"Đây là nguyên nhân ta để ngươi ở lại Tái Nhân Hầu tước lĩnh, ngươi quen thuộc phong cách của bọn hắn, một khi phát hiện Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc phái cường giả tới đây phải lập tức báo cho ta biết. Nếu thật sự không còn kịp nữa, có thể nói cho Địch Áo, Địch Áo sẽ thông báo cho Phong Ngân." Lan Bác Tư Bản ngập ngừng: "Năm đó Phong Ngân làm cho người ta nghe thấy là sợ mất mật, bây giờ rời khỏi Quân Đồ Minh, bọn họ liền cho rằng Phong Ngân biến thành phế vật hay sao? Quá ý tứ đi chứ, nếu Phong Ngân thật sự là phế vật, ta sẽ không cần núp trong sa mạc Hỏa Diễm làm gì, ha ha, chúng ta chờ xem kịch vui thôi."
Lão nhân kia cũng cười, những năm này Lan Bác Tư Bản chịu đủ chê trách, nếu như có thể tận mắt nhìn thấy những tên một lòng muốn hất Lan Bác Tư Bản xuống đài ăn vài lần thua thiệt, dĩ nhiên hắn sẽ cao hứng dùm cho Lan Bác Tư Bản.
Tầm mắt Lan Bác Tư Bản rơi vào trên người lão nhân kia, chậm rãi nói: "Ngươi theo ta đã nhiều năm, trên phương diện trung thành, ngươi không có sai sót chút nào. Đáng tiếc là trên một ít chuyện khác, ngươi thiếu hụt ngộ tính."
"Đại nhân, ta biết ta rất ngu dốt làm cô phụ kỳ vọng của ngài." Lão nhân kia sợ hãi hồi đáp.
"Nếu cường giả Sư Tâm đế quốc và Thiên Không Thành ở đây, ngươi có biết bọn hắn tập trung lực chú ý ở đâu không?" Lan Bác Tư Bản hỏi.
Lão nhân kia lắc đầu, cách nói nước đôi này rất khó lựa chọn, hắn đại khái có thể đoán đại một cái, nhưng cũng biết Lan Bác Tư Bản nhất định sẽ tiếp tục hỏi hắn tại sao, thay vì đến lúc đó đáp không được, còn không bằng bây giờ dứt khoát chịu thua luôn cho gọn.
"Không nên xem Hoắc Phu Mạn như một con sư tử bình thường, nanh của hắn có mang kịch độc." Lan Bác Tư Bản cười cười: "Hoặc là hắn không phái người tới, nếu như đã phái người chắc chắn rằng hắn tương đối nắm chắc phần thắng. Thiên Không Thành chỉ làm chúng ta cảm thấy phiền toái, còn Hoắc Phu Mạn lại có thể mang đến nguy cơ cho chúng ta."
"Hiểu, đại nhân." Lão nhân kia nói.
"Thế nhưng ngươi phải cẩn thận một người, Thiên Không Thành – Bá Tiệp Minh." Lan Bác Tư Bản chậm rãi nói: "Nếu như Bá Tiệp Minh xuất hiện ở Hầu tước lĩnh, ngươi nhất định phải đề cao cảnh giác."
"Bá Tiệp Minh?" Lão nhân kia âm thầm nhớ lại trong ký ức, tìm hiểu thân phận Bá Tiệp Minh, hắn kinh ngạc nói: "Đại nhân, theo ta được biết Bá Tiệp Minh chỉ là tộc trưởng một gia tộc nhỏ ở Thiên Không Thành, cho tới hôm nay còn chưa có đột phá hàng rào cuối cùng, hắn..."
"Không nên khinh thường hắn." Lan Bác Tư Bản lắc đầu: "Một người tràn đầy thù hận khắc cốt ghi tâm, không ai dám bảo đảm hắn sẽ làm ra những chuyện gì. Cho dù có một ngày chúng ta, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn và Thiên Không Thành tha thứ cho Phong Ngân, chỉ còn lại có một mình hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua."
"Thù hận." Lão nhân kia chợt hiểu ra, rồi lại không rõ lắm, nói đến thù hận thì Phong Ngân kết thù với các cường giả Thần Vực, Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc không phải ít, tại sao người khác có thể buông tha thù hận, duy chỉ có hắn là không thể?
