Thần Điển

Chương 435: Giáo huấn

Vào lúc này Địch Áo đã thật sự nổi giận, tuy nói học viện không có quy định đặc thù đối với mỗi đoàn đội, nhưng đối phương bài xuất đội hình hiển nhiên không chỉ đơn thuần là vì tranh tài. Lúc bắt đầu hắn còn không hiểu lắm, sau đó nhìn thấy đối phương phát động thế công điên cuồng, Địch Áo mơ hồ nhận ra đầu mối. Cho nên hắn xuất thủ không hề lưu tình, thậm chí còn cố ý cắt đứt ý đồ nhận thua của đối phương. Hễ ra tay chính là công kích mạnh mẽ nhất, mười mấy đạo Diễn Sinh bí kỹ nổ tung hóa thành một tấm lưới lớn phong tỏa tất cả góc độ tránh né của đối phương.

Mấy người Khố Ân Tư dù sao cũng là Cực Hạn võ sĩ, tự nhiên không bó tay chờ chết, giờ phút này cho dù bọn họ muốn nhận thua ít nhất cũng phải chống đỡ qua đợt luân phiên công kích này. Sau đó mới có hi vọng, vì thế bọn họ vội vàng huy động Chân Hồng Chi Vũ lên đến cực hạn.

Nhưng mà điều đáng sợ nhất không phải là Diễn Sinh bí kỹ ập tới như gió bão mưa rào, mà là thân ảnh Địch Áo đang nhanh chóng vọt tới.

Mấy người Khố Ân Tư kinh hãi thất sắc, thảm trạng của gã thanh niên mặt đầy tàn nhang kia còn in sâu trong đầu bọn họ. Làm gì dám để cho Địch Áo lao tới gần, mấy người không hẹn mà cùng nhau giơ tay lên thả ra Viêm Bạo, không ai có hy vọng xa vời công kích trình độ này có khả năng thương tổn được Địch Áo. Bọn họ chỉ hi vọng có thể ngăn cản cước bộ của Địch Áo một chút, sau đó mới có thời gian hô lên hai chữ "nhận thua".

Nhưng sự thật lại phá vỡ sự hiểu biết của đám người Khố Ân Tư lần nữa, quang mang Viêm Bạo mới vừa thoáng hiện trên không trung đã nghe Địch Áo quát to một tiếng, một cỗ phong áp mãnh liệt chí cực bỗng nhiên xuất hiện, nhanh chóng thổi quét ra bốn phía. Khí lưu quanh người Địch Áo tạo thành một cái lồng vô hình thổi tung Viêm Bạo chia năm xẻ bảy. Ngay cả đám người Khố Ân Tư đang huy động Chân Hồng Chi Vũ cũng có dấu hiệu mất khống chế, thậm chí bọn họ đứng trên mặt đất còn không vững.

Đám người Khố Ân Tư vô cùng hoảng sợ, đây là bí kỹ gì? Mấy người vừa lui về phía sau vừa dùng hết khí lực hô lên: "Chúng ta nhận thua."

Đáng tiếc là trên lôi đài chỉ có thanh âm kình phong gào thét vang dội, so sánh với nhau thì tiếng la của Khố Ân Tư lộ vẻ quá yếu ớt, có lẽ chỉ có chính hắn mới có khả năng nghe được giọng của mình.

Nhận thua? Địch Áo cười lạnh một tiếng, đả thương Ca Đốn bây giờ định nhận thua? Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Nếu như không phải là Ca Đốn thi triển Hỏa Thịnh Yến còn đang bốc cháy, nói rõ Ca Đốn không có bị nguy hiểm đến tính mạng. Nói không chừng Địch Áo đã sớm dùng Lôi Quang Phong Nhận kết thúc tính mạng đám người Khố Ân Tư rồi.

Thân hình Địch Áo chợt lóe nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với đám người Khố Ân Tư. Thanh mang trong tay chợt hiện, lại là mấy đạo Diễn Sinh Phong Nhận nổ ầm ầm trên không trung, rồi đổ ập xuống đám người Khố Ân Tư.

Phương thức chiến đấu của Địch Áo quả thực không thể tưởng tượng nổi. Dưới tình huống bình thường, Phong hệ võ sĩ cần phải giữ khoảng cách nhất định với địch nhân, sau đó sẽ phát động công kích từ các góc độ khác nhau. Nhưng Địch Áo lại dùng sức một người chèn ép ba gã Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ, thế mà lại còn vững vàng chiếm thế thượng phong. Tình cảnh này rơi vào trong mắt các Phong hệ học viên tạo thành cảm giác vô cùng hãnh diện, thì ra Phong hệ võ sĩ chúng ta lại mạnh như vậy.

Ngược lại, các Hỏa hệ học viên thì cùng nhau thống mạ đám người Khố Ân Tư, cả một đám phế vật? Quả thực chính là sỉ nhục của Hỏa hệ võ sĩ mà.

Đám người Khố Ân Tư đang ở trên sân đấu căn bản không có thời gian nhàn hạ lo lắng vấn đề mặt mũi, bọn họ thậm chí không thể ngăn cản hết công kích của Địch Áo. Có thể không bị cơn mưa quang ảnh kia đánh trúng đã là vạn hạnh rồi, làm gì còn dám có yêu cầu xa vời nữa.

Vị Phong hệ đạo sư kia nhìn thoáng qua những người khác: "Có thể kết thúc chưa?"

Tất cả đạo sư đều gật đầu, tranh tài tiến hành đến bây giờ đã phát triển thành thế cục nghiêng về một bên, lấy ánh mắt của bọn họ tự nhiên đã nhìn ra đám người Khố Ân Tư mới bắt đầu đã mang lòng không tốt. Bọn họ vốn không muốn chiến thắng lần tranh tài này, hình như mục đích ra sân chỉ là vì đánh bị thương gã Ca Đốn Hỏa hệ võ sĩ kia. Thế nhưng dù sao đây chỉ là nhóm đạo sư ngồi ở trên khán đài phân tích, đám người Khố Ân Tư không có vi phạm quy định của học viện. Mặc dù từ phương diện tâm tình, bọn họ có thể hiểu được Địch Áo, nhưng không thể trơ mắt nhìn Địch Áo đuổi tận giết tuyệt được.

Phong hệ đạo sư thoáng mơ hồ, rồi nhanh chóng hóa thành một dãy hư ảnh tiến vào chiến trường. Từ góc độ đám người Khố Ân có thể dễ dàng nhìn thấy động tác của vị Phong hệ đạo sư, trong lúc nhất thời không nhịn được cảm động đến mức rơi nước mắt, đạo sư xuất hiện quá kịp thời rồi. Nếu còn tiếp tục bị Địch Áo đuổi giết như vậy, rất khó nói sẽ phát sinh chuyện gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Địch Áo không cần nhìn cũng đã nhận ra có người đang nhanh chóng tới gần chiến trường, thấy đám người Khố Ân Tư đối diện lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Trong mắt Địch Áo xẹt qua một tia lạnh lẽo, các ngươi nghĩ như vậy là đã được an toàn? Nằm mơ đi..

Có lẽ là cảm thấy có đạo sư đi tới, cho rằng Địch Áo tuyệt đối không dám động thủ lần nữa. Đám người Khố Ân Tư thậm chí còn nhìn về phía Địch Áo cười cười đắc ý, ý tứ rất rõ ràng, ngươi có thể làm gì ta chứ?

Nhưng nụ cười trên mặt Khố Ân Tư mới vừa xuất hiện đã lập tức đọng lại.

Tốc độ Địch Áo vọt tới vốn đã cực nhanh, giờ phút này bỗng nhiên gia tốc lần nữa, thân hình xẹt qua không trung để lại hàng loạt hư ảnh liên tiếp, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao vào trong biển lửa đầy trời kia. Vào lúc này, vị Phong hệ đạo sư mới vừa rơi vào Địch Áo mới vừa ổn định vị trí, trợn mắt há mồm nhìn tới bóng lưng Địch Áo, cái loại tốc độ này không phải thuộc phạm trù Cực Hạn võ sĩ mà?

Khố Ân Tư cảm thấy hoa mắt, sau đó có cảm giác y như bị một tòa núi lớn nện xuống vậy, thân thể hắn bay thẳng ra ngoài. Người đang ở trên không trung đã há miệng phun ra một búng máu tươi, "may mắn" thế nào mà địa điểm hắn rơi xuống lại là địa phương không hề an toàn, nơi đó chính là biển lửa Hỏa Thịnh Yến của Ca Đốn.

Cảm thụ được nhiệt độ phía dưới đủ để nấu chảy sắt đá, Khố Ân Tư bị dọa cho sợ hồn phi phách tán. Hắn không có Bàn Thạch Thủ Hộ phòng ngự giống như La Bá Tư, nếu quả thật rơi xuống dưới thì chỉ cần vài giây, hắn sẽ lập tức biến thành một đống tro bụi.

Vị Phong hệ đạo sư vốn có ý trực tiếp ngăn cản Địch Áo, nhưng bây giờ lại không thể làm như vậy. Hắn vội vã chạy đi cứu viện Khố Ân Tư.

Địch Áo đang cần chính là kết quả này, hắn đã hạ quyết tâm lưu lại cho đối phương một lần giáo huấn ghi khắc vào tâm khảm. Cho nên cố ý đánh Khố Ân Tư bay tới chỗ Hỏa Thịnh Yến, để cho đạo sư phải đi cứu viện. Dù sao cho tới bây giờ, vị đạo sư vẫn chưa kịp mở miệng bảo dừng cuộc tranh tài này, vì thế Địch Áo không tính là vi phạm quy tắc.

Sau khi đánh bay Khố Ân Tư, thân hình Địch Áo lộn một vòng lập tức xông về phía gã học viên bên trái. Tên học viên này mắt thấy Địch Áo xông tới, tâm tình còn sợ hãi hơn cả Khố Ân Tư bị rơi vào biển lửa. Hắn điên cuồng rống giận, hai tay huy động ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ cố gắng ngăn cản Địch Áo đến gần.

Nhưng ba người bọn họ liên thủ cũng không thể ngăn cản được Địch Áo, chỉ bằng một mình hắn lại càng không làm nổi. Địch Áo dễ dàng xuyên qua luồng hỏa diễm, giơ tay thả ra một đạo Phong Nhận bắn tới bả vai của đối phương. Phong Nhận mạnh mẽ xuyên qua cơ thể tên kia mang theo một chùm máu tươi. Thật ra Địch Áo đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không một kích kia hoàn toàn có thể đánh chết đối phương ngay tại chỗ.

Một người học viên khác thấy tình thế không ổn, không còn rảnh lo lắng người khác chết sống, vội vã xoay người chạy trốn ra khỏi lôi đài. Nhưng hắn lại bị đám người Tác Phỉ Á và Lôi Mông kịp thời ngăn chặn, hai đạo Băng Tường phong kín đường lui của hắn, sau đó là kình khí Liệt Địa Kích lạnh thấu xương và Băng Tinh Phong Bạo che kín bầu trời.

Vị Phong hệ đạo sư mới vừa nắm lấy Khố Ân Tư ở trong biển lửa, vốn là dự định tiếp tục giải cứu La Bá Tư cũng bị vây trong Hỏa Thịnh Yến. Giờ phút này lại cực kỳ bất đắc dĩ xông về phía các học viên bị đám người Tác Phỉ Á vây công. Về phần La Bá Tư đáng thương, ai bảo hắn là Địa hệ võ sĩ làm gì, chỉ có thể ủy khuất hắn ở trong biển lửa thêm một lát.

Một cỗ gió lốc mãnh liệt trống rỗng xuất hiện, mấy người Tác Phỉ Á nhất thời mất tự chủ lui về phía sau mấy bước, các nàng thả ra Băng Tinh Phong Bạo cũng bị cơn gió lốc này thổi ra thật xa. Chỉ có Lôi Mông đang xông lên phía trước, kình khí Liệt Địa Kích vừa đánh trúng lồng ngực đối phương. Mặc dù thời khắc cuối cùng bị gió lốc thổi tan, nhưng đối phương cũng bị đánh liên tục rút lui, đồng thời há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

"Đủ rồi." Vị Phong hệ đạo sư thật sự tức giận rồi, rõ ràng là đã thấy hắn tiến vào chiến trường, nhưng đám người Địch Áo không có một người nào chịu dừng tay, rõ ràng là không thèm để hắn vào trong mắt mà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất