- Nói đi. Tại sao các ngươi cùng lão thất phu Vi Bất Bình kia lại xuất hiện ở nơi này?
Lâm Hi nghĩ việc trong lòng tên gia hỏa này vẫn còn muốn hại hắn để tâng công thì trong lòng liền mất đi tất cả hứng thú nói chuyện, hắn hỏi thẳng vào chủ đề.
- Thiếu chưởng môn, đệ tử không hiểu người đang nói cái gì. Chúng đệ tử xuất hiện ở nơi này, đương nhiên là để đi săn thú Thú Đan. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyen360.com
Lý Vân hai tay chống xuống đất, ánh mắt do dự.
- Còn không nói thật sao?
Lâm Hi đi tới, răng rắc một tiếng dẫm vào chỗ chân hắn bị gãy:
- Xem ra, ngươi thật sự còn tưởng rằng ta giống như trước đây, mềm yếu có thể coi thường. Vi Bất Bình có thể vứt bỏ ngươi ở chỗ này, ta lại có thể làm cho ngươi chết được không thoải mái.
- A! Đệ tử nói, đệ tử nói.
Lý Vân liền gào rú thê thảm, trên đùi huyết chảy ra đầm đìa như vòi nước:
- Đại sư tỷ lần trước quay về núi, báo rằng trong vùng núi mãnh thú có một gốc cây Thiên Địa Dị Quả sắp chín, hỏi Đại trưởng lão có muốn đi thu hay không. Đại trưởng lão không đồng ý, nhưng mà Nhị trưởng lão nhận được tin tức đã để Ngũ trưởng lão và chúng đệ tử đến thu gốc Thiên Địa Dị Quả này.
Lâm Hi mắt lộ ra vẻ nghĩ ngợi, lập tức nghĩ tới điều gì. Hắn lạnh lùng cười rộ lên:
- Ngươi vẫn còn dám gạt ta? Tại sao phải đợi tới tận bây giờ mới đến? Đại sư tỷ rời khỏi môn phái đã có hơn ba tháng. Nếu muốn hái Thiên Địa Dị Quả, tại sao lúc ấy không đến vùng núi mãnh thú?
Lý Vân cứng họng, lộ vẻ là không nghĩ tới việc Lâm Hi đã bóc trần điều chính yếu nhanh như vậy.
- Thế nào? Còn muốn ta cho thêm một cước sao?
Lâm Hi lạnh lùng hỏi.
- Để đệ tử nói, đệ tử nói.
Lý Vân trong lòng phát lạnh, rốt cục nói ra toàn bộ bí mật:
- Vì không để cho Đại trưởng lão khả nghi. Vi trưởng lão đến cướp lấy gốc Thiên Địa Dị Quả kia bởi vì là miếng Thiên Địa Dị Quả đó đối Võ Giả có tác dụng rất lớn. Nhưng đối với mãnh thú còn có tác dụng lớn hơn nữa. Nếu như để cho con Hổ Hống kia của Mạnh trưởng lão nuốt chửng, là có thể lập tức bước vào cảnh giới Long Lực. Mạnh trưởng lão muốn mượn sức của con Hổ Hống để đối phó Đại trưởng lão!!
- Cái gì!
Tâm thần Lâm Hi kịch chấn, cả người cả kinh trợn mắt há hốc mồm, gần như không dám tin tưởng lỗ tai của mình:
- Mạnh Quân và Vi Bất Bình định đối phó Đại trưởng lão!!
Tin tức kia đối với Lâm Hi quả thực là rất chấn động. Đại trưởng lão tại Ngũ Lôi Phái đức cao vọng trọng, là cao thủ đệ nhất trong môn phái. Mạnh Quân lại định hạ thủ người. Chỉ cần ngẫm lại, Lâm Hi liền có cảm giác không rét mà run.
Đại trưởng lão mặc dù một mực không đếm xỉa đến việc trong môn phái, nhưng mà Lâm Hi cũng biết, nếu như Đại trưởng lão không có mặt, liền không còn người nào có thể kìm chế đám người Mạnh Quân. Mọi thứ phái quy, giới luật, đối với Mạnh Quân, đều hết thảy là để trang trí.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả quy củ đều là mớ giấy lộn. Sở dĩ Mạnh Quân nhiều năm như vậy coi như là vẫn an phận thủ thường, chính là bởi vì có Đại trưởng lão ở bên trên trấn áp, mặc dù người cũng không làm bất cứ chuyện gì.
- Đúng vậy. Lần trước ở hội nghị trưởng lão, Đại trưởng lão đặc biệt phá lệ, nhúng tay vào việc bên trong môn phái, hơn nữa thiên vị ngài. Sai Mạnh trưởng lão điều tra hung thủ hạ độc ngài. Điều này làm cho Mạnh trưởng lão phi thường không hài lòng, hơn nữa trong lòng sinh ra nguy cơ. Lần này Mạnh trưởng lão chính là muốn hoàn toàn diệt trừ Đại trưởng lão, hoàn toàn khống chế Ngũ Lôi Phái!
