ từ ngẩng đầu lên, hai tròng mắt cũng có màu đỏ, bên trong tựa hồ có hỏa diễm đang bốc cháy hừng hực vậy.
"Trằn trọc trên giường bệnh, rên rỉ chờ chết?"
"Không… không… không… không!" Gã võ sĩ kia bị dọa đến mức lời nói không còn mạch lạc nữa, thân hình mất khống chế run rẩy từng đợt.
"Nói toàn bộ kế hoạch của con tiện nhân kia cho ta, nàng rất tin tưởng ngươi, ngươi nhất định biết." Người trung niên mỉm cười, chỉ có điều nụ cười của hắn thoạt nhìn hết sức hung dữ.
Gương mặt gã võ sĩ vặn vẹo không còn hình dáng gì nữa, mồm cứng lưỡi đơ, một chữ cũng không nói ra.
"Có thể làm cho ngươi tự đoạn một cánh tay của mình, đối thủ rõ ràng là cường giả Thánh cấp, thế mà các ngươi không nói gì, ngược lại đầu độc các gia tộc trong lãnh địa tiến công Tái Nhân Hầu tước, lòng dạ của các ngươi… rất độc!" Người trung niên kia thở dài một hơi: "Các ngươi không còn muốn nghe ta chỉ huy, hoặc là ôm hai lòng một lưới bắt hết giúp Hắc Sơn Công tước thanh trừ tất cả chướng ngại, không sai chứ?"
"Đại nhân." Gã võ sĩ bò lổm ngổm trên mặt đất, thất thanh khóc rống lên, theo lý thuyết một vị Võ Tôn không nên biểu hiện hèn kém như thế, nhưng hắn từng nghe lệnh trong thời gian rất dài, cái bóng của Phỉ Tể Đại công quá lớn. Cho dù thân ảnh hay là thanh âm cũng tạo thành uy hiếp tâm lý không thể nào chịu đựng nổi. Hơn nữa, bây giờ kế hoạch đã bại lộ, hắn đang nhớ lại những thủ đoạn Phỉ Tể Đại công thường dùng, cũng nhớ lại tộc nhân của mình đang sinh sống ở Đại công lĩnh, cho nên lập tức mất đi lực khống chế bản thân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
"Nói đi, rốt cuộc con tiện nhân kia cho ngươi chỗ tốt gì mà ngươi hiệu lực cho nó?" Phỉ Tể Đại công chậm rãi nói.
"Đại nhân, ta cũng không muốn !" Gã võ sĩ kêu khóc om sòm: "Nhưng nàng dùng người nhà uy hiếp ta, ta... ta…"
"Đây chính là lý do ngươi phản bội?" Phỉ Tể Đại công cười lạnh một tiếng: "Lực lượng của ta mạnh hơn ngươi, địa vị cũng cao hơn ngươi, hắn thừa nhận hấp dẫn và uy hiếp không phải là ngươi có thể tưởng tượng nổi, tại sao hắn không có phản bội?"
Gã võ sĩ nhìn sang Tu, đôi môi ngập ngừng tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng.
"Tới tận ngày hôm qua ta mới biết đại nhân một mực giả bộ bệnh." Tu bày ra bộ dạng thân thiện hữu hảo giống như nhìn thấu tâm tư đối phương, thản nhiên nói.
Gã võ sĩ co quắp ngã xuống đất không thể động đậy gì nữa, hắn biết những thứ mình muốn có đã hóa thành bọt nước, kế tiếp phải nghênh đón chính là lửa giận của Phỉ Tể Đại công.
"Con tiện nhân kia cho ngươi đi Tái Nhân Hầu tước lĩnh, bản ý là muốn chiếm trước khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, sau đó phát hiện đối phương có một vị Thánh giả lập tức bỏ qua dự định, tìm cách mượn đao giết người, lợi dụng chiến lực cường giả Thánh cấp hủy diệt tất cả những gia tộc không muốn đầu nhập vào các ngươi. Con tiện nhân kia xem như nhanh trí, chỉ tiếc là nàng thiếu hụt lực lượng cần phải có." Phỉ Tể Đại công chậm rãi nói: "Vì thế ta đã có thể đoán được kế hoạch sau đó của nàng. Hắc Sơn Đại công đã phái viện binh tới rồi hả? Hoặc có thể là Hắc Sơn Đại công tự mình đến đây? Ừ, những gia tộc không phục tùng các ngươi đều bị hủy diệt, khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cũng thuộc về các ngươi, lại có thể danh chính ngôn thuận chiếm lấy Đại công lĩnh của ta. Hắc Sơn Đại công và con tiện nhân kia vạch ra kế hoạch quá hoàn mỹ rồi, không phải sao?"
Gã võ sĩ mặt mày xám như tro tàn, ánh mắt đã tràn đầy tuyệt vọng.
"Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, Hắc Sơn Đại công có tới không?" Ánh mắt Phỉ Tể Đại công sắc bén như con dao găm cắm thẳng vào tim đối phương: "Nếu như ngươi nói thật, ta sẽ đặc xá người nhà của ngươi, nếu như ngươi dám lừa dối vấn đề này, ta sẽ cho tất cả người nhà chôn cùng với ngươi, tất cả, một tên người hầu cũng không bỏ qua."
"Vâng." Gã võ sĩ gật đầu một cách khó khăn.
Phỉ Tể Đại công liền thay đổi sắc mặt, khẽ thở dài một hơi, chắp tay sau lưng đi qua đi lại quanh khu đất trống.
"Đại nhân?" Tu nhìn tới gã võ sĩ đang nhắm mắt chờ chết, hắn đợi Phỉ Tể Đại công ra lệnh.
"Tha hắn đi." Phỉ Tể Đại công lắc đầu: "Hắn đã là một tên phế vật, giết hắn cũng không chỗ dùng."
Tu cúi người nắm lấy cổ gã võ sĩ, giơ tay ném thẳng ra ngoài, sau đó thấp giọng nói: "Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Ý ngươi thế nào, Tu?"
"Bây giờ mà triệt để vạch mặt với Hắc Sơn Đại công sẽ rất nguy hiểm." Tu suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Có lẽ nên chờ thêm một đoạn thời gian."
"Ta đã chờ quá nhiều năm rồi." Phỉ Tể Đại công cười cười: "Vì tạo ra quan hệ tốt với Hắc Sơn Đại công làm, ta đã cưới nữ nhân Hắc Sơn gia tộc, ha hả. Ta cho rằng mình đã nhẫn nại thành thói quen, cho nên không nhìn rõ tình thế bây giờ, vì thế ta mới bảo ngươi cho ta một vài ý nghĩ, nhưng ngươi lại làm cho ta thất vọng."
"Đại nhân, không chỉ là ngài đang nhẫn, ta cũng vậy." Tu cười khổ nói.
Phỉ Tể Đại công vươn tay ra vỗ vỗ bả vai Tu: "Tu, ngươi yên tâm, những năm này chúng ta thừa nhận nhất định sẽ làm cho bọn họ trả lại gấp bội."