Trương Hiểu Vũ sử dụng Hồn lực truyền âm nói: "Làm sao vậy, có phải là người Đại Tự Tại cung tới hay không". Có thể làm cho Lạc Hành Không đường đường một vị Phó môn chủ này lo lắng đến vậy cũng chỉ có là Đại Tự Tại Cung đột kích mà thôi.
"Đại Tự Tại Cung, Kỳ Lân Phủ, Tán Tôn liên minh, gần hai mươi Võ tôn đều đã tới, xem thần thái bọn hắn thì tựa hồ như Môn chủ đã dự liệu, bọn hắn tạm thời liên hợp với nhau rồi". Lạc Hành Không đứng cạnh Trương Hiểu Vũ nhẹ giọng nói.
Lạc Thi Thi và Yêu Dạ biến sắc, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, gần hai mươi Võ tôn, các lực lượng này liên hợp lại với nhau, chỉ sợ là tung hoành đại lục vô địch thủ rồi, bất luận một thế lực nào cũng không thể sánh bằng.
Khóe miệng nhếch lên, gần hai mươi Võ tôn, xem ra Đại Tự Tại Cung này không chỉ lôi kéo các Võ tôn ở Nam vực mà còn mời cả các Võ tôn ở địa vực khác, xem ra là chuẩn bị không tiếc tất cả mà san bằng Huyền Âm Môn.
"Hiểu Vũ!" Lạc Thi Thi nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ giọng cười nói: "Tuy rằng Võ tôn đông đảo nhưng số có thể uy hiếp được ta cũng chỉ có mấy người thôi, những người khác không phải là vấn đề lớn". Thể chi đạo đã đạt tới đệ nhị trọng, cho dù là trái tim và đại não bị xuyên thủng cũng không có việc gì, trừ phi là trực tiếp bị đánh nát bấy nên gần hai mươi vị Võ tôn tuy nghe rất đáng sợ thế nhưng kẻ chân chính có thể uy hiếp hắn cũng không có mấy người.
Cầm bàn tay Trương Hiểu Vũ đang đặt trên đùi mình, Yêu Dạ nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ nói: "Hiểu Vũ, ta tin tưởng ngươi".
Đứng thẳng dậy, Hồn lực của Trương Hiểu Vũ khẽ động, phía trước lập tức xuất hiện một cái thủy kính rộng mấy thước, sau khi thoáng điều chỉnh góc nhìn thì đã có thể thấy được tổng số người tới.
"Tổng cộng là mười sáu người, không biết Đại Tự Tại Cung cho bọn họ cái gì tốt mà dĩ nhiên nguyện ý liên hợp đối địch". Trương Hiểu Vũ thấy vậy thì trong lòng hơi có chút kinh ngạc tự hỏi.
Mười sáu người chia làm năm phương trận, ở giữa có bốn người, từ trái đến phải người thứ nhất là nam tử cụt tay, chính là Phong tôn giả kia, lúc này hắn đang oán hận nhìn chằm chằm vào đại trận, đối với Võ tôn mà nói, đứt đi một cái cánh tay tương đương với giảm thiểu ba phần thực lực, muốn bù đắp trở về là rất khó. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Người thứ hai là một vị trung niên nam tử khí tức hùng hồn như núi, thần tình hắn lạnh nhạt, thân hình cường tráng mặc thổ hoàng sắc vân văn trường bào có vẻ cực kỳ uy vũ và bưu hãn, người này hẳn là một trong tứ đại tôn giả của Đại Tự Tại Cung, Thổ tôn giả.
Người thứ ba, cũng là một lão giả mặc vân văn trường bào màu xám, tướng mạo tầm thường, vóc người có chút gầy gò, trường bào trong gió bay phất phới, cả người lộ ra một cổ phong duệ khí cực kỳ cường đại phảng phất như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ vậy, sắc bén vạn phần, không khó để nghĩ ra hắn chính là nội cung tôn giả của Đại Tự Tại Cung, cũng là nhân vật khiến Trương Hiểu Vũ tối kiêng kỵ.
Người thứ tư mặc vân văn trường bào nhân màu xanh, không cần nói ai cũng liền biết đó là Thủy tôn giả nhưng người này lại là một nữ nhân, nhìn qua khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trên mặt không chút biểu tình.
Bên trái Đại Tự Tại Cung là phương trận của Kỳ Lân Phủ, ngoại trừ Ngưu tôn giả, Từ trưởng lão cùng với Cung trường lão ra thì còn có thêm hai lão giả nữa, một người thần tình đờ đẫn đứng thẳng ở nơi đó nhưng uy thế rất lớn thật giống như người thường nhìn thấy hổ báo vậy mà sinh ra sợ hãi.
