Thần Ma Cửu Biến

Chương 77: Phong Lôi chưởng ra oai

Mọi người đang xem cuộc chiến dựa vào ánh mắt là có thể nhìn thấy phía trước bàn tay Lục Phong ba thước xuất hiện một cái bình chướng màu xanh nhạt, bình chướng này đang cùng hỏa diễm mãnh liệt không ngừng va chạm mà sinh ra vô số hỏa tinh.

Trên thái dương mồ hôi đã túa ra, Lục Phong lúc này bắt đầu cảm giác cố hết sức, trong lòng hắn âm thầm hối hận, sớm biết như thế thì đã rút vũ khí ra, dù sao mình cũng am hiểu sử dụng võ khí mà không phải là chiến đấu tay không. Tình hình trước mắt chiến đấu giằng co, giờ có muốn bạt vũ khí ra cũng không còn cơ hội nữa. Đáng chết, đành liều mạng thôi, chỉ cần có thể ngăn trở được ba thế công của đối phương là quyền chủ động lại thuộc về mình.

Nghĩ đến đây, Lục Phong cố gắng thúc đẩy nguyên lực điên cuồng mà ra, không ngừng gia cố bình chướng.

"Đệ tam lãng!" Phía sau, Hoa Tuấn Kiệt bộ mặt hung hãn, trường đao vung ra vô số hỏa diễm thừa thế mang theo sóng triều đánh xuống đệ tam đao.

Rầm rầm, oanh!

Mọi người đều tựa hồ như nghe thấy tiếng hỏa lãng mãnh liệt, toàn bộ ngã tư đường nhiệt độ tăng vọt lên tựa như giờ phút này đang ngồi cạnh hỏa lò vậy.

Dát chi, bình chướng đã bị vặn vẹo đến cực hạn, một chút nữa là hỏng mất, mà lúc này biểu tình của Lục Phong đã tái nhợt, hiển nhiên giờ phút này hắn đã đến cực hạn, thành bại chính là một lúc này.

Con đê ngàn dặm bị hủy bởi một tổ kiến, bình chướng bị phá vỡ bởi một lỗ hổng nhỏ, hỏa lãng mãnh liệt theo miệng lỗ hổng nhỏ kia mà phát tiết lửa giận, không ngừng xé rách phá hủy nó.

Lúc này Lục Phong đột nhiên thu song chưởng lại, dưới chân dùng lực rồi vội vã lui ra sau. Sau khi Lục Phong lui lại, bình chướng ầm ầm sụp đổ, một đạo hỏa lãng bão táp đuổi sát theo sau không ngừng đập xuống muốn cắn nuốt hắn.

Sau khi lui lại, Lục Phong nhất thời bị vây trong hỏa lãng, hắn vội huy động song chưởng không ngừng vung ra để dập tắt hỏa diễm mãnh liệt.

Hoa Tuấn Kiệt lúc này sắc mặt cũng không tốt, hỏa diễm tam trọng lãng cần nhiều nguyên lực mà thể lực tiêu hao cũng lớn nên hầu như trong nháy mắt đã mất đi một nửa nguyên lực cùng thể lực.

Hỏa lãng tan đi, thân ảnh Lục Phong lộ ra trong mắt mọi người. Giờ phút này hắn cực kỳ chật vật, không chỉ có quần áo bị thiêu hủy mà tóc cũng cháy xém, trông giống khiếu hóa tử vậy.

Trong mắt như có lửa phun ra, Lục Phong lấy từ nguyên giới ra một cây loan kiếm dài ba thước rồi tùy ý chém hai cái, nhà cửa hai bên ngã tư đường xuất hiện hai vết chém thật sâu kéo dài mấy thước.

"Ngay cả Phong trảm câu cũng lấy ra rồi, Hoa Tuấn Kiệt này không hay rồi". Đồng bọn Lục Phong vui sướng khi thấy người gặp họa mà cười.

"Dám đả thương ta, đi tìm chết cho ta". Lục Phong cũng không quản đến đối phương là người Cuồng ưng quân đoàn nữa, Phong trảm câu trong tay chém ra từng đạo lãnh mang, thân hình loé sáng rồi lao về hướng Hoa Tuấn Kiệt.

Hoa Tuấn Kiệt cố trụ thân thể huy trường đao nghênh đón. Đang, thân hình hắn bắn ra, Hoa Tuấn Kiệt lăng không phun ra một ngụm máu tươi.

"Đi tìm chết đi!"Lục Phong nhảy vọt lên, một tay cầm Phong trảm câu chuẩn bị chém ngang eo hắn.

"Dừng tay!" Mấy tên thủ hạ đi theo Hoa Tuấn Kiệt giờ phút này muốn cứu cũng không kịp, sắc mặt trắng bệch, chẳng lẽ đội trưởng phải chết ở chỗ này.

Chợt có lam quang chớp động rồi một đạo thân ảnh màu lam đột nhiên xuất hiện cạnh Hoa Tuấn Kiệt và Lục Phong, tốc độ cực nhanh giống như quỷ mỵ vậy, không ai biết hắn từ đâu vọt lại đây.

Lục Phong sắc mặt dữ tợn, Phong trảm câu chém thật mạnh xuống hô:"Chết đi!".

Hơi hơi ngửa đầu, thiếu niên kia mi như mực họa, trong con ngươi lóe sáng ẩn hàm ma lực, hắn nhìn Lục Phong thản nhiên tươi cười.

"Phong Lôi chưởng!".

Lôi quang lóe ra rồi cự chưởng trong nháy mắt đã phong tỏa cả đại phiến không gian trực tiếp đem Lục Phong vây ở bên trong. Phong trảm câu ẩn chứa đầy kình lực nhưng trước mặt Phong lôi chưởng lại giống như tờ giấy nhanh chóng tan rã đi, Lục Phong trực tiếp lộn đi một vòng rồi bay ra xa hơn mười thước.

Oanh, cự chưởng sau khi đánh bay Lục Phong sau dư thế chưa tiêu đánh lên kiến trúc quanh ngã tư đường, lưu lại một vết đại hình chưởng ấn thật sâu.

Mọi người đang xem cuộc chiến trợn mắt há hốc mồm, Lục Phong lúc trước cường thế như vậy nhưng mà ở trước mặt Trương Hiểu Vũ lại không ngăn nổi một chưởng, cái này uy lực quá lớn hoặc là Lục Phong đã bị thương quá nặng nhưng vết chưởng ấn sâu trên vách tường kia lại làm cho mọi người bất tri bất giác đều nhìn về nơi đó.

Hoa Tuấn Kiệt được thủ hạ đỡ lấy mà kinh dị nhìn Trương Hiểu Vũ.

Lục Phong sau khi ổn định lại có chút không nhịn được quát hỏi:"Ngươi là ai, đi ra muốn chết sao?".

"Ta là người Kim Quang quận thành". Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Lục Phong, đánh tiểu tử này úp sấp cho ta". Đồng bọn của Lục Phong thấy hắn bị một thiếu niên một chưởng đánh lui thì đều cảm giác có chút không nhịn được, ở một bên thúc giục nói.

Lục Phong lộ ra vẻ tươi cười âm độc, hắn lao về phía trước hét:"Hôm nay ta sẽ cho tất cả thiên tài của Kim Quang quận thành cái gọi là thiên tài nằm úp hết".

"Cuồng vọng!".

"Tự cao tự đại!".

Một số cao thủ trẻ tuổi Kim Quang quận thành nghe thấy thì đều nhịn không được mắng to, vừa rồi thực lực Lục Phong bọn họ vẫn chưa thèm nhìn đến, chuẩn bị chờ cho Trương Hiểu Vũ duy trì không được thì đi lên hảo hảo giáo huấn Lục Phong một chút, để cho hắn không được coi khinh cao thủ Kim Quang quận thành.

Lục Phong như không nghe thấy, thân thể hắn như xoắn ốc bay lên giữa không trung, toàn thân đầy lãnh mang lóng lánh, quang hoa màu xanh nhạt hình thành một con thanh mãng mở cái miệng rộng cắn về hướng Trương Hiểu Vũ.

Trương Hiểu Vũ đứng vững như bàn thạch bất động nhưng trong đôi mắt lộ ra lưỡng đạo tia sáng sắc bén giống như là lưỡng đạo tia chớp hiện lên giữa không trung.

Lúc này đây Phong Lôi chưởng lui tới cực kỳ hung mãnh mau lẹ, giống như một đạo lưu tinh màu lam từ dưới hướng lên trên đánh vào đầu cự mãng.

Tia chớp loạn vũ, cuồng phong tứ quyển, giữa Huyền Vũ phố như nổi lên một trận lốc xoáy, cát bụi cuồn cuộn nổi lên bốn phía.

Không chút thay đổi, Lục Phong vẫn như trước bị đánh bay.

Đồng bọn Lục Phong vẻ mặt không thể tưởng tượng được, lần đầu tiên bị đánh bay có thể cho rằng là bị bất ngờ không kịp đề phòng nhưng mà lần này rõ ràng là có phòng bị nhưng lại bị đánh bay, hơn nữa so với lần trước còn xa hơn, chừng hai mươi thước.

Trên mặt đỏ bừng một trận, Lục Phong dừng thân thể lại, trên Phong trảm câu vẫn còn sót lại hồ quang màu lam nhè nhẹ.

Thật mạnh, đám cao thủ trẻ tuổi mặc kệ là kẻ trước đến hoặc là người sau lại đều giật mình nhìn Trương Hiểu Vũ, thiếu niên cao thủ như vậy sao tới bây giờ chưa nghe thấy qua nhưng lại xuất hiện ở Kim Quang quận thành.

"Thật đúng là thâm tàng bất lộ". Hoa Tuấn Kiệt biết Trương Hiểu Vũ thời gian cũng không tính là ngắn nhưng cũng chỉ biết hắn là thiên tài, thực lực cũng chỉ chừng Đại võ sư cấp bốn năm gì đó, nào biết rằng, đối phương rõ ràng có thể vượt cấp chiến đấu, cấp bậc căn bản không thể thể hiện được thực lực của hắn, ngược lại còn tạo thành biểu hiện giả dối.

Lục Phong hừ lạnh một tiếng tiến lên, Phong trảm câu trong tay điên cuồng chém đi, ánh sáng thâm quầng lưu chuyển mà hình thành một cái câu mang dài nửa thước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất