- Xích Viêm Cung, ta không có ý dây dưa với ngươi. Nếu không có chuyện gì, ta đi trước!
Lâm Hi mặt sa sầm, lạnh lùng nói.
Lâm Hi không có ý nước bọt chiến với Xích Viêm Cung. Hắn đến nơi này là để tu luyện, không phải ý đồ đến để tranh giành cái gì. Hơn nữa. Ấn tượng của Xích Viêm Cung đối với hắn vẫn còn dừng lại như trước đây. Điều này đối với hắn cũng là món chuyện tốt.
- Chờ một chút!
Đúng lúc này, bên cạnh Xích Viêm Cung, tên cường giả Thần Hành Kỳ kia đột nhiên kêu giật giọng giữ Lâm Hi lại, sau đó bước nhanh tới bên người Xích Viêm Cung, ghé vào tai nói nhỏ vài câu.
- Ngươi nói cái gì? Chung quanh không có ai! Con Cuồng Bạo Nhân Hùng kia là do hắn giết!
Xích Viêm Cung thất thanh giật mình la lên, vẻ mặt không thể tin. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Hắn vốn tưởng rằng con Cuồng Bạo Nhân Hùng cách đó không xa kia là do nhân vật cấp trưởng lão khác của Ngũ Lôi Phái giết. Không nghĩ tới, kẻ giết chết con Cuồng Bạo Nhân Hùng này lại là người mà trong mắt của hắn coi như phế vật. Vừa rồi lại còn ra sức chua ngoa cười nhạo Lâm Hi!
Cuồng Bạo Nhân Hùng là mãnh thú mạnh nhất trông số bên dưới Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng. Cường giả Nhận Bì Kỳ mà gặp phải nó thì chỉ có nước chạy trốn. Chỉ có vị cao thủ tùy thân Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng bên cạnh hắn mới có thể đối phó được với nó!
Mặc dù Xích Viêm Cung được đảm đương thân phận Thiếu chưởng môn Liệt Dương Tông, nhưng là cũng không đánh lại một con Cuồng Bạo Nhân Hùng.
Vẻ mặt Xích Viêm Cung lập tức trở nên nóng lạnh thất thường, lại lần nữa đánh giá Lâm Hi. Trong lòng Xích Viêm Cung đột nhiên nổi lên một cơn ghen tỵ mãnh liệt.
Xích Viêm Cung là Thiếu chưởng môn Liệt Dương Tông, Lâm Hi chỉ là Thiếu chưởng môn của một môn phái nhỏ, hai người thân phận một trời một vực. Nhưng võ công của Lâm Hi so với hắn lại còn cao hơn nữa.
Điều này làm cho trong lòng Xích Viêm Cung cảm thấy cực kỳ không thoải mái, thật giống như một phú ông giàu ức vạn, lại bị một tên khất cái đạp trên mặt một cước.
- Chờ một chút.
Xích Viêm Cung đột nhiên chỉ một ngón tay vào Lâm Hi xa xa, trên mặt hiện ra một vẻ hung ác tàn độc:
- Lâm Hi, giao Thú Đan trên người ra đây! Con Cuồng Bạo Nhân Hùng này ở trong khu vực Liệt Dương Tông chúng ta săn thú, chính là của Liệt Dương Tông chúng ta. Ngươi hiện tại đoạt đồ vật của Liệt Dương Tông chúng ta. Hiện tại ta mệnh lệnh cho ngươi, giao hết tất cả dược thảo, Thú Đan trên người ra đây!
Xích Viêm Cung nói với giọng điệu ra lệnh, không cho cãi lại chút nào.
- Ngươi nói cái gì? Con Cuồng Bạo Nhân Hùng này là của các ngươi?
Lâm Hi bỗng nhiên xoay người lại, nhìn đoàn người Liệt Dương Tông, trong mắt phát lạnh. Mặc dù hắn không muốn phát sinh xung đột cùng người của Liệt Dương Tông, nhưng chuyện tới nước này thì tuyệt không cần kìm giữ vì sợ phiền phức nữa.
Hắn đã nhìn ra, Xích Viêm Cung đang quyết tâm muốn gây phiền toái cho hắn. Chuyện hôm nay, nhất định là không cần đếm xỉa gì nữa rồi.
- Không sai, chính là Liệt Dương Tông chúng ta. Ngươi bất mãn sao?
Xích Viêm Cung nói với vẻ mặt hung ác, khí tức trên người trở nên liều lĩnh ngang ngược, vô pháp vô thiên:
- Lâm Hi, ta cho ngươi biết. Hôm nay ở chỗ này, ta nói cái gì liền là cái đó. Lời của ta chính là quy củ. Ta nói con Cuồng Bạo Nhân Hùng này thì chính là nó. Ngươi không có tư cách chất vấn, phản kháng!
Lâm Hi ánh mắt phát lạnh, hắn ghét nhất chính là loại gia hỏa cao ngạo tự đại. Sáu năm trước là như vậy, sáu năm sau vẫn còn là như vậy.
Xích Viêm Cung ngày đó và Xích Viêm Cung hiện tại đều là tùy tiện, đều làm cho người ta chán ghét.
- Xích Viêm Cung, ta cho là ngươi nghĩ sai rồi. Ta không phải là người của Liệt Dương Tông các ngươi. Ngươi có khả năng ra lệnh cho bọn họ, nhưng lại không hạ lệnh được cho ta.
Lâm Hi chỉ một ngón tay vào những tùy tùng Xích Viêm Cung, lạnh lùng đáp.
- Hả, nói như vậy là ngươi bất mãn sao?
Xích Viêm Cung ánh mắt lóe lên sắc bén, một ngón tay chỉ vào Lâm Hi:
- Hiện tại ta thay đổi chủ ý. Lâm Hi, ngươi khiến ta cảm giác rất không thích, ta cảm giác bị xúc phạm. Hiện tại ta cho ngươi một một cơ hội cuối cùng. Ngươi lại đây, tới đây, quì xuống dưới chân ta, dập đầu ba lần. Sau đó nói, ngươi tự nguyện thần phục ta, làm nô lệ của ta. Như vậy, trong lòng ta dễ chịu hơn một chút nên sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Tam Thái Tử nói cho ngươi đó! Còn không mau quỳ xuống tạ ơn, điện hạ đâu phải là mỗi lần đều nhân từ như vậy.
Tên cao thủ Thần Hành Kỳ bên người Xích Viêm Cung tiến lên trước vài bước, trợn mắt nhìn Lâm Hi, lạnh lùng nói.
Lâm Hi không để ý đến hắn, chỉ là nhìn Xích Viêm Cung, trong mắt hiện lên rất nhiều ý nghĩ, đột nhiên thở dài một tiếng, vẻ mặt trào phúng đáp:
- Xích Viêm Cung, ngươi thật đúng là một chút cũng không thay đổi a. Sáu năm đã qua, tính đố kị của ngươi vẫn cứ mạnh như vậy. Trời sinh không quen nhìn người khác mạnh hơn so với ngươi.
Lâm Hi vừa mở miệng, liền khiến tất cả mọi người sợ ngây ra. Chưa từng có người nào dám nói như vậy với Tam Thái Tử.
- Tên Lâm Hi lá gan làm sao lớn như vậy, lại dám nói như thế với Tam Thái Tử!
- Chẳng lẽ hắn không biết, Tam Thái Tử hận nhất người khác nói ngài có tính đố kị quá mạnh sao...
- Xong xong, tiểu tử này đã chết. Phạm vào kiêng kỵ của Tam Thái Tử!
...
Các đệ tử Liệt Dương Tông đều là dùng ánh mắt như nhìn người chết để chăm chú quan sát Lâm Hi.
Quả nhiên Xích Viêm Cung nghe những lời như thế, tựa như một con độc xà bị công kích. Hắn vụt đứng lên, trên mặt hiện lên một mảng đỏ bầm:
- Ngươi,cái đồ ngu xuẩn này, ngươi dám nói ta có tính đố kị mạnh? Ngươi dám nói ta đố kị với ngươi? Ngươi nhất định phải chết! Ta cho ngươi biết, Lâm Hi, ngươi nhất định phải chết. Ngươi cho là ngươi là vật gì vậy, nói cho ngươi, ngươi ở trong mắt ta thì đến cái rắm cũng đều không phải. Câu nói đầu tiên của ta có thể làm cho ngươi bị trục xuất khỏi Ngũ Lôi Phái, không được làm Thiếu chưởng môn.
Xích Viêm Cung hoàn toàn nổi giận. Hắn nhìn Lâm Hi, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, đột nhiên nở nụ cười nham hiểm:
- Lâm Hi, ta quyết định nói cho ngươi một bí mật. Bí mật này đè nén ở trong lòng ta đã lâu rồi. Hắc hắc, có biết tại sao sau khi ngươi mười một tuổi lại biến thành một phế vật không. Nói cho ngươi, là ta sai Mạnh Quân hạ độc ngươi. Ha ha, ngươi là vật gì vậy? Cha ngươi lại còn dám trước mặt ta khen ngươi là thiên tài. Phì... hừ! Ta chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể khiến ngươi từ thiên tài biến thành phế vật!
A!
Người chung quanh đều sợ ngây ra.
Tam Thái Tử vốn tùy tiện, điều này bọn họ đã biết đến.
Nhưng mà hạ độc ám hại Thiếu chưởng môn một phái khác, điều này không phải chuyện đùa. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cả Liệt Dương Tông đều bị bôi đen theo.
- Ngươi nói cái gì?! Độc ở trên người của ta, là do ngươi hạ!
Trong lòng Lâm Hi co thắt mạnh cuộn lên một cái, trong mắt bắn ra những tia sắc bén.