Thần Điển

Chương 396: Đạo sư cũng né (1+2)

"Nếu đã như vậy, ta đây xem như tạm an tâm, các ngươi ở lại nhé, ta còn có việc." Phổ Lai Tư cười cáo biệt đám người Địch Áo xong liền xoay người đuổi theo đồng bạn của mình. Nhưng mới vừa đi được mấy bước, Phổ Lai Tư vội chuyển trở lại: "Lôi Mông, có lẽ ta hơi lắm mồm, nhưng chuyện lần này ảnh hưởng rất lớn. Ta nghĩ ngươi cần phải tìm một cơ hội xin lỗi với viện trưởng đại nhân. Nếu không, những người khác sẽ nhìn các ngươi với ánh mắt thế nào đây?"

Lôi Mông cười cười không nói, xin lỗi? Nói đùa gì vậy, kết quả đi xin lỗi chỉ có thể là bản thân mình lại bị chửi mắng thêm mấy cánh giờ, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Mười mấy năm trước là thế, mười mấy năm sau vẫn y chang như vậy, quả thực chính là tảng đá nằm trong hầm cầu mà, vừa thối lại vừa cứng. Lúc mới bắt đầu Lôi Mông còn có gan cố gắng phấn đấu, nhưng sau đó dứt khoát không nói gì nữa. Lão nhân gia ngài cứ tùy tiện mắng chửi đi, dù sao cũng chả mất miếng thịt nào trên người.

Thế nhưng nói đi thì nói lại, lão nhân gia ngài nổi giận thì cứ việc nổi giận, cũng không cần thiết để cho mọi người đều biết chứ? Tiếng lão mắng chửi ầm ĩ như thế, đừng nói là truyền ra xa vài dặm, Lôi Mông thậm chí hoài nghi cả tòa Tử Vong Chi Ca học viện đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Chuyện lần này ảnh hưởng rất lớn nên Phổ Lai Tư đột ngột nhắc nhở làm Lôi Mông cũng phải trầm tư suy nghĩ, thì ra là như thế, cái lão già này cố ý…

"Đang suy nghĩ gì đấy?" Mấy người Địch Áo thấy vẻ mặt Lôi Mông có điểm không đúng liền tò mò hỏi.

"Không có gì " Lôi Mông phục hồi tinh thần lại, thay đổi vẻ mặt lại bình thường rồi nói với Phổ Lai Tư: "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở. Ta sẽ đi !"

Trên thực tế, trong lòng Lôi Mông đã có đầy đủ ý nghĩ, nhưng đó lại là … ta nhất định sẽ đi tìm lão gia hỏa kia tính sổ.

Phổ Lai Tư hài lòng gật đầu rồi xoay người rời đi, mấy người Địch Áo không hề bị Lôi Mông lừa gạt. Chờ sau khi Phổ Lai Tư rời đi mới lập tức vây quanh hắn lại, hỏi gấp: "Nói mau, ngươi đang nghĩ cái gì?

Lôi Mông phân tích ý nghĩ của mình ra, mấy người Địch Áo vừa nghe quả thật là có chút đạo lý. Bọn họ lúc trước đã bỏ qua sơ hở này, dưới tình huống không sử dụng nguyên lực, cho dù là Thần Vũ Giả cũng không thể nào làm cho thanh âm truyền ra xa như vậy. Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là Tư Thản Sâm viện trưởng cố ý làm như vậy.

Như vậy sẽ phát sinh thêm một vấn đề, nguyên nhân là gì đây?

"Trước mắt có thể nhìn qua kết quả là cơ hồ tất cả học viên đã bất hòa đối với chúng ta. Thế nhưng ta đoán không ra động cơ của Tư Thản Sâm viện trưởng." Tác Phỉ Á nói, sở dĩ dùng từ "cơ hồ" là vì còn có những người hiền lành như Phổ Lai Tư, có can đảm không biết sống chết thân cận với bọn họ.

"Thật ra từ khi vào học viện cũng không có bao nhiêu người lui tới với chúng ta mà?" Y Toa Bối Nhĩ cảm thấy rất khó hiểu.

"Bây giờ không có, không có nghĩa là sau này cũng không, nhưng sau khi chuyện này phát sinh, chỉ sợ chắc chắn là không có một mống rồi." Tác Phỉ Á cười khổ nói.

Nếu như mục đích của Tư Thản Sâm viện trưởng chỉ là như vậy thì mấy người Địch Áo cũng không cần phải lo lắng. Bọn họ tiến vào Tử Vong Chi Ca học viện không phải là kéo bè kết phái, bên phía học viên cố ý gây bất hòa giữa học viên và bọn họ, nhưng chuyện đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến mấy người Địch Áo.

Không có ai tin tưởng thân là một vị Thánh giả, Tư Thản Sâm chỉ có mục đích đơn giản như thế. Mấy người thảo luận rất lâu vẫn không thể nghiên cứu ra vấn đề, sau đó dứt khoát bỏ qua chuyện này, binh đến tướng đỡ, nước đến thì đắp đê, chỉ cần không bị nguy hiểm đến tính mạng là được rồi. Nếu như quan hệ giữa Lôi Mông và Tư Thản Sâm không có khẩn trương như ngoài mặt biểu hiện, nói cách khác lão già đó sẽ không có lý do làm hại bọn họ, mọi người tạm thời giả bộ lơ chuyện này đi.

Căn cứ theo quy định của Tử Vong Chi Ca học viện, mọi người có một đoạn thời gian rất dài để hoạt động thay đổi bản thân cho hoàn thiện. Không có người nào dám thư giãn, bởi vì mỗi người đều rõ ràng nhiệm vụ tiếp theo nhất định sẽ khó khăn hơn lần này, bọn họ cần phải lợi dụng khoảng thời gian này tận lực gia tăng thực lực của mình. Vốn mấy người Địch Áo có ý niệm sử dụng tinh thần kết tinh và tinh thần hạch trong đầu, sau đó vẫn cố gắng kìm chế bản thân, dù sao nơi này không phải là Phỉ Tể công quốc. Lôi Mông vẫn không có đạt tới trình độ lấy thúng úp voi, nếu quả thật bị một vài người không từ thủ đoạn phát hiện ra bí mật này, rất khó nói sẽ phát sinh chuyện gì.

Người ngoại lệ duy nhất chính là Lao Lạp, tiểu nha đầu này cho tới bây giờ không cần tu luyện, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, chơi đùa với Miêu Tử là xong. Thực lực theo thời gian trôi qua sẽ tăng trưởng vững vàng, nhìn thấy biểu hiện của Lao Lạp, mọi người mới hiểu được tại sao Thủ hộ giả sống càng lâu thực lực càng mạnh. Nhất là những người có yêu thú biến thái tới cực điểm như Miêu Tử, chỉ cần có đầy đủ thời gian Lao Lạp nhất định sẽ trưởng thành đến trình độ khủng bố.

Trong quãng thời gian này, Phổ Lai Tư thường xuyên mang đủ loại dã thú và món ăn thơm ngon đến thăm bọn họ, chỉ có điều hắn không đề cập tới chuyện mời đám người Địch Áo đến chỗ của hắn nữa. Nhóm Địch Áo tự nhiên hiểu rõ ràng trong lòng, bọn họ ở trong suy nghĩ của đồng bạn Phổ Lai Tư sợ rằng đã bị liệt vào danh sách những người không được hoan nghênh. Như vậy cũng tốt, mọi người có thể dành nhiều thời gian trên việc tu luyện hơn.

Ngày ngày trôi qua, tất cả mọi người bắt đầu cảm nhận được chỗ tốt từ phương thức rèn luyện của Tử Vong Chi Ca học viện. Trải qua từng trận đại chiến, bọn họ sẽ có đầy đủ thời gian tổng kết kinh nghiệm và lĩnh ngộ, tìm biện pháp bù đắp thiếu sót của mình, đồng thời cố gắng tăng cường ưu thế của mình. Chỉ có thông qua chém giết sinh tử chân chính mới có thể làm cho người ta thấy rõ khuyết điểm của chính mình. Mặc dù Tử Vong Chi Ca sử dụng phương thức rèn luyện tàn khốc, nhưng không thể nghi ngờ nó vô cùng hữu hiệu.

Thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, mọi người sẽ ngồi lại một chỗ thảo luận cách thức phối hợp để phát huy ra chiến lực lớn nhất. Về phần hợp kích kỹ ghi lại trong Thần Điển, đối với thực lực trước mắt của mọi người căn bản không thể đạt tới trình độ ăn ý như thế, chỉ có thể nghiên cứu một vài phương pháp phối hợp bình thường.

Ví như lần trước đụng tới Mật Lâm cự viên, tuyệt đại đa số đã bị Ca Đốn vây khốn trong Hỏa Thịnh Yến, nhưng bọn họ vẫn làm không đủ hoàn mỹ, để cho mấy con cự viên xông tới. Cũng may là Địch Áo kịp thời sử dụng Lôi Quang Phong Nhận giết chết hai con, nếu không kết quả ngày đó sẽ rất khó nói, lấy thực lực Lôi Mông không thể nào ngăn được bốn con cự viên cùng tấn công một lúc.

Một ngày nọ, khi mọi người ăn xong cơm tối đang ngồi tán gẫu với nhau thì thấy vị đạo sư đã từng quen biết chậm rãi đi tới chỗ bọn họ. Mấy người Địch Áo vội vã đứng lên lễ phép chào hỏi đối phương, Lôi Mông cũng như thế. Mặc dù hắn là cháu ruột Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn, luận thân phận thì cao quý hơn vị đạo sư này rất nhiều, nhưng đó là bên ngoài học viện. Còn ở trong Tử Vong Chi Ca chỉ có hai loại người, một là học viên, hai là đạo sư.

Người nọ đi tới gần cười nói: "Không cần khách khí như thế, làm cho ta cảm thấy không quen lắm, phải biết rằng dưới tình huống bình thường, sự xuất hiện của ta thường thường mang ý nghĩ là các ngươi sẽ có nhiệm vụ cần phải hoàn thành." Địch Áo cũng cười nói: "Nếu đã tới nơi này, chúng ta đương nhiên là chuẩn bị tâm tư sẵn sàng rồi, nhiệm vụ lần này là gì?"

"Đều ở trong này." Vị đạo sư đưa một phong thư cho Lôi Mông.

"Là nhiệm vụ tập thể hoàn thành hay là lại tách ra đây?" Lôi Mông vừa nhận lấy phong thư vừa nói, trải qua tu luyện mấy tháng này, thực lực Tác Phỉ Á đã đạt đến Quang Mang võ sĩ đỉnh phong, còn Y Toa Bối Nhĩ đã trở thành Quang Mang võ sĩ cấp tám. Hắn không biết đạo sự của học viện ước định thực lực Tác Phỉ Á như thế nào. Nếu để cho Tác Phỉ Á hoặc Y Toa Bối Nhĩ đi làm nhiệm vụ một mình, tất cả mọi người không thể nào yên tâm được.

"Là nhiệm vụ tập thể." Vị đạo sư trả lời, dùng ánh mắt tương đối kỳ lạ nhìn mọi người rồi xoay người rời khỏi.

Chờ vị đạo sư đi xa, Y Toa Bối Nhĩ nhẹ giọng nói thầm: "Đó là ánh mắt gì vậy, thương hại sao? Rất là đáng ghét mà."

"Không chỉ là thương hại, còn có một chút hả hê trong đó thì phải." Tác Phỉ Á cười nói.

"Thoạt nhìn nhiệm vụ lần này không đơn giản." Lôi Mông nói, sau đó mở phong thư ra.

Trong thư ghi nhiệm vụ rất đơn giản, bắt giết một con Băng Diễm Hổ, có chú thích rõ phạm vi hoạt động của Băng Diễm Hổ. Về phần nghĩ bắt giết con nào hoàn toàn do đám người Địch Áo tự lựa chọn.

"Băng Diễm Hổ không dễ đối phó đâu." Lôi Mông giao thư cho Địch Áo, thở dài nói.

"Cho dù có dễ đối phó hay không, chúng ta vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ mà, không phải sao?" Địch Áo cười cười nói, đưa tay nhận lấy bức thư đọc qua mấy lần, sau đó tiện tay ném qua một bên: "Các ngươi biết gì về Băng Diễm Hổ?"

"Ta từng nghe nói qua loài yêu thú biến dị này." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: "Lần này ta, Tuyết Ny và Y Toa Bối Nhĩ có thể không giúp đỡ được gì rồi. Băng Diễm Hổ có lực chống cự với Thủy hệ bí kỹ cực mạnh. Tuyết Ny còn đỡ, chứ ta và Y Toa Bối Nhĩ công kích không thể nào tạo thành thương tổn cho Băng Diễm Hổ."

"Nói như vậy chẳng phải lại là Ca Đốn chủ công?" Địch Áo nói.

"Không thành vấn đề." Hai mắt Ca Đốn rực sáng, ngẩng đầu lên cười nói: "Hãy tin tưởng vào sự cường đại của ta."

"Ta tin tưởng cái rắm." Lôi Mông không bao giờ chịu được bộ dạng này của Ca Đốn, hất mặt lên nói: "Hỏa Thịnh Yến của người lợi hại đến cỡ nào cũng phải núp ở sau lưng ca, hiểu không? Tiểu bằng hữu, không có cánh chim của ca che gió che mưa cho ngươi, ngươi đã sớm hóa thành tro bụi lịch sử."

"Ta hiểu…" Ca Đốn cười lạnh nói: "Thân thể của ngươi chính là pháo hôi, thuộc về cái chủng loại hy sinh lừng lẫy trước tiên. Bản thân ta mới là cường giả quyết định sinh tử tồn vong."

"Thật là ác tâm quá đi, ta chịu không được nữa." Lôi Mông kêu lên: "Mọi người có thể nghe ta nói một câu không? Lần này chúng ta cương quyết không ra tay, để cho vị cường giả đại nhân có thể quyết định sinh tử tồn vong tự mình đi đối phó Băng Diễm Hổ."

"Ta đồng ý." Y Toa Bối Nhĩ lười biếng giơ tay lên: "Xem tất cả mọi người chúng ta là cái gì chứ, làm nền cho hắn sao?"

"Y Toa Bối Nhĩ, ta không có ý đó." Lúc này Ca Đốn mới kịp thời phản ứng, bản thân đề cao mình lên quá mức nổi bật, hậu quả chính là làm cho nhiều người tức giận.

"Ta cũng đồng ý." Tuyết Ny mỉm cười nói, thật ra nàng không thích tham dự vào chuyện công kích lẫn nhau nhàm chán thế này, nhưng gần đèn thì sáng gần mực thì đen. Chung đụng với nhau trong thời gian dài, nàng tự nhiên bị ảnh hưởng từ lúc nào không biết

"Đừng làm rộn." Địch Áo nói: "Nhiệm vụ lần này khẳng định không đơn giản, chúng ta không thể khinh thường. Y Toa Bối Nhĩ, có thời gian thì đi tìm Phổ Lai Tư cẩn thận hỏi thăm tin tức có liên quan đến Băng Diễm Hổ, đại loại như năng lực công kích, phòng thủ, …v…v, càng cặn kẽ càng tốt."

"Tại sao là ta đi?" Y Toa Bối Nhĩ nói.

"Bởi vì ngươi là nữ tử xinh đẹp lại thông minh, biết cách tạo thiện cảm với người khác. Chúng ta không thể trực tiếp đi gặp hỏi thăm Phổ Lai Tư, đúng không?" Địch Áo nói.

"Tác Phỉ Á cũng rất thông minh aa.a, tại sao không phải là nàng đi?" Y Toa Bối Nhĩ nói.

"Bởi vì Tác Phỉ Á là của Địch Áo, Địch Áo không muốn để cho nàng xuất đầu lộ diện." Lôi Mông cười hì hì nói: "Ngươi nhìn ngươi đi, vốn là chuyện mọi người đều biết, ngươi cần gì phải hỏi chứ, đây không phải là tự tìm xấu hổ sao?"

"Lôi Mông ~!" Y Toa Bối Nhĩ giận dữ hét ầm lên.

"Các ngươi đừng làm rộn nữa có được không?" Địch Áo nói, sắc mặt của hắn khá là lúng túng. Trên thực tế, nghĩ đến Y Toa Bối Nhĩ đi giao tiếp với Phổ Lai Tư đúng là vì lòng hư vinh của nam nhân. Hắn không muốn Tác Phỉ Á đi nói chuyện với nam nhân khác, Tuyết Ny thuộc về loại hình băng sơn mỹ nhân không thích hợp làm chuyện này, Lao Lạp thì quá ngốc rồi. Lựa chọn thích hợp nhất dĩ nhiên là Y Toa Bối Nhĩ. Dưới tình huống không ảnh hưởng đến đại cục và tồn tại tư tâm cũng không có gì đáng trách, nhưng bị người ta vạch trần thẳng thừng như thế cho dù da mặt dày tới đầu cũng phải ngại ngùng chút ít.

"Chuyện như vậy có gì để nói." Tác Phỉ Á nói: "Để ta đi tìm Phổ Lai Tư."

"Tác Phỉ Á, ta chỉ muốn trêu chọc Địch Áo thôi." Y Toa Bối Nhĩ ủy khuất nói: "Ai ngờ được cái tên vô liêm sỉ kia chen vào một câu làm thay đổi hoàn toàn ý nghĩa, thật là đáng chết."

"Ta đồng ý." Ca Đốn vội vàng giơ tay lên: "Tên này quả thật đáng chết."

"Tốt lắm, tốt lắm." Địch Áo lắc đầu cảm khái: "Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ cùng đi tìm Phổ Lai Tư là được. Bằng hữu Phổ Lai Tư hẳn là không bài xích các ngươi, chỉ cần tìm hiểu tin tức có liên quan đến Băng Diễm Hổ là tốt rồi."

"Được." Tác Phỉ Á nói.

Thương lượng tương đối ổn thỏa, Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ rời khỏi thạch động đi tìm Phổ Lai Tư, đám người Địch Áo ở lại chờ đợi tin tức.

Mãi cho đến khuya hai người mới quay trở về, Lôi Mông đã sớm chờ không nhịn được nữa, vội chạy lên hỏi trước: "Thế nào? Nói chuyện coi như là hòa hợp hả?"

"Ừ." Tác Phỉ Á gật đầu, trong mắt nàng mang theo vài phần lo lắng: "Thời gian bọn họ tiến vào Tử Vong Chi Ca học viện thời gian cũng không lâu. Nếu như là những học viên cao cấp từng trải qua hoàn cảnh sinh tử sẽ không đơn thuần như bọn họ."

"Đã hỏi ra chuyện gì?" Địch Áo hỏi.

"Rất nhiều." Tác Phỉ Á suy nghĩ một lát rồi nói: "Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp săn giết Băng Diễm Hổ. Phương thức Băng Diễm Hổ công kích gần giống với Thủy hệ võ sĩ chúng ta, bây giờ là mùa đông lực chiến đấu của chúng nó được gia tăng vài thành, vốn đối phó chúng nó không dễ rồi, bây giờ càng thêm khó khăn."

"Đợi qua mùa đông là được." Lôi Mông đột nhiên nghĩ ra một biện pháp: "Dù sao chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tháng, hay là chờ thêm vài ngày đến lúc khí trời ấm áp mới đi giết Băng Diễm Hổ?"

"Mùa xuân cũng phiền toái." Tác Phỉ Á cười khổ nói: "Mùa đông lực chiến đấu của chúng nó phá lệ cường đại, mùa xuân là mùa chúng đi tìm kiếm bạn đời. Những con Băng Diễm Hổ đực sẽ rời khỏi lãnh địa của mình đi tìm Băng Diễm Hổ cái. Nói cách khác, chúng ta rất khó tìm ra chúng, hoặc nếu gặp cũng là hai con một lần."

"Còn nữa..." Y Toa Bối Nhĩ bổ sung: "Vào mùa xuân, quan niệm lãnh địa của Băng Diễm Hổ không căng thẳng như trước, Băng Diễm Hổ đực từ bỏ lãnh địa của mình, Băng Diễm Hổ cái cũng để những sinh vật khác tùy ý xông vào lãnh địa của nó. Có lẽ là vì trừ thức ăn và giao phối dễ dàng hơn, nếu như đợi không được một nửa khác tìm tới, nó thậm chí sẽ chủ động đi tìm Băng Diễm Hổ đực."

"Điều này nghĩ là sao?" Lôi Mông không hiểu lắm liền hỏi lại.

"Nghĩa là nếu chiến đấu bất lợi, Băng Diễm Hổ sẽ lập tức rút lui ra khỏi trận chiến." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Nếu như Băng Diễm Hổ muốn đào tẩu, ngươi nghĩ một mình Địch Áo có thể giải quyết nó không?"

"Vậy bây giờ sao đây?"

"Bây giờ không có vấn đề." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Phổ Lai Tư nói hiện tại Băng Diễm Hổ chuẩn bị cho quá trình giao phối vào mùa xuân, cho nên nó thường thường sẽ tránh phát sinh xung đột với những sinh vật khác."

"Băng Diễm Hổ có mấy phương thức công kích?" Địch Áo hỏi.

"Chúng nó có thể phun ra Băng Tiêm (chông, gai) trong thời gian dài, lực công kích tương tự với Băng Chùy của Thủy hệ võ sĩ, còn có thể buông thả Băng Phong Bạo quy mô lớn, phạm vi bao phủ cỡ chừng hai mươi đến năm mươi thước vuông. Đoán chừng có thể buông thả mười lần." Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com

Tác Phỉ Á nói: " Băng Diễm Hổ thực lực cường đại còn có thể thả ra một loại công kích quy mô lớn khác, cực kỳ cực kỳ đáng sợ. Tình huống cụ thể thì bọn họ cũng không rõ lắm, chẳng qua là từng nghe nói qua nhưng không có ai thấy loại công kích này của Băng Diễm Hổ."

"Còn gì nữa không?" Địch Áo khẽ nhíu mày.

"Có thể biết nhiều như vậy đã khó lắm rồi." Tác Phỉ Á cười khổ nói: "Trên thực tế, bọn họ chưa từng nhận nhiệm vụ săn giết Băng Diễm Hổ, chỉ trao đổi kinh nghiệm với học viên cao cấp thôi."

"Trao đổi? Dùng cái gì để đổi? Kim tệ?" Lôi Mông tò mò hỏi.

"Kim tệ có tác dụng ở chỗ này không?" Y Toa Bối Nhĩ cười nói.

"Vậy dùng cái gì trao đổi?"

"Học phần."

"Học phần?" Ánh mắt Lôi Mông hơi mông lung, tư tưởng của hắn trở lại lúc lần đầu rời nhà trốn đi, sau đó quen biết Ca Đốn trong trường học, chốc lát sau hắn lại hỏi: "Học phần có ích lợi gì?"

"Ta thật sự phục ngươi." Y Toa Bối Nhĩ thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Ngươi có phải là người của Sư Tâm đế quốc không đó? Hay là giả mạo? Thế nào lại không biết gì về quy củ Tử Vong Chi Ca học viện."

"Hắc hắc hắc !" Lôi Mông cười khan mấy tiếng, hai tròng mắt lơ đãng ngó vòng quanh, nói: "Ta chưa từng nghĩ tới sau này sẽ đến đây tu luyện, tự nhiên không có hứng thú tìm hiểu."

"Đối với ngươi học phần dĩ nhiên vô dụng." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Nhưng đối với tuyệt đại đa số học viên ở Tử Vong Chi Ca học viện, học phần quan trọng không kém máu thịt trên người."

"À? Học phần là để giúp bọn họ tốt nghiệp?"

"Học phần có thể dùng đổi lấy mảnh vỡ tinh thần, nếu như tích góp đủ nhiều thậm chí có thể đổi lấy tinh thần kết tinh." Tác Phỉ Á nói: "Tử Vong Chi Ca học viện cung cấp địa phương tu luyện miễn phí, truyền thụ bí kỹ cho bọn họ miễn phí. Ngươi không cho rằng ngay cả mảnh vỡ tinh thần cũng tặng không chứ?"

"Ta lạ gì cái thứ đó." Lôi Mông phất tay áo ra vẻ oai phong lẫm liệt, sau đó sắc mặt đột nhiên cứng đờ nhảy lên thật cao, hỏi gấp: "Không đúng, học phần là thông qua hoàn thành nhiệm vụ đạt được đúng không? Mụ nội, chúng ta đã hoàn thành hai lần nhiệm vụ tại sao không có người nào tính toán học phần cho chúng ta?"

Hắn quả thật không lạ gì mảnh vỡ tinh thần, cho dù đổi được thì phẩm chất khẳng định không bằng loại mảnh vỡ tinh thần cực phẩm đang ở trong tay bọn họ, tinh thần kết tinh đúng là hàng tốt nhưng cần phải có số lượng học phần cực cao. Không phải là thứ tân sinh như bọn họ có thể gom đủ, nhưng hắn cảm thấy không thoải mái chính là có người cả gan len lén giấu đồ của hắn.

"Ngươi suy nghĩ xem chúng ta hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?" Tác Phỉ Á nói: "Nhiệm vụ lần đầu tiên là Địch Áo đưa trứng Hỏa Long Tích Dịch cho cái tên Ước Sắt Phu, nhiệm vụ lần thứ hai chúng ta chưa từng đi tìm đạo sư báo hoàn thành nhiệm vụ kia mà?"

"Trời đất ơi, ngay cả đạo sư của chúng ta là ai cũng không biết, đi đâu báo kết thúc nhiệm vụ?" Lôi Mông kêu lên.

"Bây giờ không có ai nguyện ý làm đạo sư của chúng ta nữa." Ca Đốn lắc đầu cười khổ.

"Không được, tuyệt đối không được." Lôi Mông thật sự nổi giận rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất