Thần Điển

Chương 522: Đoàn xe lương thực

Địch Áo và những người khác không khỏi lấy làm kỳ quái, mới vừa rồi đã thương lượng tốt lắm mà? Cơm nước xong sẽ lập tức rời đi. Vì sao An Đông Ny bỗng nhiên thay đổi chủ ý? Thế nhưng mấy người cũng không ngốc, lấy tính cách An Đông Ny sẽ không tự chủ trương làm việc mà không thương lượng với bọn họ, chỉ có thể nói nhất định có nguyên nhân gì đang thúc đẩy An Đông Ny làm như vậy. Cho nên mọi người không có mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn An Đông Ny.

"Cái này… không phải là vấn đề giá tiền, thật sự là không còn phòng trống." Tiểu nhị gãi gãi đầu khó xử.

Lão bản quán trọ vội vàng chạy tới: "Xin lỗi xin lỗi, thật sự là không khéo, ngày hôm qua chỗ của ta mới vừa cho thuê toàn bộ. Mấy vị tới sớm một ngày sẽ không có nhiều phiền toái như vậy."

Lão bản vừa nói chuyện vừa âm thầm suy nghĩ trong lòng, mấy ngày qua là thế nào nhỉ? Ngày thường đừng nói là đầy khách, có thể cho thuê một nửa số phòng đã cám ơn trời đất lắm rồi. Mắt thấy kiếm tiền không được, trong lòng lão đau như dao cắt.

"Toàn bộ cho thuê rồi?" An Đông Ny nhìn sang lão bản: "Ở chỗ này ăn cơm có mấy người? Quán trọ của ngươi chỉ có một hai gian phòng thôi sao?"

"Nói gì vậy, đừng xem quán của ta nhỏ, số phòng lại có không ít, tổng cộng có tới mười phòng lận đó." Lão bản nhất thời ưỡng ngực nói dõng dạc, làm như một quán trọ có mười phòng là lớn lắm rồi vậy.

Lúc này tên mập đứng lên, chậm rãi bước tới bên cạnh An Đông Ny, cười nói: "Vị tiểu thư này, phòng là chúng ta mướn, đừng làm khó lão bản làm gì. Ngày mai chúng ta sẽ rời đi, nếu như các ngươi không vội thì có thể ở lại chờ."

An Đông Ny cười cười nói: "Là vậy hả? Coi như xong, ta thấy người nơi này không có bao nhiêu, còn tưởng rằng lão bản đang lừa gạt chúng ta."

"Xem ra tiểu thư không biết lão bản của nơi này."Ttên mập nở nụ cười sảng lãng: "Nhưng hắn nổi danh là con gà mổ tiền, chỉ cần có thể kiếm được tiền, dù ít nhiều gì hắn cũng mò vào tay cho bằng được. Chúng ta tới đây tối hôm qua, những người khác đã mệt mỏi nên dùng bữa ở trong phòng, vì thế mới bao trọn quán trọ cho tiện mà thôi. Không nghĩ tới lại làm cho tiểu thư hiểu lầm."

"Nếu đã như vậy." Tên mập vừa quan sát thần sắc An Đông Ny, vừa chậm rãi nói: "Ta bảo người của chúng ta dồn phòng lại, dọn ra mấy gian phòng cho các ngươi được không? Mới vừa nghe mấy vị nói chuyện phiếm, hẳn là muốn chạy tới chiến trường? Ha hả, con người của ta bội phục nhất là dũng sĩ như các ngươi, nếu không phải vì thời gian cấp bách, đúng là phải nói chuyện cùng mấy vị nhiều hơn một chút."

"Làm sao không biết xấu hổ vậy chứ?" An Đông Ny mỉm cười cự tuyệt đề nghị của đối phương: "Chúng ta không phải là không chịu khổ được, phiền toái ngài quá."

Tên mập lại khách khí thêm mấy câu, thấy An Đông Ny thủy chung không muốn thay đổi ý định liền xin phép cáo lui, quay trở về chỗ ngồi của mình.

"Nói nhiều với bọn họ làm gì?" Người trung niên kia nhỏ giọng hỏi.

"Không có chuyện gì, lúc đầu ta còn tưởng rằng có cạm bẫy, cho nên đi qua dò xét thử."

Tên mập khẽ lắc đầu nói: "Thế nhưng, xem ra là do ta quá cẩn thận rồi."

Ở bên kia, An Đông Ny dẫn đầu đứng lên, đám người Địch Áo đi theo rời khỏi quán trọ, trước khi đi còn không quên nói lời từ biệt với tên mập.

Phương thức An Đông Ny di chuyển hiển nhiên làm cho đám người tên mập chú ý, nhìn thấy dưới đầu gối An Đông Ny dùng hai cột sáng chống đỡ, tên mập thở dài cảm thán: "Thực lực không kém, đáng tiếc..."

Người trung niên lại bĩu môi khinh thường: "Người như vậy cũng đi ra chiến trường? Sư Tâm đế quốc hết người rồi hả?" Nguồn truyện: Truyện FULL

Tên mập trợn mắt nhìn sang người trung niên kia: "Nói chuyện cẩn thận một chút."

Người trung niên xem thường nhún vai, không nói gì nữa.

Mấy người Địch Áo đi ra khỏi trấn nhỏ, một đường hướng nam. Một lát sau, Địch Áo quay đầu lại quan sát tình hình, sau khi xác định không có ai bám theo mới nhìn về phía An Đông Ny, hỏi: "Lúc nãy là sao?"

Ánh mắt những người khác cũng rơi vào trên người An Đông Ny, trong lòng mỗi người đều rõ ràng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, bọn họ đang chờ nghe An Đông Ny giải thích.

An Đông Ny nhìn thoáng qua mọi người, chậm rãi nói: "Ta hoài nghi bọn họ là người của Nguyệt Ảnh đế quốc."

"Cái gì?"

"Ngươi nhận ra từ điểm nào?"

"Còn nhớ người thanh niên tiến vào quán trọ sau đó không? Quần áo hắn mặc bên trong, từ màu sắc rất giống tiểu nhị ở Nguyệt Ảnh đế quốc."

"Hả?" Tất cả mọi người không biết nên khóc hay cười, chỉ là màu sắc giống nhau là ngươi hoài nghi đối phương là người của Nguyệt Ảnh đế quốc? Chuyện này cũng quá giật gân đi?

An Đông Ny cười cười nói: "Theo ta được biết, vùng biên cảnh của chúng ta không có ai mặc loại y phục này. Dĩ nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, cho nên ta thử dò xét. Các ngươi không cảm thấy thái độ đối phương quá cẩn thận sao?"

Mấy người Địch Áo nhớ lại tình cảnh lúc ấy, tên mập kia quả thật nhiệt tâm hơi bất thường. Lại định nhường phòng cho cho bọn hắn, mặc dù người hảo tâm không thể nói là trước nay chưa từng có, nhưng nhất định là không thấy nhiều.

Một nghi điểm khác chính là những người khác của thương đội đang làm gì? Dựa theo tên mập thuyết pháp, mọi người là do quá mệt mỏi nên mới không xuống lầu dùng bữa. Từ trên thời gian tính toán thì cái cớ này hiển nhiên không thích hợp lắm, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, suốt một ngày một đêm chẳng lẽ còn chưa khôi phục đủ thể lực?

Lúc ấy mấy người Địch Áo cũng không có suy nghĩ quá nhiều, mà vào lúc này hồi tưởng lại mới phát hiện trong đó tồn tại rất nhiều sơ hở.

Thế nhưng mọi người vẫn không thể tin được, chẳng lẽ người của Nguyệt Ảnh đế quốc đã thẩm thấu tới tận nơi này? Phải biết rằng thị trấn nhỏ này cách biên cảnh tới vài trăm dặm, muốn vòng qua đại doanh biên cảnh xâm nhập hậu phương cơ hồ là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

An Đông Ny để cho mọi người suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới nói: "Dĩ nhiên, ta cũng không dám khẳng định trăm phần trăm bọn họ là người Nguyệt Ảnh đế quốc. Mọi người quyết định đi, bỏ qua những người này hay là quay đầu lại nhìn xem bọn họ muốn làm gì?"

Mọi người thương lượng một lát, cuối cùng quyết định lưu lại xem xét tình hình. Cùng lắm là chậm trễ một hai ngày mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Vì thế đoàn người chạy vòng trở về, nghỉ ngơi trong một rừng cây ở gần trấn nhỏ, địa thế rừng cây khá cao, từ nơi này nhìn xuống có thể thấy rõ toàn cảnh trấn nhỏ. Nhưng người ra vào trong thị trấn không thể tránh thoát ánh mắt của bọn họ.

Qua chừng một giờ, đám người Địch Áo nhìn thấy đoàn xe vận chuyển lương thảo đi tới, đoàn xe không có ý định tiến vào trấn nhỏ. Bởi vì số lượng xe quá nhiều, trấn nhỏ căn bản không thể chứa nổi.

"Chẳng lẽ bọn họ đánh chủ ý lên đoàn xe lương thảo?" Y Toa Bối Nhĩ bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, sau đó lại cảm thấy không có khả năng, cười cười lắc đầu.

Những người khác cũng cảm thấy khả năng không lớn, võ sĩ chịu trách nhiệm áp tải lương thực ít nhất cũng hơn trăm người. Lúc trước gặp phải trên đường, mấy người Địch Áo đã quan sát kỹ rồi, cơ hồ tất cả đều là Cực Hạn võ sĩ tạo thành đội ngũ. Cho dù cường giả Võ Tôn đối mặt mấy trăm Cực Hạn võ sĩ vây công cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.

Ngay khi đoàn xe chuẩn bị vòng qua trấn nhỏ tiếp tục tiến lên, từ trong lữ quán bỗng nhiên chạy ra mười mấy thân ảnh, nhắm ngay phương hướng đoàn xe.

Giờ phút này trời đã tối om rồi, mười mấy thân ảnh tỏa ra quang mang rực rỡ càng khiến cho người khác chú ý. Mấy người Địch Áo lập tức hiểu ra đối phương định làm gì, mười mấy người này đều là Hỏa hệ Võ Tôn, mặc dù không thể giết chết mấy trăm Cực Hạn võ sĩ trong khoản thời gian ngắn. Nhưng nếu chỉ muốn hủy diệt đoàn xe lương thực không thể nghi ngờ là một chuyện rất đơn giản.

Các võ sĩ chịu trách nhiệm áp tải nhanh chóng bày ra trận hình, từng đạo tường băng dựng thẳng đứng ở trước đoàn xe. Các võ sĩ hệ khác xếp hàng xen kẽ chung quanh tường băng, phòng ngừa đối phương đột tiến. Nhưng đối phương không ý định chiến đấu gần người với bọn họ, hiển nhiên mục tiêu công kích của bọn chúng không phải là người, mà là đoàn xe lương thực.

Vô số ánh lửa phóng thẳng lên trời cao, tường băng bị hỏa diễm xung kích sụp đổ từng mảnh lớn, nhóm Thủy hệ võ sĩ dốc hết sức mới ngăn cản được địch nhân công kích lần đầu. Nhưng đối phương rõ ràng là có chuẩn bị, vòng thứ nhất công kích vừa kết thúc, trong nhóm đã có ba người bay lên trời phát động hỏa diễm tấn công đoàn xe lương thực. Những người khác tiếp tục dùng hỏa diễm phá hủy tường băng, mục đích của bọn họ rõ ràng là chế trụ nhóm võ sĩ ở đối diện, để cho ba người đồng bọn yên tâm công kích.

Cho dù là Địa hệ Cực Hạn võ sĩ cũng rất khó lòng xông phá hàng rào mấy vị Võ Tôn liên thủ phong tỏa. Nếu để cho tình huống như thế phát triển đi xuống, đoán chừng không qua bao lâu, đoàn xe lương thảo sẽ bị mười mấy người này hủy diệt.

Đám người Địch Áo hiển nhiên không đứng nhìn bàng quan, trong nháy mắt chiến đấu bộc phát, bọn họ đã xông ra ngoài. Địch Áo và An Đông Ny buông thả Phong Dực xông lên phía trước, những người khác chạy theo sát phía sau.

Khoảng cách vài trăm thước đối với Địch Áo và An Đông Ny chỉ là mấy lần hô hấp mà thôi. Nhưng hậu quả của việc tốc độ tăng lên tới cực hạn chính là không có cách nào che dấu thân hình. Đám người bên kia đã nhận ra Địch Áo và An Đông Ny tiến tới gần, hai đạo thanh quang lao tới nhanh như chớp dưới bóng đêm vô cùng bắt mắt.thành vấn đề."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất