"Những bằng hữu kia còn không rõ ràng thân phận của ta, cho nên ta hi vọng miệng của ngươi ngậm cho chặt một chút, nếu không thì..." Lôi Mông vỗ vỗ bả vai Hách Nhĩ Mạn không có nói tiếp, chậm rãi xoay người đi ra khỏi nơi đó.
Hách Nhĩ Mạn đờ đẫn nhìn tới bóng lưng Lôi Mông, hiện tại hắn rốt cuộc rõ ràng bản thân mình chọc phải người không động tới rồi. Chuyện này một khi xử lý không tốt, không chỉ là hắn, ngay cả phụ thân hắn Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước cũng sẽ phải chịu liên lụy, buồn cười hơn nữa chính là mình còn định dùng mỹ nữ đả động đối phương. Lấy thân phận Lôi Mông cái dạng mỹ nữ gì mà không chiếm được chứ? Làm gì tới phiên hắn mang ra lấy lòng, nếu như Lôi Mông thật sự đón nhận, đó mới là chuyện buồn cười nhất trên đời này.
Hách Nhĩ Mạn quay trở lại yến tiệc, mặc dù cố gắng biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn có người nhận ra hắn chỉ miễn cưỡng cười vui. Mấy người Địch Áo không hẹn mà cùng nhìn sang Lôi Mông, không biết tên này mới nãy đi ra ngoài làm gì, thế mà hù dọa con trai một vị Hầu tước biến thành bộ dạng như vậy.
Vào lúc hoàng hôn, Hách Nhĩ Mạn dẫn thuộc hạ chạy tới Hầu tước phủ, đám người Địch Áo biết Hách Nhĩ Mạn dĩ nhiên là con trai trưởng của Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước, trong lòng cũng cảm thấy hơi kỳ quái. Dưới tình huống bình thường, khi phụ thân còn sống, con trai trưởng có quyền thừa kế thứ nhất không thể nào mở phủ ở bên ngoài, Hách Nhĩ Mạn làm như vậy chứng minh rằng hắn có hứng thú đối với quyền lực rất mãnh liệt, không muốn ở lại trong phủ để làm gì cũng bị hạn chế.
Trong Hầu tước phủ, đám người Địch Áo lại được nhiệt tình khoản đãi một lần nữa, mặc dù nơi này chiêu đãi quy mô vượt qua Y Cáp Mạc Lôi Âu Na thành, nhưng đám người Địch Áo không thể nào vui vẻ nổi.
Bởi vì cho dù là sơn hào hải vị, ăn nhiều quá cũng bị mất cảm giác.
Thử nghĩ đến kinh nghiệm ăn uống những ngày qua đúng là chênh lệch với nhau quá lớn, mới vừa tiến vào Phỉ Tể công quốc suốt ngày ăn no ngủ khỏe, đến lúc tiến vào đầm lầy Hắc Ám trong nháy mắt bọn họ phải sinh hoạt y như thời đại nguyên thủy, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Từ trên ý nghĩa nào đó có thể nói là còn không bằng cả một tên ăn mày, sau đó chạy đến Sư Tâm đế quốc lại bắt đầu ăn uống thả cửa.
Ăn nhiều món ngon, một khi nếm phải cay đắng sẽ có cảm giác khổ không thể tả, mà ăn khổ quá nhiều một khi nếm lại vị ngọt sẽ cho rằng đây là hạnh phúc vô tận. Bữa khoản đãi ở Lôi Âu Na thành, tất cả mọi người ăn uống vô cùng hưng phấn, từ đó sinh ra hảo cảm đối với Y Cáp Mạc là vì bọn hắn đã nhiều ngày không được hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Cuối cùng cũng kết thúc buổi tiệc, mọi người ngồi chung một chỗ tán gẫu, Ca Đốn đưa ra một vấn đề nghe rất kinh khủng: "Lôi Mông, chúng ta không thể một đường ăn trở về đế đô chứ? Nói trước cho ngươi biết, ta đây có thể chịu không được."
"Ta cũng chịu không được." Y Toa Bối Nhĩ nói tiếp, lần này nàng đứng ở trận doanh Ca Đốn, nói thật ra nơi này còn không bằng nhà của nàng. Nếu ở nhà thì nàng cực kỳ tự do, khi muốn ăn người khác tự nhiên đưa món nàng thích lên tới, nàng không muốn ăn thì không có ai thúc ép. Nhưng nơi này không được, bọn họ đều là bằng hữu Lôi Mông, không suy nghĩ vì mình cũng phải chiếu cố mặt mũi Lôi Mông, không thể để cho người ta chê cười. Người ta tới mời rượu không thể tùy tiện cự tuyệt để tránh sinh ra hiểu lầm không cần thiết, người ta giới thiệu thức ăn ngon ít nhiều gì cũng phải ăn vài miếng lấy lệ, không thể lộ vẻ ngạo mạn quá mức.
"Đúng đó !" Tuyết Ny thở dài bất đắc dĩ nói: "Lại ăn như vậy nữa, cái bụng sẽ lớn."
"Cái gì?" Ba người Địch Áo đồng thời kêu lên.
Tuyết Ny ngẩn người, đột nhiên tỉnh ngộ lời nói của mình còn có ý khác, nàng xấu hổ cầm chén trà ném tới Lôi Mông ở gần nhất, quát lên: "Xấu xa !"
Lôi Mông chụp lấy chén trà, cẩn thận đặt lên trên bàn ở trước mặt, cười khổ nói: "Ta không nói gì mà? Xấu xa chỗ nào vậy?"
"Chỉ có thể là ngươi aa.a!" Y Toa Bối Nhĩ cười hì hì nói: "Địch Áo là người tốt, còn là tỷ phu của chúng ta, dĩ nhiên phải kính trọng đầy đủ. Ca Đốn tâm nhãn quá sâu, động một chút là mặt mày nhăn nhó, chúng ta lười phản ứng đến hắn, chỉ có ngươi là dễ ăn hiếp nhất."
"Ta vì sao biến thành tâm nhãn quá sâu rồi?" Ca Đốn bất mãn kêu lên.
"Ngươi nhìn đi, ta chỉ mới nói một câu ngươi đã bắt đầu cau có với chúng ta rồi." Y Toa Bối Nhĩ bỉu môi nói: "Đây chính là chứng minh rõ ràng nhất." Nguồn: http://truyen360.com
"Còn có giảng đạo lý hay không đó?" Ca Đốn nói: "Ngươi nói ta xấu xa, ta phải cười ha hả lắng nghe?"
"Phương diện này ngươi thua kém Lôi Mông nhiều lắm." Y Toa Bối Nhĩ nhìn về phía Lôi Mông cười cười nói: "Lôi Mông, tâm ngươi rất đen tối."
"Tốt." Lôi Mông dĩ nhiên hiểu ý Y Toa Bối Nhĩ, cười ha hả phối hợp với nàng.
"Lôi Mông, ngươi là trứng thối."
"Tốt." Lôi Mông vẫn cười tươi như cũ
"Lôi Mông da mặt dày nhất."
Lôi Mông hơi do dự, nhưng vì đả kích Ca Đốn, hắn quyết định tạm thời nhẫn nại: "Tốt."
"Lôi Mông, ngươi không phải là nam nhân." Ca Đốn đột nhiên lạnh lùng nói.
"Tốt… mụ nội ngươi !" Lôi Mông giận dữ quát ầm lên: "Ca Đốn, ngươi muốn chết có phải hay không?"
"Cứ như vậy mà đòi so sánh với ta?" Ca Đốn nói: "Ta ít nhất sẽ không chửi loạn."
"Ngươi đừng có làm rộn nữa." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Ta nói là Lôi Mông rất có phong độ đối với nữ tử chúng ta. Cho dù có lúc ta chọc hắn tức giận, hắn tuyệt đối không để trong lòng."
"Ta nói một câu công đạo vậy." Địch Áo cười nói: "Ca Đốn quả thật là dễ tức giận, có thể là vì hắn mang Hỏa nguyên lực ở trong người, ha hả."
"Ta đây gọi là sống chân thành." Ca Đốn kêu lên: "Không giống như Lôi Mông, luôn luôn cố ý ra vẻ dối trá."
"Ngươi nói ai đó? Ca Đốn, hay là ngươi muốn hoạt động chân tay một chút? Có ngon thì lăn tới đây." Lôi Mông chậm rãi kéo ống tay áo lên.
"Các ngươi nhìn đi, tính tình của hắn còn táo bạo hơn cả ta kìa." Ca Đốn lập tức bắt lấy hành vi Lôi Mông làm cớ.
"Không nên lẫn lộn khái niệm những lời ta vừa nói." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Hai người các ngươi ngày nào không ầm ĩ mấy lần? Hắn tức giận với người là việc rất bình thường."
"Ta cũng biết kiềm chế mà." Ca Đốn kêu lên, sau đó chuyển tầm mắt rơi vào trên người Tác Phỉ Á: "Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ mới mắng ta một câu, ngươi cũng mắng ta đi."
"Ta không lộn xộn với các ngươi." Tác Phỉ Á cười nói: "Ngươi đi tìm người khác nhé!"
Ca Đốn chỉ đành phải nhìn về phía Tuyết Ny: "Tuyết Ny, mắng ta mấy câu được không?"
Tuyết Ny cười ha hả, rồi lắc đầu từ chối cho ý kiến.
"Ca Đốn, ta lần đầu tiên nghe được có người mãnh liệt yêu cầu người khác mắng chính mình nha, ngươi đó... Ha ha ha !" Y Toa Bối Nhĩ cười thật sảng khoái: "Ngươi đủ nhàm chán nha!"
"Y Toa Bối Nhĩ, ngươi nói thế là có ý gì?" Sắc mặt Ca Đốn liền trầm xuống.
"Ai da, ngươi tưởng ta nói thật." Y Toa Bối Nhĩ bất đắc dĩ dắt tay trên trán, lầm bầm: "Ngươi phải nói là "tốt quá" !"
Khuôn mặt Ca Đốn cứng lạt, cố hết sức nhả ra từng chữ: "Bây giờ... bắt đầu lại? Vì sao ngươi không nói cho ta biết trước?"
Đến nước này ngay cả Tác Phỉ Á cũng nhịn cười không được, nàng và Tuyết Ny ôm nhau cười lớn, Lôi Mông thấy Ca Đốn kinh ngạc sững sờ dĩ nhiên cũng cười vô cùng rực rỡ.
"Tốt lắm, tốt lắm." Địch Áo vội vã dời sang đề tài khác: "Mọi người nên thương lượng xem sau này làm thế nào, cứ như vậy một đường ăn trở đế đô thì tuyệt đối không chịu nổi. Ta, Tuyết Ny, Ca Đốn, còn có Lôi Mông mới vừa trở thành Cực Hạn võ sĩ, đang cần cố gắng tiếp tục đề cao thực lực. Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ cũng gần lên cấp rồi, chúng ta không nên lãng phí thời gian."
"Đúng vậy." Tuyết Ny gật đầu xác nhận, nàng coi như là một người tu luyện cuồng chân chính, Địch Áo nói lời này phù hợp với tâm ý của hắn.
"Lôi Mông, không có cách nào sao?" Tác Phỉ Á nói.
"Có một số việc không phải là ta có thể làm chủ." Lôi Mông gãi gãi đầu ra vẻ khó xử: "Nơi này có vài điểm hơi khó giải quyết, nói thí dụ như chúng ta nghỉ ngơi ở Lôi Âu Na thành, bây giờ lại đến lãnh địa Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước. Sau đó chúng ta lặng lẽ đi qua lãnh địa của những người khác, người ta sẽ có suy nghĩ gì đây? Có phải là gia tộc của ta có thành kiến đối với bọn họ hay không? Hoặc là ở đế đô có người muốn thu thập bọn họ, cho nên ta phải hành động cẩn thận."
"Vậy thì làm sao bây giờ?" Địch Áo cau mày nói, hắn cần không gian yên tĩnh để tu luyện, cứ tiếp tục như vậy hắn không thể nhịn được nữa.
"Còn phải suy nghĩ, ta cần thời gian để suy nghĩ."
Sáng sớm, đám người Địch Áo tụ hợp trong một căn phòng ăn nhỏ dùng cơm, nếu không phải là Lôi Mông đặc biệt yêu cầu, đoán chừng bọn họ lại phải ngồi ăn chung với người nhà Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước rồi. Lôi Mông nhìn ra được những người trong đội không thích cái loại không khí ồn ào náo nhiệt, mặc dù phải cố kỵ Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước cảm thụ, nhưng tâm tình của các bằng hữu cũng rất trọng yếu.
"Lôi Mông, Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước kia từng phái người tới cướp chúng ta, không cố ý bất hòa với hắn đã tốt lắm rồi." Ca Đốn nói: "Có cần thiết nhiệt tình với hắn như vậy không?"
"Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước hẳn là không biết chuyện đó." Lôi Mông cười cười nói: "Không nên nghĩ người khác quá ngốc, cái chiêu nho nhỏ kia của Y Cáp Mạc không thể gạt được chúng ta, lại có thể giấu diếm được Cát Nhĩ Bá Đặc sao?"