Thần Điển

Chương 47: Tai tinh

"Bọn họ..." Ngã Lệ vừa muốn nói thì phía ngoài đã truyền đến tiếng gọi: "Ca Đốn tỉnh rồi hả?" Tiếp theo một thân ảnh xuất hiện ở trước cửa, ánh mắt vui mừng ngó chừng Ca Đốn, thì ra là Lôi Mông.

Không biết tại sao ánh mắt Lôi Mông có chút quái dị, ngó chừng chăm chú vào người Ca Đốn mãi không tha, đảo mắt mười mấy giây trôi qua Ca Đốn không khỏi sinh ra cảm giác lạnh sống lưng, quát lên: "Ngươi nhìn cái gì?"

"Ta đột nhiên phát hiện một sự thật." Lôi Mông cười hì hì nói.

"Chuyện gì?" Ca Đốn mới vừa hỏi một câu đã lộ ra thần sắc ảo não, vốn hắn không nên hỏi, mỗi lần Lôi Mông "phát bệnh" sẽ không phun ra lời gì hữu ích.

"Ca Đốn, chúng ta biết nhau lâu như vậy, ít nhất ngươi cũng có một phần ba thời gian nằm ở trên giường dưỡng thương. Lần trước, lần gần đây, lúc nãy, nhiều lắm…" Lôi Mông dừng một chút nghĩ ngợi gì đó, nói: "Ta nói. Ngươi có phải là tai tinh hay không ?"

(tai tinh: sao quả tạ, sao tai vạ)

"Ngươi mới là tai tinh đó." Ca Đốn giận dữ, hắn luôn luôn văn nhã thế mà cũng phải văng tục.

"Cho dù ta là tai tinh, ta sẽ là tai tinh vui vẻ." Lôi Mông hỏi ngược lại: "Còn ngươi?"

Ca Đốn tức cười không biết nên nói gì, quen nhau lâu như vậy, Lôi Mông chưa từng bị thương nặng. Tựa hồ trong cõi tối tăm nào đó thật sự lưu ý bảo hộ hắn, rồi xem xét lại bản thân, thương tổn nặng nề hình như chưa từng gián đoạn thì phải?

Lôi Mông không có bỏ qua cho Ca Đốn, tiếp tục đếm đầu ngón tay tính toán: "Cộng thêm thời gian ngươi và nữ nhân cùng nhau nằm trên giường, còn có lúc đi ngủ. Ai da aa.a aa.a, Ca Đốn, cả đời này của ngươi cơ hồ đều trôi qua ở trên giường nha!"

Ngã Lệ ở một bên mắc cỡ đỏ bừng cả mặt chân tay luống cuống, nhưng thân thể Lôi Mông to lớn chặn ngay cửa xe, nàng muốn trốn cũng trốn không thoát.

"Ngươi hâm mộ ta?" Ca Đốn nói một cách bất lực, sau đó phải nói lãng sang chuyện khác: "Địch Áo đâu?"

"Ngươi xem lại bộ dáng của mình đi, có gì đáng giá để người khác hâm mộ ?" Lôi Mông bĩu môi nói, sau đó quay đầu nhìn quanh: "Hắn đuổi theo đám người kia rồi, ta cố ý thả chậm tốc độ, tính toán thời gian hẳn là sắp trở về rồi."

"Đỡ ta ra ngoài." Ca Đốn nói.

"Ca Đốn đại nhân, ngài bây giờ cần phải nghỉ ngơi." Ngã Lệ vội vàng nói.

"Không có chuyện gì, mạng tên này cứng vô cùng, mấy ngày nữa sẽ không thành vấn đề." Lôi Mông cười cười quái dị, nói xong hắn không để ý Ngã Lệ ngăn trở, lập tức lôi Ca Đốn đi ra.

Lôi Mông mới vừa dìu Ca Đốn xuống xe đã thấy từ nơi xa xuất hiện một điểm đen nho nhỏ, thời gian không lâu sau Địch Áo phóng ngựa chạy đến, khi tới vùng phụ cận hắn tung mình nhảy xuống ngựa, nói với Ca Đốn: "Ca Đốn, ngươi không sao chứ?"

"Không có chuyện gì, chỉ bị hao tổn quá lớn." Ca Đốn nói.

"Địch Áo, đám người kia thế nào rồi?" Lôi Mông hỏi.

"Mười bảy tên, không thiếu một người." Địch Áo thản nhiên nói.

Những võ sĩ kia cố gắng theo dòng sông chạy trốn, thấy Địch Áo theo sát không nghỉ lại phân ra hai nhóm, một phần bơi xuống hạ lưu, một phần bơi ngược lên thượng lưu, nhưng hết thảy chỉ là phí công.

Nhãn lực Địch Áo trải qua huấn luyện đặc thù, hắn chỉ cần quét mắt một vòng là biết bên trong có bao nhiêu người. Khi mấy gã võ sĩ phân ra chạy trốn, hắn lập tức cho ra lựa chọn chính xác, đầu tiên là đuổi theo nhóm xuôi dòng hạ lưu. Nếu tính toán đơn giản thì thời gian bơi xuống một trăm thước chỉ bằng bơi lên ba bốn chục thước. Hơn nữa, khi bơi lên thể lực sẽ hao tổn nhiều hơn. Đến khi bọn hắn không nhìn thấy Địch Áo, cho rằng mình đã an toàn mới chật vật tránh bò lên bờ, lúc đó bọn hắn đã cạn kiệt sức lực rồi. Bọn hắn muốn trốn cũng trốn không được bao xa, ở trong vùng hoang dã mênh mông vô bờ hoàn toàn không có địa phương ẩn thân, hiện tại đang là ban ngày nên Địch Áo dễ dàng tìm ra tung tích bọn hắn.

Tổng cộng có mười bảy tên võ sĩ, Địch Áo dĩ nhiên phải xác nhận tự tay đoạt đi mười bảy tính mạng, bao gồm tên chạy trốn trên vùng hoang dã, còn có hai tên trốn trong nước dùng ống cỏ lau hít thở cũng bị Địch Áo giết chết, nếu như đổi thành Lôi Mông có lẽ sẽ bỏ sót rồi.

"Địch Áo, có trách ta không?" Ca Đốn nhẹ giọng nói.

"Trách ngươi chuyện gì?" Địch Áo sửng sốt hỏi lại.

"Nhìn bộ dáng thì nữ tử tên Khắc Lỵ Ti kia hình như không đơn giản, còn trẻ như vậy đã là Tử tước. Hẳn là có bối cảnh rất mạnh." Ca Đốn chậm rãi nói: "Ta không nên giết nàng."

"Cho dù ngươi không giết, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng." Lôi Mông giành trước hô lên: "Bối cảnh là thứ gì chứ?"

"Giết thì giết thôi." Địch Áo mỉm cười nói.

"Thế nhưng bọn họ từ Thánh Đế Tư thành đi ra, chúng ta có nên thay đổi mục tiêu hay không?" Ca Đốn nói.

"Ban đầu ta giữ lại mấy tên còn sống, hỏi ra được vài tin tức." Địch Áo vừa nói vừa ngồi xuốngcạnh đống lửa.

"À? Tin tức gì?" Lôi Mông đỡ Ca Đốn ngồi xuống, mặc dù chung quanh không có một bóng người, nhìn tình huống hẳn là Địch Áo đã giết chết sạch sẽ rồi. Nhưng trên đời không có bức tường nào mà gió không chui lọt, nếu như thực lực đối phương đủ cường đại điều tra đến vị trí Liệt Phong hạp cốc, Đôi Tháp trấn, lại điều tra đến đám cướp Phật Lang Duy, vẫn có thể khóa được bọn họ. Cho nên bọn họ phải làm cho rõ ràng sắp sửa gặp cái loại uy hiếp gì.

"Khắc Lỵ Ti đúng là học viên của Thánh Đế Tư học viện, hình như là do đánh nhau với đồng học khác, lại làm nhục đạo sư mới bị học viện xử phạt. Sau đó tức giận mang theo nhóm hộ vệ trốn đi, cuối cùng gặp phải chúng ta." Địch Áo nói.

"Những tên kia là hộ vệ?" Lôi Mông kêu lên.

"Hộ vệ có năng lực, có kiến thức sẽ không để mặc tiểu thư tùy ý gây chuyện, những tên a dua ăn theo phần lớn là ngu ngốc." Địch Áo cười nói: "Có một võ sĩ nói cho ta biết, Khắc Lỵ Ti có hai người thủ hộ đều là Cực Hạn võ sĩ, vì muốn thành công chạy ra khỏi Thánh Đế Tư thành, Khắc Lỵ Ti phải giấu diếm bọn hắn. Lúc ra khỏi thành bị binh lính ngăn cản, bọn hắn phải lưu lại đối kháng và bị đội tuần tra đả thương."

"Nói như thế, hẳn là vận mệnh an bài." Ca Đốn than thở: "Nếu như người thủ hộ vẫn theo bên cạnh nàng, chúng ta đã sớm bị giết chết."

"Nói nhảm." Lôi Mông kêu lên: "Nếu có Cực Hạn võ sĩ, bọn họ căn bản không e ngại bầy sói, cũng sẽ không phát sinh xung đột với chúng ta." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Đúng là vận mệnh an bài." Địch Áo gật đầu cười: "Có biết tại sao bầy sói đuổi sát bọn họ không tha không?"

"Tại sao?" Lôi Mông tò mò hỏi.

"Bọn họ trong lúc vô tình xông vào sào huyệt bầy sói bắt được mấy sói con màu bạc. Khắc Lỵ Ti rất thích mấy đầu sói con này, kiên trì muốn mang về nuôi." Địch Áo nói: "Lúc ấy có võ sĩ khuyến cáo nàng sẽ có thể dẫn tới bầy sói trả thù không chết không thôi, nhưng Khắc Lỵ Ti cương quyết giữ ý mình."

"Trước kia nàng bị dạy hư rồi." Ca Đốn thản nhiên nói: "Căn bản không biết thế giới bên ngoài hung hiểm."

"Ôi ,những vị Đại tiểu thư quý tộc cao sang và ngu dốt." Địch Áo không hề che dấu ý khinh miệt của mình: "Các nàng..."

"Này này." Lôi Mông đột nhiên la lên: "Không phải tất cả tiểu thư quý tộc đều là người xấu."

Địch Áo kinh ngạc, Lôi Mông phản ứng quá mức kịch liệt. Hơn nữa, hắn còn chưa nói gì kia mà, ví dụ hư hỏng có không ít, nhưng là ví dụ tốt cũng không thiếu. Ví như Tác Phỉ Á, hắn dĩ nhiên sẽ không vì một con sâu mà ném cả nồi canh.

Ánh mắt Ca Đốn lóe sáng, khóe miệng vểnh lên nụ cười. Hắn và Lôi Mông là bằng hữu nhưng cũng không rõ ràng lắm gia thế Lôi Mông, thế nhưng Lôi Mông lúc nãy phản ứng đã đủ chứng minh rất nhiều điều.

"Thật ra lúc mới bắt đầu Khắc Lỵ Ti có thể dẫn dắt nhóm hộ vệ liều chết tác chiến với bầy sói, kết quả sẽ không bết bát như hiện tại." Địch Áo thay đổi đề tài, Ca Đốn có thể nhìn ra được, hắn cũng có thể nhìn ra. Gia thế Lôi Mông hẳn là rất tốt, có lẽ tỷ muội trong nhà rất nhiều, cho nên Lôi Mông mới phản ứng mạnh như thế: "Nhưng nhóm Quang Mang võ sĩ lại dẫn đầu chạy trốn, thi chạy đua với sói hoang nguyên sao? Đúng là quá ngu rồi."

"Hình như Thánh Đế Tư học viện không đẹp giống như tưởng tượng." Ca Đốn lẩm bẩm, không thể phủ nhận rằng một con cá thối đôi khi có thể làm hư cả nồi nước. Nhân loại lấy tụ cư làm chính, loài vật phân bầy phân đàn, Khắc Lỵ Ti cậy mạnh như thế lại không dám đối kháng bầy sói, nhưng dám động thủ giết người. Hình như trong lý trí nàng nhận định là mọi người ở trước mặt nàng sẽ phải biết điều nhận lấy cái chết, không một ai dám phản kháng. Hành vi hung tàn này sẽ khiến người căm hận, từ đó suy ra những người khác ở trong Thánh Đế Tư học viện có tốt hơn không đây?

"Ngươi kìa, ngươi kìa... Rốt cục đã nói thật." Lôi Mông la lên: "Còn không thừa nhận hả? Ngươi đang hướng về những nữ tử của Thánh Đế Tư học viện."

"Vậy thì thế nào?" Ca Đốn thản nhiên nói.

"Còn thế nào nữa? Ngươi không sợ mang đến cho chúng ta phiền toái sao?" Thanh âm Lôi Mông càng ngày càng nhỏ, trước đây mấy giờ bọn họ đích thân giết chết một học viên rất có bối cảnh của Thánh Đế Tư học viện. Việc này thường sẽ có ý nghĩa nghiêm trọng hơn cả trêu chọc, lúc đó còn không sợ, bây giờ lại sợ cái gì?

Thật ra không phải Lôi Mông sợ, trong lòng mỗi người đều có một cán cân tiểu ly, cái cân nghiêng hướng nào sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của người đó. Khắc Lỵ Ti hạ hạ độc thủ trước, cho nên hắn động thủ phản công là hợp tình hợp lý, nói trắng ra là hắn chỉ sợ đuối lý.

"Tốt rồi, ăn cơm." Ngã Lệ hô lên phá vỡ không gian trầm tĩnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất