Thần Điển

Chương 82: Đồng niên (trung + hạ)

Ca Đốn con ruồi bay tán loạn trên đường, đi một lúc lâu cuối cùng mới tìm được một tòa tửu lâu, lại là cái chủng loại có Vũ nương (kỹ nữ đàn hát múa mua vui cho khách). Tửu lâu đã đóng cửa, thế nhưng Ca Đốn bất chấp tất cả, trực tiếp đạp bay cánh cửa xông vào trong.

Có lẽ là do nguyên nhân sự tình đã truyền ra ngoài, mấy tên phục vụ trong tửu lâu nhận ra thân phận đám người Ca Đốn, chẳng những không có ngăn trở, ngược lại còn cố gắng mỉm cười lấy lòng.

Không khí cực kỳ ngưng trọng, Ca Đốn không nói một câu, chọn đại một cái bàn ngồi xuống uống rượu. Hành vi này vốn không có gì, bởi vì bình thời hắn không thích nói chuyện, nhưng Lôi Mông cũng không nói một câu nào cả, khiến cho Địch Áo âm thầm lấy làm kỳ lạ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, vừa lấy thêm mấy bầu rượu, Ca Đốn đột nhiên nhìn về phía Lôi Mông và Địch Áo: "Ủa? Các ngươi không uống với ta?"

"Hê hê, vì sao không uống?" Lôi Mông cười hì hì nói, nếu như đổi thành lúc bình thường, Lôi Mông đã sớm đấu đá với Ca Đốn nhưng bây giờ hắn lại vô cùng biết điều. Thật ra trong mối quan hệ bằng hữu, một khi tâm tình ai không tốt người đó chính là lão đại, việc những người khác nên làm là dụ dỗ, khuyên nhủ, hùa theo để xoa dịu tâm hình. Nếu như ngay cả chuyện này cũng làm không được, rất khó tưởng tượng bọn họ làm sao có thể đồng sanh cộng tử được.

Lôi Mông vừa nói xong liền giơ chén rượu lên, nháy mắt ra hiệu cho Địch Áo, ý bảo Địch Áo cũng uống vài hớp.

"Trong ba người chúng ta, dù sao cũng phải có một người giữ vững thanh tĩnh chứ?" Địch Áo thản nhiên nói, đang ở trong miệng hổ không thể không cẩn thận được. Nhìn bộ dạng Ca Đốn lúc này, tối hôm nay nhất định phải không say không nghỉ rồi, kẻ hầu rượu cũng không khá hơn chút nào, lỡ may ba người bọn hắn cùng say té ở đây, đụng tới một ít võ sĩ ở Thủy Tinh thành thì thật sự là mất mạng oan uổng.

"Không sai." Lôi Mông uống được nửa chén rượu, nghe thấy Địch Áo nói lại đặt chén rượu xuống: "Địch Áo, vậy ngươi uống với Ca Đốn đi, ta canh cho."

Lôi Mông mới vừa nói xong, thân hình Địch Áo đã lóe lên bay ra phía sau Lôi Mông, đưa tay đè bả vai Lôi Mông xuống: "Vậy ngươi theo Ca Đốn uống đi." Từ khi trọng sinh tới nay, bất luận khi nào, bất kể gặp gỡ chuyện gì, hắn thủy chung vẫn duy trì cảnh giác và lý trí. Cho nên hắn không muốn uống rượu, cho dù biết rõ uống rượu say sẽ không phát sinh chuyện gì, hắn vẫn không muốn uống. Mất đi năng lực khống chế bản thân là sự sợ hãi xuất phát từ sâu trong nội tâm hắn.

Không phải không thừa nhận, người lòng dạ rất sâu bình thường đều không muốn uống rượu.

Lúc này Lôi Mông giơ ra bộ mặt khổ sở, hắn rất thích uống rượu, nhưng lại không thích quá tùy ý trong tình cảnh nguy hiểm.

Lôi Mông dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Địch Áo, ý tứ quá rõ ràng, vậy thì ngươi đến đây đi, huynh đệ, yên tâm có ta đây.

"Ha ha." Ca Đốn nở nụ cười, dùng ngón tay chỉ vào Địch Áo: "Ngươi không muốn uống… ngươi không muốn uống." Ca Đốn lại chỉ ngón tay sang Lôi Mông: "Ta biết, các ngươi đều rất chán ghét ta."

"Nói cái gì vậy?" Lôi Mông cả giận hết ầm lên, sau đó ngẩng đầu nốc sạch nửa chén rượu còn dư lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Không chỉ là các ngươi chán ghét ta, ngay cả Bái Tác Tư cũng chán ghét ta, ha hả, thậm chí hắn còn cực kỳ hận ta." Ca Đốn đã hơi thất thố, hắn cười ha hả hỏi: "Muốn biết tại sao ta và hắn biết nhau không?"

"Tại sao?" Lôi Mông thích nhất là cái loại chuyện này, lập tức nâng cao tinh thần, hai mắt phát sáng rực rỡ.

"Khi đó ta chỉ có sáu, bảy tuổi, có một ngày, ta còn nhớ rõ đó là một buổi sáng sớm bầu trời trong vắt, phụ thân dẫn một đứa bé trai tới trước mặt của ta, nói cho ta biết.

"Ca Đốn, hắn gọi là Bái Tác Tư, sau này sẽ là thị giả thiếp thân của ngươi, hắn sẽ sống vì ngươi, cũng sẽ chết vì ngươi. Sự tồn tại của ngươi là vinh quang duy nhất cả đời hắn."

Ca Đốn đưa tay cầm chén rượu lên, cổ tay hắn run run, rượu trong chén không ngừng rơi xuống mặt bàn.

"Ha hả, các ngươi có hiểu không, một đứa con nít sáu, bảy tuổi căn bản không hiểu được ý nghĩa những lời đó. Ta chỉ biết là ta nhận được một món đồ chơi tốt nhất, từ đó về sau ta có thể tận tình, tùy tâm khi dễ hắn, còn hắn vĩnh viễn không bao giờ phản kháng."

"Sau đó thì sao?" Lôi Mông hỏi.

"Sau đó, ta có dũng khí làm rất nhiều chuyện, ví như nói, dẫm nát Uất Kim Hương mà tỷ tỷ ta thích nhất thành bùn lầy, lấy kim khâu quần áo cắm lên ghế ngồi, gỡ bức tranh phụ thân treo trên tường xuống, sau đó đái vào đó. Ha hả, lá gan của ta rất lớn hả? Nhưng ta không sợ, dù sao nếu có người khác hỏi tới, ta sẽ nói là do Bái Tác Tư làm."

Lôi Mông nghiêng đầu liếc sang Địch Áo, rồi bĩu môi về phía Ca Đốn, hắn đang nói, có nghe thấy không? Tên này khi còn bé quả thực là ác bá chính hiệu mà.

"Cho dù trêu đùa người khác thế nào, ta cũng không bị trừng phạt, vì thế lá gan của ta càng lúc càng lớn, cho đến một ngày…" Ca Đốn đột nhiên trầm mặc, hồi lâu sau mới cười nói: "Ta trộm một quyển bí kỹ ông nội vô cùng trân quý, xé thành từng mảnh để nướng trứng chim."

"Ối giời ơi !" Lôi Mông nhịn không được nữa, bật thốt: "Ngươi quá phá sản đi?"

"Đúng vậy, cho đến bây giờ mỗi khi nhớ đến ta vẫn còn sợ hãi." Ca Đốn nói: "Cha và ông nội của ta quát lên như sấm, nhất là cha ta, hắn níu lấy cổ ta lôi xuống giường, mẫu thân tiến lên ngăn trở cũng bị cha đẩy ngã xuống mặt đất. Sau đó bọn họ gầm thét hỏi ta đã giấu bí lục ở chỗ nào? Ta nói cho bọn họ biết nó đã bị Bái Tác Tư đốt rụi."

Không gian đột nhiên trở nên yên lặng như tờ, Lôi Mông và Địch Áo cũng nói không ra lời, rất rõ ràng, bản bí lục phi thường trọng yếu. ngay cả mẫu thân Ca Đốn cũng bị ăn đòn oan uổng, kết quả của Bái Tác Tư hoàn toàn có thể đoán được.

"Sau đó, cha ta phái người cột Bái Tác Tư vào thân cây đánh hắn hơn ba trăm roi, bởi vì hắn là người hầu thiếp thân của ta. Cho nên ta cũng có trách nhiệm, đúng vậy, ha hả, ta có trách nhiệm !" Ca Đốn hít sâu một hơi: "Ta bị phạt quỳ một đêm, còn Bái Tác Tư ở bên cạnh không ngừng chịu phạt. Mỗi khi hắn hét thảm một tiếng giống như có một lưỡi dao cắt vào tâm ta. Saukhi người hành hình rời khỏi, ta khóc lóc xin lỗi Bái Tác Tư, cuối cùng nói cho hắn biết, ta sẽ lập tức đi nói rõ với phụ thân. Thế nhưng Bái Tác Tư ngăn cản ta lại, hắn nói nếu bây giờ ta đi, hắn chịu khổ nãy giờ sẽ biến thành vô ích. Hắn còn nói, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đi lời thề, có thể bảo vệ ta là kiêu ngạo duy nhất trong đời hắn."

"Ngươi ..." Lôi Mông cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, nhưng lại không có lý do gì trách cứ Ca Đốn, dù sao cũng là chuyện cách đây quá lâu.

"Cuối cùng, cha ta cắt đứt hai chân Bái Tác Tư ở trước mặt ta, rồi đuổi hắn ra khỏi nhà."

"Không đúng." Địch Áo đột nhiên nói: "Chuyện náo lớn như vậy làm sao có thể bỏ qua cho Bái Tác Tư? Ta đoán người trong nhà vận dụng trọng hình đối với Bái Tác Tư là vì cảnh cáo ngươi đúng không? Bọn họ đã sớm biết là do ngươi làm."

"Ha ha, Địch Áo, ngươi đúng là thông minh, qua bảy, tám năm sau mới nghĩ tới điều đó." Ca Đốn mỉm cười chua chát.

Nhắc tới quá khứ tràn đầy hối hận, tốc độ Ca Đốn uống rượu càng lúc càng nhanh, Lôi Mông cũng thương cảm thay cho Ca Đốn, đến lúc này hai người dần dần mất đi khả năng khống chế.

Trong nháy mắt một canh giờ đã qua, tiểu nhị không biết bưng ra bầu rượu thứ mấy rồi, thấy Ca Đốn và Lôi Mông lâm vào trạng thái bừa bãi mông lung, hắn dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn sang Địch Áo, Địch Áo phất phất tay ra hiệu, tiểu nhị đặt bầu rượu mới lên bàn rồi vội vàng lui xuống.

Khi mở tửu lâu sợ nhất là hai loại người, một là say rượu gây chuyện, hai là ăn cơm chùa. Mấy gã Quang Mang võ sĩ này uống nhiều quá, hậu quả không thể nghi ngờ càng thêm nghiêm trọng, thậm chí có thể hủy diệt cả gian tửu lâu, thế nhưng Địch Áo luôn giữ vững thanh tĩnh, ít nhiều gì vẫn để cho bọn họ cảm thấy an ủi, bọn họ chỉ có thể ký thác hi vọng lên trên người Địch Áo.

Ca Đốn và Lôi Mông bàn chủ đề càng ngày càng mơ hồ, Ca Đốn nói chuyện tình của mình lúc đồng niên, mà tuổi thơ của Lôi Mông tựa hồ cũng không đẹp gì lắm, nhân duyên đặc biệt đến trình độ Địch Áo cũng phải lác mắt.

Lôi Mông tổng cộng có hơn ba mươi tỷ muội, dĩ nhiên bao gồm cả con của mấy thúc thúc nhà hắn, nhưng bất kể nói thế nào, nhà có hơn ba mươi đứa con nhưng chỉ có một mình hắn là nam tử, xác suất cỡ này cũng quá kinh người.

Khi lần đầu tiên Lôi Mông đi học bị chúng bạn cười nhạo, mặc dù những học viên kia không dám nhận nói chính diện, nhưng sau lưng chỉ chõ Lôi Mông nói ra nói vào. Thậm chí còn dùng Lôi Mông làm vài trò đùa độc ác.

Bởi vì cử chỉ Lôi Mông có chút nữ tính hóa, chuyện này hoàn toàn có thể lý giải, cùng nhau chung sống và lớn lên với hơn ba mươi tiểu nha đầu cả ngày ríu ra ríu rít, quá trình mưa dầm thấm đất, hắn quả thật không thể nào trở thành nam nhi khí khái, anh minh dũng cảm nổi.

Vạn hạnh nhất chính là các trưởng bối của Lôi Mông ôm kỳ vọng rất lớn với đứa cháu đích tôn độc nhất này. Thường xuyên lôi hắn ra truyền vào một vài quan niệm nam tử hán đại trượng phu, nếu như bọn họ thật sự để cho Lôi Mông ở chung với nhóm tỷ muội kia, cơ hồ có thể khẳng định được tính cách Lôi Mông tất nhiên bị biến chất.

Vì thế Lôi Mông rất chán ghét những ánh mắt bất thiện kia, hắn học cách nói tục, cũng thích nói tục. Từ góc độ tâm lý học để phân tích, đây coi như là một loại ám hiệu tâm lý, ám hiệu bản thân là đàn ông, cũng nhắc nhở người khác hắn là một đại hán tác phong thô lỗ.

Sau đó Lôi Mông không thể nào chịu được tình cảnh bị cô lập, dứt khoát rời nhà trốn đi, chạy trốn tới một địa phương xa xôi, đúng lúc học chung với Ca Đốn cùng một học viện. Tiếp theo hắn biết Ca Đốn cũng trốn nhà đi, cả hai lập tức trở thành bằng hữu tốt nhất, đây có thể xem như là kết quả tương tác của vận mệnh.

Thế nhưng, Lôi Mông chỉ có thể thay đổi ấn tượng bề ngoài đối với người khác, phong cách từ nội tâm hắn vẫn cực kỳ nhẵn nhụi, cẩn thận, gặp phải chuyện gì đều nghĩ nhiều, làm ít. Còn Ca Đốn ôm tâm thái chịu tội ra ngoài lịch lãm, hắn chẳng những không thèm quan tâm cách nhìn của người khác, ngay cả vấn đề chính bản thân hắn cũng không cần để ý. Phong cách hành sự tự do phóng khoáng, muốn làm là làm, không bao giờ do dự, hai người đi cùng nhau vô tình trở thành tổ hợp bù đắp cho nhau hoàn chỉnh.

Từ từ chủ đề Ca Đốn và Lôi Mông đàm luận càng ngày càng phong phú, từ khi bọn họ rời khỏi học viện, nói tới Thánh Đế Tư thành. Hơn nữa, còn vạch ra đầy đủ chi tiết của mấy vị mỹ nữ Thánh Đế Tư học viện, cuối cùng nói đến Thủy Tinh thành.

"Người đâu, gọi mấy Vũ nương tới đây." Ca Đốn la lớn.

"Tốt tốt." Lôi Mông dùng sức gật đầu, cười hắc hắc không ngừng.

Tên tiểu nhị nghe thấy tiếng gọi theo bản năng nhìn sang Địch Áo, Địch Áo trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu với tiểu nhị, thời gian không lâu sau, sáu Vũ nương trang điểm xinh đẹp dịu dàng đi tới, hai người một tổ chia ra ngồi ở bên cạnh đám người Địch Áo.

Ca Đốn đúng là dân chuyên nghiệp, hắn tự nhiên choàng tay ôm eo hai Vũ nương, chu miệng hôn loạn. Còn Lôi Mông nở nụ cười y như Trư Bát Giới, nhưng tay chân hắn rất quy củ, không giống như khách ra ngoài tìm thú vui.

Bên cạnh Địch Áo cũng có hai Vũ nương phụng bồi, chẳng qua không phải hắn chú ý Vũ nương, mà là Lôi Mông ở bên cạnh, tên này nhìn đúng là có ý tứ. Tối hôm nay Ca Đốn và Lôi Mông sẽ ngủ lại trong tửu lâu này rồi, hắn rất muốn biết ngày mai sau khi Lôi Mông tỉnh rượu nhìn thấy bên cạnh có hai nữ nhân, hắn sẽ biểu hiện ra sao nhỉ?

Đúng lúc này chợt có một thân ảnh đi lên co đầu rụt cổ nhìn quanh, Địch Áo nhận ra là Ngải Phất Lí, hắn hất tay Vũ nương ra, chậm rãi đi tới.

"Địch Áo đại nhân, cuối cùng đã tìm được ngài." Ngải Phất Lí cười nói.

"Chuyện gì?" Địch Áo dõi mắt nhìn quanh thật kỹ.

"Đại nhân, ta mang theo các huynh đệ kê biên tài sản nhà Hào Uy Nhĩ, tổng cộng đào ra được mấy ngàn kim tệ, mười mấy tờ khế đất (giấy tờ sở hữu), còn có ba, bốn hòm châu báu, người xem…" Ngải Phất Lí hạ giọng nói.

"À?" Địch Áo giật mình, bọn họ chỉ lo khuyên nhủ Tác Luân, vốn không nghĩ tới đi thăm dò tịch thu tài sản trong nhà Hào Uy Nhĩ. Gã Ngải Phất Lí này xem như cơ trí, nhưng mấu chốt nhất chính là sau khi Ngải Phất Lí tìm được đồ, bình thường nên chia của với bọn thủ hạ, sau đó chia nhau ra bỏ trốn mất dạng mới đúng, Căn bản không cần thiết tới báo cáo đám người Địch Áo.

Ngải Phất Lí thấy Địch Áo không nói, vội vàng giải thích: "Đại nhân, ta phái người để ý bọn hắn rất kỹ, tài sản châu báu nhiều như vậy, bọn hắn tuyệt đối không dám giấu riêng."

"Lặc Tư Bá tước nhất định sẽ thanh tẩy Thủy Tinh thành, các ngươi cũng không thể tiếp tục lưu lại trong thành được nữa." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Vậy thì phân cho bọn hắn chút ít tiền, bảo bọn hắn dẫn người nhà đến những thành thị khác sinh sống, về phần phân cho mỗi người bao nhiêu, tự ngươi phân phối đi."

"Vâng."

"Còn ngươi, Ngải Phất Lí, ngươi muốn đi đâu?" Địch Áo hỏi.

"Ta..." Ngải Phất Lí không khỏi ngập ngừng.

"Tài bảo còn dư lại đều thuộc về ngươi." Địch Áo nói: "Thế nhưng tốt nhất là ngươi nên nhanh tay lên một chút. Khoảng chừng thời gian ba, bốn ngày sẽ không có chuyện gì, cuộc sống sau này tự ngươi tính toán đi."

"Địch Áo đại nhân, ta có thể đi đâu đây?" Ngải Phất Lí cười khổ nói: "Mang theo những thứ đó trên người, sớm muộn gì ta cũng bị người khác xử gọn."

"Vậy ngươi muốn đi cùng chúng ta?" Địch Áo nói, hắn cười thầm trong lòng, xem ra tên Ngải Phất Lí này vẫn có chút thông minh, nếu nói mang ngọc có tội, cầm theo tài vật mà không có biện pháp cung cấp đủ lực lượng bảo đảm, ngược lại sẽ dẫn đến phiền toái. Tài vật càng nhiều, nguy hiểm càng lớn.

"Đại nhân, van cầu ngài mang ta theo với, ta sẽ rất nghe lời." Ngải Phất Lí cầu khẩn.

"Chuyện này mình ta không thể làm chủ, đợi ngày mai hỏi lại Ca Đốn và Lôi Mông đã." Địch Áo nói: "Ngải Phất Lí, trước tiên ngươi nên suy nghĩ biện pháp bán tất cả những khế đất và trân bảo kia đi, nhất là khế đất, thứ đó đối với chúng ta không có một chút tác dụng, cho dù giữ lại cũng chỉ là giấy vụn mà thôi."

"Hiểu rồi, đại nhân." Ngải Phất Lí phấn chấn tinh thần, nói: "Thế nhưng bây giờ đã là giữa đêm rồi, không có biện pháp tìm người mua, chỉ có thể đợi đến ngày mai."

"Không vội, chúng ta còn thời gian vài ngày."

"Vâng, đại nhân, ta sẽ không quấy rầy ngài nữa." Ngải Phất Lí tươi cười thi lễ, sau đó bước nhanh xuống lầu.

Địch Áo trầm ngâm, không phải hắn vì đồng tình mới lưu Ngải Phất Lí lại, mà là vì Tác Luân. Mặc dù Ca Đốn đồng ý cấp cho Tác Luân một cơ hội, nhưng Địch Áo thấy chuyện này vẫn chưa ổn thỏa. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng hắn cho rằng Tác Luân là một đống bùn lầy nhão nhẹt, từ lúc ban đầu bọn họ thương lượng làm sao đi cứu Bái Tác Tư, Tác Luân biểu hiện quá mức hèn yếu, sau khi nhìn thấy thảm trạng của Bái Tác Tư, Tác Luân lại càng điên cuồng quá mức.

Muốn trở thành cường giả chân chính không phải là không thể, nhưng đầu tiên là phải có tính cách đặc biệt mà đại đa số người khác không có, hoặc có thiên phú tu luyện cực cao. Còn không thì phải nhận được vận khí cực kỳ tốt mới có được địa vị và tư cách nhất định. Ít nhất cũng phải có được một trong những đức tính như tĩnh táo, tàn nhẫn và lý trí, có kiên nhẫn, chịu đựng và thận trọng, có đầy đủ nhạy cảm thấy rõ an nguy, nhưng mà Tác Luân không có gì cả.

Cho dù Ca Đốn cấp cho Tác Luân một cơ hội, đặt Tác Luân trên một đỉnh núi cao chót vót. Tác Luân cũng không thể nào trở thành chim ưng được, tuyệt đối không có cách nào giương cánh ra bay lượn, hắn chỉ có một đường đâm đầu rớt xuống núi chết bất đắc kỳ tử mà thôi. Tư cách, thiên phú là trời cao ban cho, kiên nhẫn và chịu đựng là do chính bản thân tu dưỡng ra, đạo võ giả hoàn toàn không có đường tắt.

Bây giờ Ca Đốn tâm tình không tốt nên hắn không có biện pháp khuyên nhủ, chờ qua vài ngày nữa tới lúc Ca Đốn muốn hỗ trợ Tác Luân, hắn nhất định sẽ khuyên can Ca Đốn.

Lấy biểu hiện của Tác Luân, kết quả tốt nhất dành cho hắn là giống như Bái Tác Tư. Sinh sống trong một tòa thành, mượn địa vị cấp trên để khuếch trương thế lực của mình, ngay cả ở điểm này Địch Áo cũng lo lắng Tác Luân làm không tốt, cho nên cần phải tìm trợ thủ cho Tác Luân.

Khi Địch Áo trở về liền thấy Ca Đốn bước đi lắc lư được hai Vũ nương dìu đi vào hành lang, còn Lôi Mông đang cười cười gian tà đi theo phía sau Ca Đốn.

"Đại nhân." Hai nàng Vũ nương đưa mắt hỏi ý Địch Áo, đối với các nàng, đám người Địch Áo không chỉ là ba người khách, mà là ga võ sĩ trong chớp mắt có thể làm cho cả tòa thành máu chảy thành sông. Vì thế trong lòng bọn họ đang rất sợ hãi, sợ rằng làm không tốt sẽ chọc cho khách nhân nổi giận.

"Các ngươi lui ra nghỉ ngơi." Địch Áo phất phất tay, hắn mỉm cười nhìn tới bóng lưng Ca Đốn và Lôi Mông, có đôi lúc, hắn thật sự muốn được như Ca Đốn lúc này, đặt xuống tất cả tâm thái đề phòng, càn rỡ thống khoái lâm ly một hồi, nhưng hắn làm không được.

Đối với hai tên kia, một đêm này trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt sắc trời đã sáng. Từ Lôi Mông trong phòng truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ, chốc lát sau cửa phòng mở ra, Lôi Mông từ bên trong ló đầu ra ngoài dòm chung quanh, sau đó lập tức nhảy ra men theo hành lang đi thẳng tới. Hắn vẫn duy trì trạng thái đề phòng cao độ, đi đường luôn luôn khom lưng, cất bước nhẹ nhàng, bộ dạng y như con mèo già định vào bếp ăn trộm đồ vậy.

"Lôi Mông, sớm nha!" Một thanh âm đột nhiên từ bên trên truyền đến.

Lôi Mông bị dọa cho sợ hết hồn, thân thể theo đó run lên một trận, sau đó hắn làm như không nghe thấy gì hết, cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước, chẳng qua là cước bộ nhanh hơn lúc đầu rất nhiều.

"Lôi Mông, ngươi định đi đâu?" Địch Áo bất đắc dĩ lắc đầu hỏi một câu.

Lôi Mông nhận thấy thật sự tránh không thoát mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy Địch Áo đang thoải mái, nhàn nhã ngồi ở trên xà nhà, hắn kêu lên: "Vì sao ngươi trốn ở trên đó hù dọa người ta hả?"

"Ta trốn? Ta hù dọa người nào?" Địch Áo tung người nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Lôi Mông há miệng, vội vàng chuyển sang đề tài khác: "Không có thời gian lý đến ngươi, ta có chuyện cần phải ra ngoài."

"Tại sao mặt của ngươi lại đỏ như cái đít khỉ vậy?" Địch Áo cũng nhịn không được nữa, cất tiếng cười to: "Lôi Mông, thoạt nhìn tình hình chiến đấu rất thảm thiết nha!"

"Thảm thiết?"

"Ừ ừ, hắc hắc, ngay cả y phục cũng bị xé rách."

Lôi Mông theo bản năng nhìn xuống hai chân, trợn mắt nhìn Địch Áo: "Ngươi, cái tên xấu xa này, trốn ở chỗ này là để chê cười ta đó hả?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất