Thần Điển

Chương 491: Cạm bẫy

"Phải làm cẩn thận một chút, chuyện này không thể xuất hiện bất kỳ sai sót nào. Nếu không, ngươi biết hậu quả là gì rồi đó." Dĩ Đạt thản nhiên nói: "Đám người Á Nhĩ Duy Tư lúc nào đến?"

"Còn cách đế đô ba ngày lộ trình, có muốn thuộc hạ nghĩ biện pháp trì hoãn bọn họ không?"

Dĩ Đạt lắc đầu nói: "Thuận theo tự nhiên thì tốt hơn, ngay cả đạo lý tốt quá hóa hỏng cũng không hiểu?"

Gã võ sĩ vội vàng cười nói: "Thuộc hạ lo lắng đợi đến lúc đám người Á Nhĩ Duy Tư tới nơi sẽ khó mà động thủ."

"Cho nên thời gian của chúng ta đã không còn nhiều lắm." Dĩ Đạt nhẹ nhàng gõ ngón tay lên trên mặt bàn: "Chậm nhất là đến tối ngày mai, ngươi chuẩn bị đi."

"Vâng, đại nhân." Gã võ sĩ k người thối lui ra khỏi phòng, Dĩ Đạt ngồi một mình ở trong phòng, ánh mắt không ngừng chớp động. Theo lý thuyết tốc độ của đám người Á Nhĩ Duy Tư không nên nhanh như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện điều gì? Dĩ Đạt khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, vậy thì thế nào? Chuyện Dĩ Đạt ta cần phải làm không có người nào ngăn cảnđược.

Giờ phút này Địch Áo không biết rằng trong bóng tối có một tấm lưới lớn đang lặng lẽ mở ra, chuẩn bị cuốn hắn vào trong. Cuộc sống của hắn vẫn diễn ra bình thường, phần lớn là tập trung tu luyện với đám người Tác Phỉ Á, chỗ khác nhau là chỉ sử dụng mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, chứ không còn sử dụng tinh thần kết tinh. Bởi vì Mạc Lâm từng đề cập tới phương thức thần bí kia, Địch Áo không dám bảo đảm sẽ cần đến bao nhiêu nguyên lực từ mảnh vỡ tinh thần, cho nên lưu lại tinh thần kết tinh thì tốt hơn.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Địch Áo rời giường theo thói quen vừa đi dạo quanh vườn hoa, ngoại trừ tản bộ hô hấp không khí mới mẻ thì Địch Áo cũng muốn xem thử Mạc Lâm có lưu lại ấn ký hay không. Ở trong đế đô, Mạc Lâm không thể nào gióng trống khua chiêng tìm tới tận cửa, lấy thân phận Lôi Mông bốn phía trang viện tất nhiên không hề thiếu lực lượng bảo vệ. Một khi bị người ta phát hiện mình lui tới với người của Thần Vực sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết. Ít nhất Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn chắc chắn sẽ không để cho Lôi Mông ở chung với người của Thần Vực.

Quả nhiên, thời gian qua không lâu lắm, Địch Áo đã phát hiện một ấn ký mới nằm dưới góc tường, đồ án lần này phức tạp hơn trước một chút, hàm nghĩa đại biểu càng thêm rõ ràng. Nếu chuyển thành văn tự là có người đang chờ hắn trên góc phố ở phía đông nam, cách đây một trăm thước. Địch Áo ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí tiểu lâu, cửa sổ tiểu lâuđang đóng chặt nhìn không ra một điểm khác thường. Trong lòng Địch Áo hơi khó hiểu, trực tiếp đến tiểu lâu đi tìm Mạc Lâm là được rồi mà? Tại sao phải chạy ra đường lớn gặp mặt?

Thế nhưng khó hiểu thuộc về khó hiểu, Địch Áo cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay xóa ấn ký xóa đi rồi cất bước đi tới phòng ăn.

Mấy người cười cười nói nói ăn xong bữa sáng, chuẩn bị đi tu luyện thì Địch Áo ho khan vài tiếng: "Ta hôm nay có việc phải đi ra ngoài, không tu luyện cùng các ngươi được."