Bên phải là Hồng Bạch nhị ma, bất quá Trương Hiểu Vũ lại không kinh ngạc, lần này là một cơ hội giết hắn rất tốt nên Hồng Bạch nhị ma không đến mới kỳ quái.
Ngoài cùng bên trái là Tán Tôn liên minh, bất quá nhân số lúc này là bốn người chứ không phải hai người, ngoại trừ Hồng Hoa tôn giả, Liệt Hỏa Đao Tôn giả ra, Hải Thiên Tôn giả và Hôi ưng tôn giả cũng có mặt, trong đó Hải Thiên Tôn nhìn có chút hả hê.
Ngoài cùng bên phải có một người đứng đó, đó là một lão giả cả người tràn đầy hỏa khí tức cường liệt, trên ngực trái có thêu ba ngôi sao màu vàng, nếu như Trương Hiểu Vũ đoán không sai thì người này hẳn là tam cấp hộ pháp của Tinh Thần gia tộc hơn nữa tất nhiên là vì Tử Diễm thảo mà đến.
Từ trong đại trận, tất cả sự vật bên ngoài đều nhìn thấy rõ ràng, nhất thời tất cả mọi người đều dừng tay, hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt ẩn chứa sự hồi hộp.
"Mười sáu vị Võ tôn, các vị thật đúng là để mắt tới Huyền Âm Môn ta". Thanh âm của Trương Hiểu Vũ xuyên thấu qua đại trận, thoáng cái phóng to gấp mười lần vang vọng cả phiến không gian.
Tại phương trận Đại Tự Tại Cung vị thần bí nội cung tôn giả kia quay về phía đại trận mở miệng nói: "Ngươi là Trương Hiểu Vũ hả! Không nghĩ tới về cấm chế cũng có thiên tài như ngươi vậy, nếu ngươi không giết cao thủ Đại Tự Tại Cung ta thì thành tựu ngày sau sợ là không thấp, thật đáng tiếc!".
Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "Ta cũng không được lựa chọn mà thôi, người ta tới muốn giết ta, ta tự nhiên là không cam nguyện chịu chết rồi, cũng không thể làm gì khác hơn là giết hết những kẻ tìm tới ta, cho đến khi mọi người phải nhớ kỹ tên Trương Hiểu Vũ ta".
"Vớ vẩn, người Đại Tự Tại cung ta đâu có thể để ngươi tùy tiện giết được ". Đại Tự Tại Cung Thủy tôn giả quát lạnh nói.
"Kẻ nào chọc vào chúng ta thì đều có thể bị giết, ta đâu cần quản hắn là thiên hoàng lão tử nào". Trương Hiểu Vũ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo đến cực điểm, hắn tựa hồ căn bản không đem mười sáu vị Võ tôn để vào mắt, điều này làm cho đám đệ tử Huyền Âm Môn giương mắt mà nhìn và âm thầm sợ hãi than thở về khí phách của hắn, quả nhiên không phải là người thường.
Thủy tôn giả nghe vậy giận dữ quát: "Hảo cho một kẻ kiêu ngạo, hôm nay là ngày ngươi chết rồi, cũng là ngày Huyền Âm Môn bị diệt môn".
"Ta đây muốn nhìn xem mười sáu người các ngươi ai có thể về được đây".
"Khặc khặc, trên Đằng Vân đại lục, người nào dám nói lời buồn cười như vậy chứ, xem ra cũng chỉ có Trương Hiểu Vũ ngươi thôi, bất quá đáng tiếc là, ngươi cũng chỉ có thể nói mạnh miệng nốt ngày hôm nay thôi". Người lên tiếng là Hồng Ma, từ lần trước bị Trương Hiểu Vũ đánh trọng thương và cướp đi nguyên giới hắn vẫn muốn trả thù nên khi người Đại Tự Tại cung tìm tới hắn lập tức không nói hai lời gia nhập vào nhóm Võ tôn này, huống chi còn có thù lao làm cho bọn hắn cũng rất động tâm .
Hải Thiên Tôn giả cười hắc hắc nói: "Trương Hiểu Vũ, ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi đó".
Trong mắt hiện lên vẻ xem thường, Trương Hiểu Vũ hừ lạnh nói: "Một đám nhát gan mà cũng không biết xấu hổ kêu gào cái gì, một đối một, ta có thể tùy tiện đập chết các ngươi".
"Ngươi!" Mấy người nổi trận lôi đình hận không thể chạy ngay vào đại trận sống mái với Trương Hiểu Vũ.
"Lời vô ích không nói nhiều nữa, nếu người này đã vô sỉ như vậy thì chúng ta cũng không cần phải giảng đạo nghĩa với hắn nữa, mọi người cùng liên thủ phá vỡ đại trận đi, phá huỷ Huyền Âm Môn". Thủy tôn giả quát lạnh nói.
"Chậm đã!", lúc này, vị hộ pháp của Tinh Thần gia tộc kia đột nhiên lên tiếng ngăn cản mọi người hành động rồi quay về phía đại trận nói: "Trương Môn chủ, ta là tam cấp hộ pháp của Tinh Thần gia tộc Hỏa Hành Liệt, ta và ngươi căn bản là không có liên quan gì nên chỉ cần ngươi nguyện ý giao ra Tử Diễm thảo thì ta không nói hai lời lập tức rời đi, ta tin tưởng ngươi cũng không muốn phải đối phó với thêm một Hỏa chi đạo đệ nhị trọng Võ tôn cao thủ chứ". Trương Hiểu Vũ có thể sống qua ngày hôm nay hay không không phải là điều hắn lo lắng, hắn chỉ thèm muốn gốc Tử Diễm thảo trên người Trương Hiểu Vũ kia, dù sao chỉ có lá và thân Tử Diễm thảo phối hợp với nhau thì mới có thể khiến cho thời gian tu luyện được rút ngắn lại, với hắn mà nói đó là vật báu vô giá.
Phe Đại Tự Tại Cung, nội cung tôn giả và Thủy tôn giả sắc mặt đều không tốt lắm, tuy rằng bọn họ biết việc đem mười sáu vị Võ tôn liên hợp lại chỉ là thứ liên minh phù dung sớm nở tối tàn, cũng không vững chắc lắm nhưng nghĩ không ra, Hỏa Hành Liệt lại vì chuyện trao đổi mà tới, căn bản là không có ý liên hợp với bọn họ.
Nếu như không có Thủy Thổ Lôi Cương Trận, nhiều hơn hay ít đi một người đối với bọn họ cũng không quan trọng thế nhưng lúc này việc phá vỡ đại trận cũng không đơn giản, nói không chừng ít đi một người là vô pháp phá vỡ được, càng nhiều càng tốt, nhất là người này là tam cấp hộ pháp của Tinh Thần gia tộc đã đạt đến Hỏa chi đạo đệ nhị trọng cảnh giới, thực lực không phải chuyện đùa, tuyệt đối là một trợ thủ tốt.
Nghe vậy, Trương Hiểu Vũ thần sắc bất biến thản nhiên nói: "Ta lúc trước đã nói với Lỗ đại sư rồi, chỉ cần Tinh Thần gia tộc ngươi có thể xuất ra thứ làm cho ta động tâm và có giá trị tương đương với Tử Diễm thảo thì ta phi thường nguyện ý trao đổi, bằng không thì không bàn nữa".
"Một gốc cây thiên niên Tử sâm và còn có việc ta không tham chiến nữa, lẽ nào cái này còn chưa đủ". Hỏa Hành Liệt ánh mắt lóe ra chờ đợi Trương Hiểu Vũ trả lời.
"Vẫn thiếu". Hai chữ vô cùng đơn giản từ trong đại trận truyền ra, truyền vào tai Hỏa Hành Liệt rõ ràng.
Ngưu tôn giả mỉm cười nói: "Hỏa hộ pháp, ta khuyên ngươi vẫn hết hy vọng đi! Muốn từ hắn trên người bắt được muốn thứ gì đó, chỉ có một thủ đoạn, đó chính là trước hết giết hắn, bằng không chính như hắn theo như lời, tất cả không bàn nữa". Nếu không chiếm được Hồng Giao máu huyết, được Trương Hiểu Vũ máu huyết cũng là hảo, huống người này trên người bảo bối tựa hồ không ít, ngay cả Tử Diễm thảo loại này linh thảo đều có, cái khác bảo vật cũng tất nhiên không ít, này cũng là có thể hấp dẫn mọi người liên thủ nhất đại nguyên nhân.
Hỏa Hành Liệt nghe được Trương Hiểu Vũ như đinh đóng cột ngôn ngữ, trầm giọng nói: "Hảo một cái thiếu, đã như vậy, cũng đừng trách lão phu vô tình".
Trương Hiểu Vũ không chút do dự từ chối làm cho Thủy tôn giả trong mắt hiện lên vẻ xem thường, người này thực sự là quá cuồng vọng, bất quá như vậy cũng tốt, Hỏa Hành Liệt không chiếm được muốn thứ gì đó tất nhiên sẽ phối hợp với bọn họ liên hợp công kích đại trận, hắn thở phào một hơi đồng thời khẽ vung tay lên nói: "Mọi người cùng nhau công kích đại trận một chút, phá vỡ đại trận đi".
Lời này vừa nói ra, mọi người trong Huyền Âm Môn căng thẳng, không biết Thủy Thổ Lôi Cương Trận có thể chống đỡ được bao lâu đây, nghìn vạn lần không nên xảy ra sự cố.