Lý Vân e sợ Lâm Hi không tin hắn, lập tức tuốt tuồn tuột tuôn ra tất cả bí mật.
Lâm Hi biết lá gan Mạnh Quân rất lớn, hành động tùy tiện xằng bậy. Nhưng mà vẫn không nghĩ tới lá gan lão lại lớn đến loại tình trạng này.
- Cho dù như thế nào, cũng không thể để cho đám người Mạnh Quân có được Thiên Địa Dị Quả này.
Trên mặt Lâm Hi thoáng qua một tia kiên nghị.
Mạnh Quân nếu mà thực hiện được ước vọng, chỉ sợ người thứ nhất lão muốn giết chính là hắn và cô cô Lâm Như Vân.
- Vậy gốc Thiên Địa Dị Quả kia ở đâu?
Lâm Hi cuối cùng hỏi.
Lý Vân báo ra địa điểm cặn kẽ.
Loại quả này vốn là rất bí ẩn, nhưng có thể được Vi Bất Bình dẫn tới nơi này đến thì bản thân hắn chính là tâm phúc trong tâm phúc, biết được những điều này cũng không có gì kỳ quái.
Trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Hi không mở miệng, Lý Vân cũng không dám nói lời nào. Sau một lát, Lâm Hi lại nói chuyện lần nữa.
- Mạnh Quân và Vi Bất Bình mưu đồ bất chính, ý đồ soán vị tự lập. Bọn họ là chủ mưu, ngươi chính là đồng mưu. Theo đạo lý, ta để cho ngươi tự sanh tự diệt tại vùng núi mãnh thú đã thật là nhân từ. Nhưng mà, xét tới ngươi thổ lộ chân tướng thì ta cũng có thể cho ngươi một cơ hội.
Lâm Hi móc ra vài cây dược thảo từ trong lòng ngực, ném tới trước người hắn:
- Đây là vài cây dược thảo chữa thương mà ta thu thập được. Sau khi nuốt vào là có khả năng tạm thời giảm bớt thương thế của ngươi. Lấy thực lực của ngươi, một mạch đi về hướng nam thì sẽ không có dã thú làm ngươi bị thương được. Ra khỏi nơi này là ngươi có thể giữ được tính mạng.
- Đa tạ Thiếu chưởng môn, đa tạ Thiếu chưởng môn!
Lý Vân vẻ mặt cảm kích.
Lâm Hi không để ý đến, trực tiếp chuyển hướng rời đi.
Đợi cho rừng cây yên tĩnh, xung quanh không người, Lý Vân lúc này mới cầm lấy dược thảo trên mặt đất bỏ vào trong miệng, nhai nuốt vài cái thì cảm giác có vài phần khí lực. Hắn liền cầm lấy một nhánh cây bên cạnh, tạm thời làm thành cây quải trượng để chống, lúc này mới đứng lên.
Lý Vân con mắt đảo vòng quanh. Cảm giác tả hữu không người, lúc này hắn mới lạnh lùng cười rộ lên:
- Lâm Hi ơi, Lâm Hi, ngươi vẫn cứ rất nhân từ nương tay...
Vừa nói, hắn lại cũng không đi về hướng nam để rời khỏi vùng núi mãnh thú, mà là đi theo phương hướng đám người Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình biến mất rồi đi tới.
Uhmmmm!
Đột nhiên một tiếng tiếng gầm gừ truyền đến, một con Lục Trảo Cự Báo nhảy xuống từ trên cây ở trước mặt, chắn ở trước người Lý Vân, hung hăng nhìn hắn.
Lý Vân sắc mặt đại biến, hắn vung tay lên định xua đuổi con mãnh thú này đi. Tuy nhiên vừa mới ra tay, lập tức huyết trào ra như suối ở mấy chỗ vết thương. Lý Vân kêu thảm một tiếng, lập tức ngã trên mặt đất.
- Lâm Hi...
Lý Vân tựa hồ nghĩ tới điều gì, thoắt một cái sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, tràn ngập tuyệt vọng.
Uhmmmm uhmmmm!
Con báo lớn đập xuống, chỉ nghe một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó lại im lặng không một tiếng động.
Lâm Hi ở trong rừng cây sau khi thấy một màn như vậy, lúc này mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Lý Vân cho là hắn nghĩ rất đơn giản. Thứ mà Lâm Hi cho hắn căn bản không phải dược thảo trị thương gì, mà chỉ là một loại thuốc ngưng huyết. Có thể tạm thời ngừng máu trên người chảy ra. Một khi ra sức cử động mạnh thì sẽ lại sụp đổ lần nữa.