Lan Bác Tư Bản tựa hồ nghĩ tới vấn đề nào đó khiến hắn cảm thán không thôi, chỉ thở ra một hơi dài nói: "Bởi vì Phong Ngân lẻn vào Thiên Không Thành giết tình phụ của hắn."
"Tình phụ?" Lão nhân kia hồ đồ, vì một tình phụ mà nhớ mãi không quên, hình như hơi quá rồi. Đúng lúc này trong đầu hắn linh quang chợt lóe, chợt nghĩ tới điều gì, chẳng lẽ tin đồn đó là sự thật? Hắn ni lắp bắp nói : "Là ... là Áo Nhĩ Sắt Nhã đại nhân?"
"Phong Ngân chính là lợi dụng hắn mới thành công ám sát Áo Nhĩ Sắt Nhã." Lan Bác Tư Bản chậm rãi nói: "Vô tận thống khổ, đau lòng, còn có thù hận nhiều năm hỗn hợp chung một chỗ, đã làm cho hắn không còn tâm trí bình thường nữa. Trước kia Phong Ngân ở tại Nguyệt Ảnh đế quốc, hắn chỉ có thể đè nén hết thảy xuống đáy lòng, bây giờ Phong Ngân đã bị Quân Đồ Minh từ bỏ. Chỉ cần Bá Tiệp Minh biết được tin tức kia, hắn nhất định sẽ lao ra, bám gắt gao, tìm mọi cách cắn xé Phong Ngân. Ài, ta thật sự rất lo lắng."
Thần Vực, Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc ba phương liên hiệp đối kháng Nguyệt Ảnh đế quốc. Đây là thiên hạ đại thế, phù hợp với lý tưởng của thời đại, bọn họ có hi vọng giành được thắng lợi. Làm trái với đại thế, bọn họ chỉ có thể chờ đợi diệt vong. Dưới loại tình huống này, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải tận lực tránh khỏi lây dính máu tươi đồng minh. Nhất là Địch Áo tuyệt đối không thể, nếu không một số nguyên lão vọng động của Nguyên lão hội sẽ cố gắng chửi bới Địch Áo, cố gắng chặt đứt con đường Địch Áo trở về Thần Vực.
Lan Bác Tư Bản vô lực cho ra hành động quyết liệt, trên thế giới luôn luôn tồn tại những người tầm nhìn hạn hẹp. Bọn hắn cũng biết tầm quan trọng của đồng minh, nhưng vẫn tìm trăm phương ngàn kế gia tăng lợi ích của mình đi theo thiên hạ đại thế. Nếu như không thể nhiều hơn, bọn họ tình nguyện lội ngược dòng, căn bản không thèm suy nghĩ đến hậu quả bi kịch có thể phát sinh.
Bởi vì Địch Áo tỏ thái độ cứng rắn, Lan Bác Tư Bản mới bắt đầu thật tình suy nghĩ khả năng giảng hòa với Phong Ngân, nhưng hắn cũng phải suy nghĩ đến phản ứng của những người khác. Đối với hắn Địch Áo là một người trẻ tuổi còn chưa thành thục, chỉ biết tính toán ân thù. Nhưng hắn phải suy nghĩ rộng hơn, nếu không căn bản không bao giờ nhân nhượng Địch Áo, thử tìm cách bỏ qua thù hận. Thật ra hắn muốn giết chết Phong Ngân, chủ yếu là suy nghĩ đến việc tạo thanh thế cho Địch Áo.
"Đại nhân, ta hiểu rồi." Lão nhân kia nhẹ giọng nói.
Đại công lĩnh không có cường giả thủ hộ đối với Dĩ Đạt chính là một tòa thành không có lực phòng ngự. Hắn trực tiếp từ trên cao bay vào, đây là ưu thế của Phong hệ võ sĩ, hắn chỉ dùng thời gian một ngày chạy từ Tái Nhân Hầu tước lĩnh tới đây. Dĩ nhiên, để tránh cho khiến cho dân chúng khủng hoảng, Dĩ Đạt luôn luôn sử dụng Phong Ẩn. Nếu như Phỉ Tể Đại công còn tồn tại, Dĩ Đạt sẽ không làm như vậy, một đường bay tới sẽ làm cho nguyên lực hao tổn rất lớn, ít nhất cũng phải tìm địa phương nào đó tu luyện khôi phục một đoạn thời gian ngắn. Nhưng Đại công lĩnh hiện tại căn bản không có cường giả để cho Dĩ Đạt cảnh giác.
Trong một trang viện đổ nát, người trung niên kia ngồi trên ghế múa bút thành văn giống như ngày thường, hắn đang gánh nhiệm vụ rất nặng, cần phải tập hợp sửa sang lại tin tình báo từ Công quốc cho đến các Hầu tước lĩnh bên trong đó. Sau đó truyền lên trên và chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo, hắn hao phí phần lớn thời giờ vào công việc khô khan này.
Viết viết lại viết, người trung niên bỗng nhiên ngừng động tác trong tay quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhưng lại không thấy gì hết, trang viện im ắng rỗng tuếch. Người trung niên nhíu mày, khi nãy hắn rõ ràng cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm, chẳng lẽ là ảo giác?
Người trung niên cười cười tự giễu, có lẽ bản thân mình trông gà hoá cuốc rồi, nhưng ngay khi hắn mới vừa thu hồi ánh mắt lại bỗng nhiên trước mặt có thêm một người, nhất thời bị hù dọa tái mặt. Cả người cả ghế đồng thời bay lui về phía sau, hai tay liên tiếp thả ra mấy đạo Liệt Diễm Trảm, hiển nhiên hắn có thể buông thả bí kỹ cao cấp, nhưng hiện tại không đủ thời gian.
Người nọ chỉ tùy ý phất phất tay, ba đạo Liệt Diễm Trảm đã bị hắn nắm ở trong tay, một đạo còn lại bắn về phía cái bàn cũng bị hắn hắn hấp thu về phía mình. Băng cỉa quấn trên tay người nọ hình như có ma lực kỳ dị, nhiệt độ Liệt Diễm Trảm tỏa ra không thể tạo thành nửa điểm thương tổn cho hắn, trong nháy mắt đã biến mất tung tích, phảng phất như chưa từng có thứ gì xuất hiện vậy.
Giờ phút này người trung niên đã mở ra ám đạo phía sau lưng, nhưng không có nhảy vào, bởi vì hắn đã nhận ra người mới tới là ai.
"Ước Hàn, ngươi nghênh đón ta như vậy hả?" Dĩ Đạt phủi phủi tay, cười híp mắt nhìn người trung niên, băng vải quấn trên tay hắn vẫn cực kỳ sạch sẽ, Liệt Diễm Trảm không thể lưu lại dấu vết nào trên đó.
Người trung niên tên là Ước Hàn cười khổ, đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, hắn không muốn giáp mặt nhất chính là Dĩ Đạt, là bởi vì hắn từng đắc tội cái tên sát tinh này mới bị dời đến nơi đây làm nhiệm vụ. Thật ra đây là kết quả tốt nhất, nếu như không phải là tâm tình Dĩ Đạt lúc ấy không tệ, chỉ sợ hắn biến thành người chết từ lâu rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Ước Hàn không dám tỏ ra bất mãn, chỉ có thể gượng cười nói: "Đại nhân, vì sao ngài có thời gian tới đây?"
"Ta không đến được?" Dĩ Đạt đi tới ngồi vào vị trí người trung niên lúc nãy, tiện tay nhìn tình báo trên mặt bàn: "Thời gian đã lâu như vậy mà không làm xong mấy chuyện nhỏ nhặt, ta không biết ngươi còn có thể làm được việc gì nữa."
"Tính cách An Kỳ Lạp quá mạnh mẽ, không phải là người dễ khuất phục, cho nên..." Ước Hàn bất đắc dĩ giải thích.
"Cho nên ngươi không làm gì hết?"
Ước Hàn ngậm miệng lại, nhiệm vụ của hắn ở chỗ này là tập hợp tình báo, chứ không phải đi tìm bảo khố chết tiệt được ẩn giấu kia. Nhưng Dĩ Đạt nhất định nói như vậy thì hắn cũng không có cách phản bác, bởi vì làm vậy tình cảnh của hắn càng thêm bi thảm.
"Đi thôi, dẫn ta đi gặp nàng." Nhìn Ước Hàn đàng hoàng đứng ở nơi đó, Dĩ Đạt đột nhiên không có tâm tư làm khó đối phương, đối thủ không có phản ứng thật sự không thể làm cho hắn hứng thú nổi.