Đám người Tác Phỉ Á liếc nhau một cái, không ai nói câu nào. Làm như không nghe thấy gì hết lục tục đi ra khỏi phòng, lưu lại một mình Địch Áo ngồi đó ngơ ngác, thậm chí bọn họ không thèm nhìn tới Địch Áo.

Nếu chỉ là một người như vậy có lẽ Địch Áo sẽ không để ý, nhưng tất cả mọi người đều là như thế nên Địch Áo cảm thấy không nhịn được: "Này, các ngươi tỏ thái độ gì đó? Ta không phải đi làm chuyện xấu."

Tác Phỉ Á quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi Địch Áo: "Chúng ta có làm gì không đúng sao?"

Địch Áo gãi gãi đầu nói: "Ít nhất cũng nên phản ứng gì đó chứ?"

"Chàng hi vọng chúng ta phản ứng thế nào?" Tác Phỉ Á cười cười: "Ngăn cản? Hay là lo lắng cho chàng? Hoặc là đi theo dạo phố? Chàng cảm thấy cái nào tốt hơn?"

Địch Áo há to miệng, qua một lúc sau mới lầm bầm một câu: "Các ngươi coi như ta không nói gì là được rồi."

Y Toa Bối Nhĩ cười cười kéo tay Tác Phỉ Á đi về phía gian phòng bọn họ thường tu luyện: "Tác Phỉ Á, để ý hắn làm gì, hắn thích đi đâu thì cứ cho đi đó."

Thanh âm Tác Phỉ Á lộ vẻ cực kỳ vô tội: "Ta không muốn để ý đến hắn, nhưng mà hắn đuổi theo hỏi."

"Trời đất ơi?" Địch Áo thở dài ở trong lòng, quyết định sau này không bao giờ lắm mồm nữa.

Lôi Mông đi ở sau cùng cảm thấy rất buồn cười, quay đầu nháy mắt với Địch Áo: "Đi ra ngoài cẩn thận đó, hiện tại là thời kì phi thường, rất khó nói trong đế đô có gian tế của Nguyệt Ảnh đế quốc hay không."

Địch Áo gật đầu, đợi đoàn người đi khuất bóng rồi cũng ra khỏi nhà Lôi Mông.

Cách đó một trăm thước theo hướng đông nam, Địch Áo còn chưa tới đã thấy có một người trung niên đang đứng chờ ở khúc quanh trên phố. Địch Áo cũng có ấn tượng với người trung niên này, lần trước tạm biệt Mạc Lâm rời khỏi tiểu lâu, đúng lúc đó người trung niên này vừa vặn tìm đến chỗ Mạc Lâm, hai người coi như là có duyên gặp mặt một lần. Nhìn thấy người trung niên này, trong lòng Địch Áo bỏ đi một tia nghi ngờ cuối cùng, người có thể tiếp xúc với Mạc Lâm ở đế đô nhất định là tâm phúc rồi.

Nhìn thấy Địch Áo đi tới, người trung niên không có tiến lên nghênh đón, mà làm bộ như không có chuyện gì xảy ra xoay người đi vào trong hẻm. Địch Áo cũng không cảm thấy có gì lạ, chậm rãi đi theo phía sau người trung niên.

Sau khi chuyển qua bảy, tám khúc cua, có lẽ là đã xác định phía sau không còn ai chú ý tới bọn họ, người trung niên mới ngừng lại k người cung kính thi lễ: "Địch Áo thiếu gia, Mạc Lâm trưởng lão phái ta tới đón ngài."

Địch Áo tò mò hỏi: "Không phải lần trước gặp nhau ở tiểu lâu sao? Nếu là ở đó ta tự đi được."

"Ngài hẳn là hiểu mà, chúng ta làm việc ở chỗ này nhất định phải vô cùng cẩn thận." Người trung niên nở nụ cười thật thà: "Hơn nữa, lần này chuẩn bị hỗ trợ ngài tăng cường thực lực, cho nên phải tìm một địa phương bí mật."

Địch Áo gật đầu: "Không sao, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi."

Người trung niên không nói gì nữa, dẫn Địch Áo đi vào sâu trong ngõ hẻm. Bởi vì đứng ở sau lưng nên Địch Áo không có phát hiện trên trán người trung niên đã ướt đẫm mồ hôi hột.

Sau nửa giờ, người trung niên rốt cuộc ngừng lại trước cửa một căn nhà cũ kỹ.

"Địch Áo thiếu gia, chính là chỗ này."

Địch Áo nhìn thoáng qua người trung niên, hỏi: "Ngươi không vào?"

"Ta không vào !" Người trung niên cười nói: "Bên trong là một ít đại nhân vật, ta còn chưa có tư cách này."

Địch Áo nhún vai mặc kệ, vươn tay đẩy cửa ra.

Khi mà Địch Áo đi theo người trung niên xuyên qua hẻm nhỏ. Trong tòa tiểu lâu kia, Mạc Lâm đang tiến hành đàm luận với một người.

"Mạc Lâm trưởng lão, ngài thật sự cho rằng vào thời khắc nhạy cảm thế này chọc giận Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn là một lựa chọn sáng suốt sao?"

Mạc Lâm cười cười nói: "Nếu Hoắc Phu Mạn dễ bị chọc giận như vậy, sợ rằng Sư Tâm đế quốc đã sụp đổ từ lâu rồi."

Dĩ Tát thở dài: "Nhưng mà ta vẫn cảm thấy có điểm không ổn, nếu Địch Áo thật sự là Bất Hủ truyền thừa, vậy thì nên bảo vệ hắn cho kỹ mới đúng. Bây giờ đang là thời kỳ chiến tranh, vào lúc này đẩy hắn ra trước đài hình như là quá nguy hiểm?"

Mạc Lâm hồ nghi nhìn sang Dĩ Tát, tên này tự nhiên tìm tới tận cửa đã rất kỳ quái rồi, bây giờ vì sao bắt đầu nhắc tới Địch Áo? Phải biết rằng Địch Áo xuất hiện đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của đám người Dĩ Tát, Mạc Lâm không tin những người này lại cam tâm tình nguyện giao quyền lực trong tay ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thế nhưng, tình hình hiện tại song phương vẫn chưa có chân chính vạch mặt, Mạc Lâm sẽ không trực tiếp chất vấn Dĩ Tát, nhàn nhạt cười nói: "Người trẻ tuổi mà, tăng thêm kinh nghiệm cũng không có gì xấu, không trải qua mưa gió làm sao thấy được ánh sáng cầu vồng."

"Mạc Lâm trưởng lão nói rất đúng, nói thật ra tốc độ lên cấp của Địch Áo đúng là không giống bình thường, khó trách Lan Bác Tư Bản đại nhân đặt hi vọng lên trên người hắn." Vẻ mặt Dĩ Tát nhìn qua vô cùng thành khẩn: "Mạc Lâm trưởng lão yên tâm, không phải là chúng ta không biết nặng nhẹ. Nếu như Địch Áo thật sự có dấu hiệu thức tỉnh huyết mạch. Chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ Lan Bác Tư Bản đại nhân, Thần Vực yên lặng lâu như vậy, cũng tới lúc quật khởi trở lại rồi."

Mạc Lâm lộ vẻ kinh ngạc không hề che dấu, Dĩ Tát nói như vậy rõ ràng là có dự định thay đổi lập trường, nhưng chuyện này không thích hợp với tác phong trước giờ của Dĩ Tát.

"Thế nào? Quá bất ngờ hả?" Có lẽ Dĩ Tát đã sớm nghĩ tới Mạc Lâm sẽ phản ứng như thế nên nở nụ cười bình thản: "Nói cho đúng thì song phương chúng ta cũng không tồn tại xung đột gì lớn, không phải sao? Chẳng qua là lựa chọn con đường không giống nhau mà thôi, nhưng ở trước mặt Bất Hủ truyền thừa những khác biệt nho nhỏ này hoàn toàn có thể bỏ qua. Mỗi một người của Thần Vực đều hy vọng một vị vương giả mới sẽ ra đời, ngay cả chúng ta cũng không ngoại lệ."

