Thần Điển

Chương 362: Thoát hiểm

Vượt qua thung lũng, lại bôn ba trong rừng rậm suốt bảy ngày, sau khi bọn họ bò lên một ngọn núi cao bỗng nhiên thấy bình nguyên hiện ra trước mắt. Còn có khói bếp lơ lửng ở phương xa, mọi người không nhịn được hoan hô một trận rung trời.

Trước kia, khi bọn hắn ở trong thành trấn chưa từng ý thức được những chuyện bình thường lại có ngày trở nên thân thiết và đáng mong đợi như thế.

"Địch Áo, các ngươi trước tiên chờ đợi ở đây." Ca Đốn đột nhiên nói: "Ta và Lôi Mông đi ra ngoài mua mấy chiếc xe ngựa, không biết tình huống nơi này như thế nào. Nếu như chúng ta cùng nhau đi ra rất có thể khiến cho người khác chú ý."

"Ối trời ơi, ngươi cũng học xong động não rồi? Há há há…" Lôi Mông cười rú lên quái dị.

"Bớt nói nhảm đi." Ca Đốn liếc sang Lôi Mông, lầm bầm: "Ngươi có đi không?"

"Ta không đi thì ai đi? Cũng không thể để cho đội trưởng đại nhân của chúng ta chạy bộ nha!" Địch Áo trầm ngâm một hồi, Ca Đốn băn khoăn là chính xác. Hắc Sơn Đại công vẫn chưa bắt được bọn họ, các cường giả Thiên Không thành sẽ để tùy ý sự tình phát triển như vậy không? Có thể nói nơi này cũng nguy hiểm như ở trong rừng rậm.

"Được, các ngươi đi nhanh rồi trở về, tận lực cẩn thận một chút." Địch Áo nói.

"Ngươi yên tâm đi." Ca Đốn lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, Địch Áo, Mạc Lâm đâu?"

"Lúc chúng ta thông qua hầm ngầm hẳn là bỏ rơi hắn rồi."

Địch Áo suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng hắn biết chúng ta muốn đi đâu, sẽ đuổi theo chúng ta nhanh thôi."

"Ca Đốn, đừng quên mang về mấy bộ quần áo." Y Toa Bối Nhĩ vẻ mặt đau khổ nói: "Ta thật sự là chịu không nổi nữa."

"Ở địa phương này sợ rằng không có y phục hợp ý ngươi đâu?" Ca Đốn nói.

"Tùy tiện đi, y phục gì cũng được." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ca Đốn nhún vai ra vẻ chấp nhận, rồi quay sang nói với Địch Áo: "Thôn phía trước rất nhỏ, nhiều lắm chỉ có hai mươi mấy gia đình, không nhất định có thể mua được xe ngựa, nếu không có ta sẽ tiếp tục đi xa hơn một chút."

"Lúc mua đồ chú ý phải thật cẩn thận, không nên bởi vì vội vã mà ra giá cao, như vậy ngược lại sẽ khiến cho người khác hiểu lầm." Địch Áo dặn dò.

"Có ta đây, Địch Áo." Lôi Mông cười ha hả nói: "Chúng ta làm sao phạm phải sai lầm ngây thơ như vậy chứ?"

Lại hàn huyên mấy câu, Ca Đốn và Lôi Mông xoay người định rời đi. Đúng lúc này Hỏa Hống Thú chợt gầm lên một tiếng đi theo phía sau Ca Đốn.

Mọi người đồng thời ngây dại, trong bọn họ không có ai là ngu ngốc cả, lập tức kịp thời phản ứng, như thế này ngụy trang có ý nghĩa gì không?

Hình thể Hỏa Hống Thú quá lớn rồi, màu sắc lại bắt mắt, cho dù đi ở trên đường tự nhiên sẽ hấp dẫn người khác chú ý.

"Làm sao bây giờ?" Lôi Mông cười khổ nói, muốn bảo đảm mọi người an toàn chỉ có thể lưu lại Hỏa Hống Thú, nhưng Ca Đốn chắc chắn sẽ không đáp ứng.

"Như vậy đi." Ca Đốn thấp giọng nói: "Ta và Lôi Mông đi ra ngoài tìm xe ngựa, sau khi trở về các ngươi dựa theo kế hoạch đi tới Sư Tâm đế quốc, ta đi một con đường khác."

"Một con đường khác?" Lôi Mông sửng sốt.

"Các ngươi đi hướng Tây Nam, ta đi hướng Đông Nam." Ca Đốn nói: "Nếu quả thật có người đuổi theo chúng ta. Ha hả, ta còn có thể hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn giúp các ngươi đó."

"Làm như vậy không có việc gì chứ?" Lôi Mông ấp a ấp úng nói.

"Ai dà, ngươi mà cũng lo lắng cho ta?" Ca Đốn cười ha hả.

"Mụ nội ngươi, đúng là người không có lương tâm." Lôi Mông nổi giận mắng ầm lên.

"Tốt lắm, tốt lắm." Ca Đốn cười ha hả phất phất tay áo, nói: "Yên tâm đi, dù sao ta cũng là thành viên của Viêm gia, bọn họ sẽ không dám quá phận đâu."

"Quyết định như vậy đi." Địch Áo nói: "Chúng ta sẽ chờ ngươi ở Sư Tâm đế quốc, ừ, chờ ngươi bảy ngày vậy. Dù sao chúng ta cũng cần nghỉ ngơi cho tốt mới được."

"Ừ." Ca Đốn gật đầu đáp ứng.

Lúc này đám người Địch Áo cũng không biết, bọn họ xuyên qua hầm ngầm kia đã mang đến cho bọn họ bao nhiêu chỗ tốt.

………

Mấy giờ sau, Ca Đốn và Lôi Mông điều khiển hai chiếc xe ngựa cũ rách trở lại, dùng cách nói của Lôi Mông là chỉ cần chưa bước lên lãnh thổ Sư Tâm đế quốc, bọn họ vẫn không được an toàn. Dọc theo một đường trải qua biết bao nhiêu là gian khổ, hiện tại cần phải cẩn thận nghỉ ngơi chuẩn bị ứng phó tình huống sắp tới. Cho nên ngoại trừ Ca Đốn ra, tất cả mọi người lập tức chui vào trong xe ngựa.

Chào tạm biệt Ca Đốn vài câu ngắn gọn, hai chiếc xe ngựa dọc theo con đường đất chậm rãi đi tới. Còn Ca Đốn vẫn đứng trên sườn núi dõi mắt nhìn đám người Địch Áo từ từ đi xa.

Mỗi một lần nhìn thấy trạm canh gác ở phương xa, Địch Áo sẽ cảm thấy cực kỳ khẩn trương, nhưng nếu tiếp tục đi đường vòng thì những người khác chịu không nổi nữa. Hắn chỉ có thể kiên trì, có lẽ thật sự là hết cơn mưa trời lại sáng, hoặc có lẽ bởi vì Sư Tâm đế quốc là đồng minh của Thiên Không thành, các võ sĩ ở trạm canh gác chịu trách nhiệm kiểm tra người đi đường làm việc rất nhẹ nhàng đơn giản, chỉ hỏi mấy câu nghi vấn rồi phất tay cho đi.

Đảo mắt đã qua hai ngày, Lôi Mông nói rằng bây giờ đã tiến vào lãnh địa Sư Tâm đế quốc chân chính, ở bên trong buồng xe mới bộc phát tiếng hoan hô vang trời.

"Ta muốn mua một bộ nhuyễn giáp và chiến y màu trắng." Y Toa Bối Nhĩ kêu lên: "Ta còn muốn uống một bình Hồng Dụ lớn, Lôi Mông, ở nơi này có không?"

"Hồng Dụ? Không có, thế nhưng chúng ta có loại rượu tốt hơn." Lôi Mông nói.

"Thôi đi, ta không tin đâu." Con ngươi Y Toa Bối Nhĩ xoay chuyển lòng vòng, giả bộ nói: "Phấn hương của ta đã hết rồi, toàn bộ mọi thứ trang điểm phải mua một bộ, còn nữa, bây giờ đầu tóc của ta xơ xác y như ổ gà vậy, chán ghét quá đi, ta còn muốn mua..."

"Một hồi ta mua cho ngươi một trăm cái." Tâm tình Tuyết Ny hiện tại rất tốt, cũng chen vào nói giỡn một câu.

"Tuyết Ny, ngươi muốn làm gì?" Y Toa Bối Nhĩ hỏi.

"Ta à?" Tuyết Ny suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta cũng không có nhiều yêu cầu xa vời như ngươi, chỉ muốn tắm rửa thật sạch là được."

"Ta cũng vậy… rửa đào..." Tay trái Lao Lạp khoác qua tay Tác Phỉ Á, tay phải khoá chặt cánh tay Địch Áo: "Cùng nhau..."

Tác Phỉ Á bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, tiếp theo kéo nhẹ chóp mũi Lao Lạp. Còn Lao Lạp thì cười hì hì nhìn Tác Phỉ Á, thật ra nàng cũng hiểu không ít thứ, biết Tác Phỉ Á rất thương yêu nàng.

"Tác Phỉ Á, chuyện ngươi muốn làm là gì?" Y Toa Bối Nhĩ dời sang đề tài khác.

"Ta muốn tìm một chỗ an tĩnh tu luyện." Tác Phỉ Á nói.

Vẻ mặt Y Toa Bối Nhĩ lúc này suy sụp xuống rất nhanh, làm ra vẻ tội nghiệp nói: "Tác Phỉ Á, lúc nên nghỉ ngơi thì phải thư giãn một tí aa.a, tại sao cứ làm cho mình mệt mỏi như vậy chứ?"

"Ngươi hỏi ta muốn làm gì mà." Tác Phỉ Á khẽ cười nói: "Ta trả lời ngươi rất thành thật nhaa.a!"

"Tác Phỉ Á, ngươi không phải là người tốt." Y Toa Bối Nhĩ tức giận nhào đầu về phía trước, dùng hai bàn tay giữ vững khuôn mặt Tác Phỉ Á: "Mau gọi tỷ tỷ đi."

"Ngươi đó !" Tác Phỉ Á cười cười nắm tay Y Toa Bối Nhĩ nói: "Cho dù ngươi muốn làm gì, ta cũng phụng bồi ngươi hết?"

"Ờ, nói thế còn nghe được." Y Toa Bối Nhĩ đổi giận thành vui tựa vào vai Tác Phỉ Á, rồi lại nhìn về phía Địch Áo: "Địch Áo, chuyện ngươi muốn làm là gì?"

"Không nên hỏi ta vấn đề ngây thơ như vậy." Địch Áo lười biếng nói: "Chẳng lẽ chuyện ta muốn làm là có thể thực hiện?"

"Dĩ nhiên, sống sót sau tai nạn tất có hậu phúc nhaa.a!" Y Toa Bối Nhĩ nói: "Nói một chút đi, ngươi không nói làm sao biết có thể thực hiện được không chứ?"

"Ta có thể nói không?" Địch Áo quay sang hỏi Tác Phỉ Á.

"Có thể aa.a!" Tác Phỉ Á nói xong mới ngẩn người ra: "Tại sao lại hỏi ta?"

"Tốt." Địch Áo đột nhiên tỉnh táo tinh thần, hai mắt tỏa sáng, hùng hồn nói: "Chuyện ban đầu nàng đáp ứng ta, nên thực hiện đi?"

"Ta đáp ứng chàng chuyện gì?" Tác Phỉ Á lấy làm khó hiểu.

"Ngươi lúc ấy đáp ứng ta … ngày mai." Địch Áo nói: "Ta đây đã đợi mười mấy cái ngày mai rồi." Hai gò má Tác Phỉ Á bỗng nhiên ửng hồng, khẽ nói: "Đi chết đi."

Y Toa Bối Nhĩ nhìn bên này một lát, rồi lại nhìn bên kia một lát, mặt mày nghi ngờ hỏi: "Các ngươi đang nói gì đấy?"

"Thật sự không nhận nợ?" Địch Áo cười cười, nói với Lôi Mông: "Lôi Mông, có phải là trên đời có một câu như vậy không, nơi nào có áp bách, nơi nào có phản kháng?"

"Hình như… là có !" Lôi Mông nói, trên thực tế hắn chưa từng nghe nói qua, nhưng vì ra vẻ bản thân học thức uyên bác, hắn không muốn phủ nhận điều này.

"Tác Phỉ Á, sau này nàng phải cẩn thận một chút." Địch Áo âm trầm nói.

Tác Phỉ Á nói không ra lời, chỉ cảm thấy trong lòng rạo rực như nai con nhảy loạn, Địch Áo nói thế là có ý tứ gì? Tức giận? Hay là…

"Các ngươi không phải là xảy ra hiểu lầm gì đó chứ?" Tuyết Ny hơi khẩn trương, vội vã hỏi.

"Không có, chỉ đùa thôi." Địch Áo nhoẻn miệng cười, tâm tình căng thẳng nhiều ngày rốt cuộc có thể buông lỏng, hắn cố ý trêu chọc Tác Phỉ Á để nàng có thể thư giãn tinh thần.

Mọi người nói chuyện với nhau vô cùng hưng phấn, trong lúc đó hai chiếc xe ngựa từ từ tiếp cận thị trấn nơi biên thùy của Sư Tâm đế quốc, đó là Lôi Âu Na thành.

Sắc trời đã khá muộn, giờ phút này người đi đường đã không còn nhiều lắm, mấy võ sĩ thủ ở cửa thành đột nhiên thấy một chiếc xe ngựa đặc thù nhẹ nhàng chạy tới, bọn họ đầu tiên là ngẩn người ra, đợi đến lúc thấy rõ bộ dạng chiếc xe ngựa không nhịn được cùng nhau cười váng lên.

Trên xe không có phu xe, nhưng trên càng xe lộ ra một cây gậy trúc, trên cây gậy trúc treo một bó cỏ khô tẩm dầu, bó cỏ khô treo ở phía trước con ngựa. Bởi vì muốn ăn cỏ khô nên không cần người đánh xe, con ngựa cứ thế cắm đầu chạy thẳng tới trước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất