"Ngã Lệ phu nhân?" Lôi Mông quay đầu kêu lên.
Ngã Lệ nghe tiếng gọi vội vàng vén rèm cửa lên, Lôi Mông nói: "Ngã Lệ phu nhân, Đôi Tháp trấn không thể ở nữa, ngươi muốn đi đâu?"
"Ta..." Ánh mắt Ngã Lệ lúc này trở nên mờ mịt, nàng chưa từng có ý định rời khỏi nơi này, vốn nghĩ rằng lấy Đôi Tháp trấn làm địa phương sinh sống vĩnh viễn. Hiện tại quê hương đã bị phá hủy, hai mẹ con nàng nên đi đâu bây giờ?
"Ngã Lệ phu nhân, nếu như ngươi không chê đường xá xa xôi thì đến Thủy Tinh thành, ta có mấy bằng hữu ở Thủy Tinh thành, ngươi có thể tới đó định cư." Ca Đốn nhìn thấu tình trạng quẫn bách của Ngã Lệ: "Ở nơi đó, ngươi có thể mở một lữ điếm khác, cũng có thể mở quầy rượu, yên tâm, ta bảo đảm không có người nào dám khi dễ ngươi."
Ngã Lệ hiện tại không có chủ ý gì hết, thấy Ca Đốn ra mặt thay cho nàng thì liên tục gật đầu đáp ứng.
"Thủy Tinh thành? Quá xa thì phải?" Lôi Mông nói.
"Ngươi có chỗ nào khác không?" Ca Đốn hỏi.
Lôi Mông chần chờ chốc lát rồi cười khổ lắc đầu, hắn quen Ca Đốn ở trong học viện từng đánh nhau vài trận, có khi cùng nhau đánh người khác vài lần, không giải thích được tại sao trở thành bằng hữu, cuối cùng ước hẹn cùng nhau đi thật xa lịch lãm. Bọn họ không quen với cuộc sống nơi đây, căn bản không có biện pháp an trí Ngã Lệ.
Ngã Lệ nghe thấy rời đi vào buổi tối lập tức bắt đầu công việc chuẩn bị hành lý. So sánh với mấy người Địch Áo, Ngã Lệ cần mang theo rất nhiều đồ, nào là đồ trang điểm, vật dụng thường ngày, y phục …vân… vân, cộng thêm đồ chơi của con gái không nỡ vứt đi, loay hoay một hồi đã chất đầy nóc một chiếc xe ngựa.
Đợi đến lúc Ngã Lệ thu thập thỏa đáng trời cũng dần về khuya, lúc này Ca Đốn đã bọc tất cả chân ngựa bằng bao bố, ngay cả bánh xe ngựa cũng quấn rơm rạ, thoạt nhìn hắn rất có kinh nghiệm chạy trốn.
"Tình huống phía ngoài thế nào?" Lôi Mông vừa nhảy vào sân, Ca Đốn và Ngã Lệ đã chạy lại hỏi.
"Phía tây người nhiều nhất, những phương hướng khác không có nhiều người." Lôi Mông ngừng lại suy nghĩ, lát sau mới tiếp tục nói: "Ta nghĩ rằng nên đi phía bắc, nơi đó khá gần Vĩnh Đống băng xuyên, bọn chúng không dám đuổi theo qua đó đâu."
Ca Đốn móc ra một tấm bản đồ từ trong ngực, nhìn kỹ một hồi kinh ngạc ngẩng đầu nói với Lôi Mông: "Ngươi muốn đi Thánh Đế Tư hồ?"
"Dù sao mọi người cũng không có mục tiêu, nơi đó tương đối an toàn, Khắc Lý Tư bình nguyên sắp sửa chiến loạn rồi, ta không muốn bị dính vào trong đó." Lôi Mông nhún vai.
"Nghe nói nơi đó có mấy điểm cổ quái." Ca Đốn lẩm bẩm.
Lôi Mông chậm rãi gật đầu: "Nghe thấy không bằng mắt thấy, tự mình đi xem một lần coi như gia tăng kiến thức."
"Cứ quyết định như vậy." Ca Đốn nói.
"Ý? Địch Áo đâu?" Lôi Mông hỏi.
"Hắn nói có một số việc, sẽ trở lại ngay."
"Tên kia luôn luôn thần thần bí bí, không thể nói với chúng ta?"
Ánh mắt Ca Đốn chợt lóe sáng tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng hắn không có nói ra.
Đến khi Địch Áo trở lại thì Ca Đốn và Lôi Mông đã chuẩn bị xong, bọn họ tự mình cưỡi ngựa, phía sau mỗi người còn có một con ngựa khác dự bị. Địch Áo chịu trách nhiệm lái xe ngựa, mẹ con Ngã Lệ ngồi ở trong xe, may là hình thể hai người tương đối tinh tế nên không lộ vẻ chật chội gì lắm.
Khi lên đường Lôi Mông còn nói giỡn với Địch Áo: "Nếu như ngươi không muốn ngày ngày gặm bánh bao, nhất định phải bảo vệ tốt Ngã Lệ đó." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Địch Áo tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói, đây là người ta an bài mình ở vị trí tương đối ít nguy hiểm. Chỉ cần Địch Áo không rời khỏi xe ngựa sẽ không phải lo lắng đánh lén từ phía sau. Nhưng chuyện này đối với Địch Áo lại là một vấn đề khó khăn, ưu thế của hắn là ở tốc độ, am hiểu di động nhanh chóng để đánh bại địch nhân chứ không phải mặt đối mặt đối kháng.
Đoàn người thừa dịp bóng đêm lặng yên rời khỏi Đôi Tháp trấn theo hướng bắc, dọc theo đường đi thành công không làm kinh động bất luận kẻ nào.
Nhưng vừa ra cửa trấn, sắc mặt Ca Đốn nhất thời khó coi: "Ngươi nói không có nhiều người?"
"So với phía tây quả thật không nhiều." Lôi Mông cười khan nói.
Địch Áo dõi mắt nhìn tới, phía trước có ít nhất năm mươi cái lều im ắng trong màn đêm, từ ánh lửa chiếu rọi còn có thể thấy bóng người đi ra đi vào.
Dựa theo bóng người trong đó để tính, ít nhất ở đây cũng có hai trăm tên cướp, cho dù chém đứt một nửa cũng hơn một trăm người. Còn phía bọn họ chỉ có ba người có lực chiến đấu, Ca Đốn còn có thương thế trong người không thể chiến đấu thời gian dài.
Số lượng địch ta đối lập quá xa, đừng nói Cực Hạn võ sĩ, chỉ sợ bên trong đám cướp này có một gã Quang Mang võ sĩ thôi thì mấy người Địch Áo không thể nào thoát được. Ưu thế duy nhất là ở chỗ bọn cướp vừa trải qua một đêm cuồng hoan, nhất định phản ứng chậm hơn lúc bình thường một chút.
Mấy người liếc nhau hội ý, từ trong mắt đối phương thấy được đáp án, bây giờ không xông ra đợi đến ngày mai cơ hội phá vòng vây lại càng thêm xa vời.
"Lôi Mông, mấy tên thủ lĩnh dưới tay Phật Lang Duy sẽ không xuất hiện. Ít nhất trước khi bọn hắn biết rõ ràng vị cường giả thần bí đã rời đi hay chưa. Chắc chắn bọn hắn sẽ không cần thiết đưa thân tới đây phạm hiểm." Ca Đốn chậm rãi nói.
"Ha ha, ngươi đang trấn an ta hả?" Lôi Mông cười khan nói: "Yên tâm, ta không phải là con nít."
Trên mặt Ca Đốn hiện vẻ tàn khốc, thấp giọng cười gằn: "Tốt lắm, đi nào, nhìn xem thủ hạ Phật Lang Duy rốt cuộc có bao nhiêu tiền đồ."
Ba người không cần che dấu hành tung nữa, không hẹn mà cùng gia tăng tốc độ lên đến cực hạn, trực tiếp phóng tới doanh trại bọn cướp.
Ca Đốn giương cờ đi đầu, khi còn cách doanh trại vài chục thước liền phất tay liên tục, mấy đạo hỏa diễm hình trăng rằm bắn ra nổ ầm ầm trong bóng đêm chờ sáng. Bất kỳ cái lều nào bị đánh trúng nhất thời lập tức sụp đổ, người ở bên trong bị đánh thức gào khóc om sòm luống cuống chạy ra ngoài. Thế nhưng hỏa diễm bốc cháy hừng hực cản trở bọn họ chạy trốn, chỉ có vài người cố nén đau đớn vọt ra, trên người cũng bị ngọn lửa thiêu đốt chật vật không chịu nổi.
Lôi Mông không có xuất thủ, chỉ theo sát bên người Ca Đốn, giữa hai người đã sớm thành lập hành động ăn ý. Trong lúc chiến đấu luôn luôn lấy Ca Đốn chủ công, Lôi Mông phòng ngự.
Lúc này màn xe phía sau Địch Áo nhẹ nhàng vén ra, Ngã Lệ lộ nửa khuôn mặt thất kinh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì." Địch Áo xoay người cười cười chấn an Ngã Lệ, ý bảo nàng không cần lo lắng: "Yên tâm đi, một lát nữa là tốt rồi, bất kể phát sinh chuyện gì cũng đừng ra ngoài."
Mặc dù chỉ thoáng nhìn qua nhưng Ngã Lệ đã thấy rõ mấy chục túp lều bị vây trong ngọn lửa, thế nhưng ở thời điểm này nàng làm gì cũng chỉ là dư thừa. Nàng chỉ có thể lưu ý đến con gái, mong mỏi khổ nạn sớm trôi qua.
Trong khi Địch Áo nói chuyện với Ngã Lệ, Ca Đốn và Lôi Mông đã xông ào vào doanh trại, đúng như dự đoán hồi nãy, đám thủ lĩnh không có xuất hiện, chỉ có lẻ tẻ vài tên cướp từ trong lều lao ra. Hơn nữa thực lực mấy tên cướp này thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Nếu không bị Ca Đốn dùng Liệt Diễm Trảm chém thành hai khúc thì cũng bị cột đá từ dưới đất đâm thẳng lên không trung giết chết.
Cho đến lúc bọn họ không bị thương thành công xuyên qua doanh trại mới phát giác ra sự tình có điểm kỳ hoặc, nhiều lều bạt như vậy chẳng lẽ chỉ để bài biện? Phật Lang Duy đến tột cùng muốn làm gì đây?
Ngay khi mấy người bọn họ kinh nghi bất định thì hướng bên sườn trái đột nhiên lao ra một gã kỵ sĩ, vừa phát hiện mấy người Địch Áo lập tức giương cung lắp tên.
Lúc kỵ sĩ kia vừa xuất hiện, đồng thời Ca Đốn cũng xuất thủ. Liệt Diễm Trảm tản ra nhiệt độ cực nóng lập tức chém gã kỵ sĩ thành hai khúc, song cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được gã kỵ sĩ bắn ra mũi tên cảnh báo.
Từ nơi xa vang lên tiếng la hét ầm ĩ, thanh âm càng tụ càng nhiều, sau đó rất nhanh đám người Địch Áo thấy màn đêm bao phủ bình nguyên đột nhiên tỏa sáng ánh lửa từ bốn phương tám hướng hội tụ lại đây.
Tâm tình bọn họ nhất thời trầm xuống, thì ra mấy lều bạt bên ngoài chỉ để làm dáng, thật ra bọn cướp vẫn tuần tra đều đặn ở bốn phía. Làm như vậy bọn cướp có thể đạt được tính cơ động tốt hơn, nhằm ngăn cản hữu hiệu người trong Đôi Tháp trấn đột phá vòng vây. Từ đó nhìn ra được Phật Lang Duy thật sự quan tâm đến Đôi Tháp trấn.
"Khốn kiếp." Lôi Mông hung hăng chửi ầm lên: "Đám người này đúng là không thiếu trò mà!"
"Sợ cái gì?" Ca Đốn lạnh lùng nói: "Không phải là so sánh ai nhanh hơn sao? Vậy thì theo chân bọn họ vui đùa một chút."
Đám người Địch Áo mới vừa chạy hơn 100 thước đã chạm mặt với sáu tên kỵ sĩ vọt tới.
"Là Ca Đốn đại nhân." Gã kỵ sĩ xông lên trước nhất đột nhiên hoảng sợ quát to lên, nhưng không đợi hắn làm ra phản ứng gì, Ca Đốn đã chém ra một đạo Liệt Diễm Trảm phá nát vùng ngực hắn.
Còn dư lại mấy tên kỵ sĩ mặc dù tràn đầy sợ hãi nhưng vẫn lao đến không hề do dự.
Khoảng cách song phương càng ngày càng gần, Ca Đốn thả ra hai đạo Liệt Diễm Trảm liên tiếp đánh chết hai gã kỵ sĩ. Ngay lúc này Lôi Mông cũng xuất thủ, phương thức công kích của hắn tương đối kỳ lạ, đưa tay cầm lấy tấm chắn giắt trên lưng ngựa rồi dùng sức ném ra ngoài.
Tấm thuẫn bằng kim khí nặng nề xoay tròn trên không trung vẽ ra một đường vòng cung quỷ dị, đập mạnh vào ngực một gã kỵ sĩ vang lên thanh âm nặng nề. Gã kỵ sĩ lập tức bị văng ra xa, trong thời gian nháy mắt này Địch Áo thấy rõ ràng lồng ngực gã kỵ sĩ đã bị phá nát bét, không biết đã gãy bao nhiêu khúc xương nữa.
Một chuyện kỳ quái hơn nữa, tấm chắn va chạm với tên kỵ sĩ xong lại bắn lên cao, y nhưng có một bàn tay vô hình đang khống chế nó vậy, xoay tròn một hồi lại bay trở về trong tay Lôi Mông. Đây là lần đầu tiên Địch Áo nhìn thấy phương thức công kích này, có điểm tương tự với vũ khí bumerang của thổ dân trong thế giới trước kia. Thế nhưng uy lực tuyệt đối không so sánh với nhau được, cho dù là một đầu voi cũng không thể nào chịu nổi một kích của Lôi Mông.