Mạc Lâm hiển nhiên sẽ không biết bởi vì Dĩ Tát nói mấy câu mà lựa chọn hoàn toàn tin tưởng đối phương, nhưng dù sao Dĩ Tát đã biểu lộ thái độ giải hòa, đây là chuyệ n làm cho Mạc Lâm cảm thấy vui mừng nhất. Thần Vực không thể chịu nổi thêm một lần thanh tẩy đại quy mô nữa rồi, mặc dù trong lòng Mạc Lâm vẫn còn nghi ngờ, nhưng thái độ lại mềm mỏng hơn trước nhiều.

"Ngươi có thể suy nghĩ như vậy đương nhiên là tốt nhất, cách đây mấy chục năm Thần Vực đã lâm vào tình cảnh sinh tử tồn vong. Vào lúc này chỉ cần chúng ta có thể liên thủ thì hết thảy khó khăn sẽ được giải quyết dễ dàng."

"Ta cũng tin tưởng là như vậy." Dĩ Tát khẽ cười nói: "Nhưng ta hiệnđang lo lắng một việ c, không có ai thích bị lừa dối cả. Một khi Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn biết được cái tên nằm trong tay hắn chỉ là đồ giảmạo, Địch Áo có thể sẽ gặp nguy hiểm."

"Chiến tranh đã bắt đầu rồi, Hoắc Phu Mạn sẽ không lựa chọn quyết liệt cùng chúng ta vào lúc này. Huống chi Địch Áo đã kết thành bạn hữu thân tình với cháu trai Hoắc Phu Mạn, phương diện này hẳn là không xuất hiện vấn đề."

"Nghe ngài nói như vậy, ta đây xem như an tâm." Dĩ Tát gật đầu, Mạc Lâm không có chú ý tới dưới đáy mắt Dĩ Tát, ẩn chứa một nụ cười châm chọc.

………

Cùng một thời gian, Địch Áo đưa tay đẩy cửa viện ra.

Trong viện đang có ba võ sĩ mặt mày nghiêm nghị, Địch Áo quét mắt một vòng nhưng không thấy thân ảnh Mạc Lâm, liền mở miệng hỏi: "Mạc Lâm trưởng lão đâu?"

Ba gã võ sĩ liếc nhìn nhau hội ý, sau đó tất cả cùng lúc đứng lên. Địch Áo nhíu mày, bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt đối phương tràn đầy sát ý không có ý định che dấu chút nào. Đến lúc này coi như là kẻ ngu cũng có thể nhận ra đây rõ ràng là một cái bẫy. Trên thực tế, sau khi nói chuyệ n với Mạc Lâm mấy ngày hôm trước, Địch Áo đã chuẩn bị ứng phóvới những tình huống nguy hiểm có thể phát sinh, nhưng hắn không thể nào nghĩ tới nguy hiểm lại đến nhanh như vậy. Huống chi người trung niên nhân kia Địch Áo từng xuất hiện ở chỗ Mạc Lâm, căn bản không cósai sót để hắn nghi ngờ.

Một gã võ sĩ trong nhóm chợt lóe một cái, bay đến phía sau Địch Áo ngăn chặn lối ra duy nhất của căn nhà. Cùng lúc đó hai người khác tiến lên tạo thành thế trận hình tam giác vây Địch Áo vào giữa.

Địch Áo rùng mình một cái, nhìn tốc độ của mấy người này ít nhất cũng là Phong hệ võ sĩ cấp bậc Võ Tôn.

Gã võ sĩ đứng ở sau lưng Địch Áo lạnh lùng nói: "Ngươi không còn cơhội đi gặp Mạc Lâm trưởng lão nữa."

"Là vậy sao?" Địch Áo cố gắng đè nén cảm giác khiếp sợ xuống đáy lòng, nở nụ cười bình thản: "Nhìn tình huống có lẽ ngày hôm nay ta quảthật rất khó đi ra ngoài, nhưng đối phó một Cực Hạn võ sĩ nho nhỏ cócần thiết xuất động ba cường giả không đây? Ta rất muốn biết là ai để mắt ta như vậy?"

"Chúng ta không tính là cường giả, chỉ là những người thi hành mệ nh lệ nh mà thôi." Một gã võ sĩ ở đối diện chậm rãi đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một đoàn Liệt Diễm bừng cháy: "Không nên vọng tưởng trì hoãn thời gian, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu."

"Động thủ." Một gã võ sĩ khác quát lên.

Nhưng mà ngay khi gã võ sĩ vừa mở miệng thì Địch Áo đã di động, đồng thời giơ tay lên phóng ra hai đạo Diễn Sinh bí kỹ bao phủ hai tên võ sĩ ở trước mặt. Sau đó nhanh chóng lao qua bên trái, nhìn bộ dáng Địch Áo muốn đột phá vòng vây từ hướng đó.

Gã Phong hệ võ sĩ phía sau Địch Áo không có động, chỉ đứng yên lạnh lùng nhìn tới Địch Áo, bức tường trang viện này mặc dù không tính làcao nhưng cũng hơn ba thước. Địch Áo lại cách tường viện khá xa, hắn hoàn toàn có khả năng nắm chắc ngăn cản Địch Áo trước khi đối phương chạy tới gần bức tường.

Hai tên võ sĩ kia không có đặt Diễn Sinh bí kỹ do Địch Áo buông thả vào trong mắt, nhờ có nguyên lực chiến giáp phòng hộ nên bí kỹ của Cực Hạn võ sĩ không thể nào tạo thành thương tổn cho bọn họ. Gã Hỏa hệ võ sĩ nắm chặt tay lại, một cây trường tiên (roi dài) do hỏa diễm tạo thành hiện ra ở trong tay hắn, sau đó đập tới Địch Áo nhanh như chớp.

Một gã võ sĩ khác còn cường hãn hơn, phất tay tạo ra mấy đạo Băng Tường phía trước tường viện, cứ như vậy dồn chung một chỗ tạo thành chiều cao và độ dày hoàn toàn vượt qua phạm vi Cực Hạn võ sĩ có thểđột phá. Nếu như là đối phó Cực Hạn võ sĩ bình thường, bọn họ sẽ không cần phí nhiều công sức như vậy, tùy tiện cho một người xuất thủ cũng có thể dễ dàng xử ý. Nhưng thân phận Địch Áo làm cho bọn họ phải cẩn thận ứng phó, chỉ cần xuất hiện một chút sai lầm, chờ đợi bọn họ chính là tử vong.

Ba người phối hợp nhìn qua rất là ăn ý, một người chủ công, hai người chịu trách nhiệ m bao vây Địch Áo, tổ hợp như vậy nếu đổi thành cường giả Võ Tôn cũng rất khó thể chạy thoát.

Nhưng Địch Áo vốn hông có ý định chạy trốn từ phía tường viện, bởi vì làm vậy không có chút ý nghĩa chút nào. Nếu không giải quyết được Phong hệ Võ Tôn, cho dù trốn đến đâu cũng chỉ là vô ích, vì thế Địch Áo thoáng cái thả ra Tật Phong Tấn Ảnh thay đổi phương hướng, xoay người đánh về phía gã Phong hệ võ sĩ ở phía sau, lại là một đạo Diễn Sinh bí kỹ bay ra.

Gã Phong hệ võ sĩ thở dài bất đắc dĩ, bản thân mình nhìn qua yếu ớt như vậy sao? Đối mặt cơn mưa Phong Nhận ập tới, trên thân người hắn thanh quang chợt lóe thả ra nguyên lực chiến giáp. Sau đó liên tục phất tay phóng ra hàng loạt Phong Nhận, hai tay hắn huy động nhanh đến mức tạo ra một dãy tàn ảnh.

Đây là lần thứ hai Địch Áo nhìn thấy có người dùng phương thức này buông thả Phong Nhận, mức độ dày đặc thậm chí vượt qua Diễn Sinh bí kỹ của hắn, uy lực lại càng mạnh mẽ gấp nhiều lần. Địch Áo hít sâu một hơi không có làm ra động tác né tránh, mà bay thẳng về phía Phong Nhận của đối phương.

Trên mặt gã Phong hệ võ sĩ xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó nở nụcười chế nhạo, ở trong mắt hắn cử động của Địch Áo chẳng khác gì đâmđầu vào chỗ chết.

Trong nháy mắt khi sắp va chạm với vô số Phong Nhận kia, Địch Áo bỗng nhiên gầm lên một tiếng, một cỗ khí lưu lấy Địch Áo làm trung tâm thổi quét ra bốn phía. Địch Áo từng dùng phương thức này thành công phá giải Gia Nạp Lợi đánh lén, nhưng đối thủ trước mắt mạnh hơn Gia Nạp Lợi không biết bao nhiêu lần. Địch Áo không có hy vọng xa vời có thể dễ dàng hóa giải công kích của đối phương, chỉ cần làm cho Phong Nhận bay lệ ch khỏi quỹ đạo, không tạo thành thương tổn trí mạng là mục đích của Địch Áo đã thành công.

Đồng thời Địch Áo điều động nguyên lực tạo thành một đạo Phong Tường hình cung ở trước người, đây là phương thức vận dụng nguyên lực Địch Áo dùng để đối kháng phong áp, cho tới nay chưa từng sử dụng trong thực chiến. Hắn cũng không rõ ràng hiệ u quả như thế nào, nhưng tình huống hiện tại quá nguy cấp, Địch Áo không cần quản nhiều như vậy, nếu như không giết rụng gã Phong hệ võ sĩ ở trước mặt, vậy thì kết quả của hắn chỉ có một.

Kết quả còn tệ hơn cả Địch Áo dự tính, khí lưu mạnh mẽ thổi qua nhưng Phong Nhận của đối phương chỉ bị nghiêng đi một chút mà thôi,đại đa số Phong Nhận vẫn khóa chặt thân hình Địch Áo. Tác dụng duy nhất là cơn mưa Phong Nhận đó không còn dày đặc như trước.

Xem ra giữa mình và cường giả Võ Tôn vẫn tồn tại chênh lệch rất lớn. Nhưng sự tình đã đến nước này, Địch Áo đã không còn lựa chọn nào khác, ở phía sau cây trường tiên bằng hỏa diễm kia đang theo sát không nghỉ. Địch Áo thậm chí có thể cảm thấy không khí nóng rực ập tới gần lắm rồi. Nếu lui về phía sau cũng là chết, vậy thì buông tay đánh cuộc một lần, đánh cuộc mình có Phong Tường phòng hộ sẽ không bị đối phương đánh chết ngay lập tức, từ đó mình còn có cơ hội liều mạng.

Nhìn khuôn mặt cười nhạo ở phía đối diện, Địch Áo hít sâu một hơi xông thẳng vào trong cơn mưa Phong Nhận. Đúng là kỳ tích xuất hiện, từng đạo Phong Nhận uy lực mười phần không thể xuyên thấu màn Phong Tường trông có vẻ yếu ớt của Địch Áo, ngược lại đều bị trượt theo Phong Tường hình cung văng ra ngoài.

Nụ cười trên mặt gã Phong hệ võ sĩ nhất thời biến mất, trợn to hai mắt nhìn một màn không thể nào tưởng tượng nổi, làm sao có thể?

Địch Áo không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vàng thả ra một đạo Diễn Sinh Phong Nhận, sau đó thả ra ba đạo Lôi Quang Phong Nhận liên tiếp chen lẫn vào trong cơn mưa Phong Nhận, mục tiêu chính là cổ họng và lồng ngực đối phương.

Gã Phong hệ võ sĩ nhíu mày, mặc dù không biết Địch Áo dùng phương thức gì hóa giải công kích của mình, nhưng chuyệ n này cũng không thể thay đổi được kết quả. Lực lượng chênh lệch quá lớn nên kỹ xảo không thể nào bù đắp được.

Gã Phong hệ võ sĩ giơ tay lên, một đạo thanh mang chói mắt sáng lên trên đầu ngón tay, hắn không tin Địch Áo có thể phá giải Phá Không Trảm của mình. Đây là bí kỹ có lực công kích mạnh nhất của Phong hệ võ sĩ cấp bậc Võ Tôn, cho dù là đối thủ cùng giai cũng không dám khinh thường..

Hắn hoàn toàn không thèm để ý Địch Áo công kích, dưới tình huống nguyên lực đầy đủ thì Cực Hạn võ sĩ công kích vĩnh viễn không thể nào phá vỡ được nguyên lực chiến giáp phòng ngự, đây là đạo ý tất cả mọi người đều biết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất