Lâm Hi nhìn vòm bao của cấm chế chung quanh Chấp Pháp Phong trong không trung, ánh mắt vẫn hoàn toàn bất động, trong đầu cũng còn đang vang vọng những lời tiền tiền hậu hậu mà Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông nói.
- Thật sự là ếch ngồi đáy giếng a...
Trong bụng Lâm Hi lẩm bẩm nói.
Trước kia chính là hắn đã quen kiểu đơn giản chỉ tu luyện, rồi trải qua nguy hiểm. Còn đối với những âm mưu quỉ quyệt lừa dối này trong giới Tông phái thì vẫn còn có một chút không thích ứng như vậy. Vốn chỉ là một dịp Xem lễ tông phái vô cùng náo nhiệt, lại vẫn còn ẩn chứa nhiều môn môn đạo đạo kéo bè kết cánh giữa các môn phái như vậy, xác thật là ngoài dự liệu của hắn.
Không ai nghĩ, Thần Tiêu Tông lại sẽ mượn cơ hội này để đến liên minh với Tiên La Phái. Mà điều khiến cho người khác phải ngạc nhiên nhất chính là chẳng những hắn có giao thiệp ở trong đó. Hơn nữa, lại còn giống như là người khởi xướng cả về ý đồ và qui mô.
Nếu như không phải là sự kiện Phong Bạo Chi Môn, Thần Tiêu Tông hẳn sẽ còn chưa có loại ý nguyện muốn liên minh cùng Tiên La Phái. Nếu như nói trước kia có lẽ chắng cần phải để ý, nhưng mà hiện tại bởi vì nguyên nhân do hắn mà đã trở thành tình thế phải làm.
- Hy vọng hành trình đến Tiên La, có thể giải quyết tất cả thuận lợi trọn vẹn đi...
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.
Câu chuyện Phong Bạo Chi Môn, hắn cũng hy vọng có thể thuận lợi đánh một dấu chấm hết trọn vẹn. Chuyện này đã xảy ra cũng được mấy tháng trước đây, bề trên tông phái cũng trước sau không có một lời nào. Nếu luôn treo lơ lửng như vậy mà không có một kết quả, lại cũng không có một động thái nào thì chuyện này sẽ làm cho trong lòng người luôn luôn lo lắng.
Đối với chuyện phải chiến đấu đánh nhau như Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông nói thì Lâm Hi cũng không phải rất lo lắng.
Đệ tử chân truyền cảnh giới Tiên Đạo đi Tiên La Phái để xem lễ hẳn không phải là rất nhiều. Cho dù là có đi thì cũng không có được cơ hội khiêu chiến hắn. Dù sao, kể cả như kẻ kia không thèm để ý, nhưng nể mặt nhiều người như vậy của các tông phái thì Đệ tử chân truyền cũng còn chưa đến mức lại hạ thể diện để đi đối phó hắn.
Dù sao, cái loại chuyện lấy lớn bắt nạt nhỏ, coi như thắng cũng là thắng không vẻ vang gì.
Ngược lại sẽ bị người nói xấu.
Về phần Thập Trọng Thánh Vương..., chỉ cần không phải Thánh Vương rất thái quá thì hắn đều có thể đấu được vài lần. Lần đó, Không Thánh Vương dốc một kích toàn lực mà hắn còn không bị đánh ngã như thường.
Huống chi, hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi đi khiêu chiến để mà thua. Tranh luận bằng lời thì cần có thời gian, còn so sánh chân khí càng mạnh mẽ hơn.
- Lâm Hi, chuyện kết thúc rồi à? Đã ra mắt Phó chưởng môn sao?
Một hồi âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía sau, Lâm Hi hơi giật mình, là sư phụ.
Ở phía sau, cánh cửa của Chấp Pháp Điện mở rộng ra, ngay đối diện với cửa ra vào có bày một cái thảm, một cái bàn, hai cái đôn thấp, Chấp Pháp trưởng lão ngồi chỉnh tề an vị ở phía sau, gương mặt tươi cười như có làn gió xuân lướt qua mặt.
- Đúng vậy, sư phụ.
Lâm Hi vội vàng xoay người lại, bước chân đi nhanh như chớp vào thẳng trong Chấp Pháp Điện, rồi hắn đến ngồi xuống trước mặt sư phụ Hình Tuấn Thần:
- Đệ tử đã ra mắt Phó chưởng môn.
- Không có tranh luận cùng Phó chưởng môn chứ?
Hình Tuấn Thần nheo mắt, mỉm cười hỏi.
- Sư phụ, ngài!!
Lâm Hi trợn mắt há hốc mồm, giật mình nhìn Chấp Pháp trưởng lão, sau đó trong đầu như có tia chớp chợt lóe, hắn liền nghĩ tới điều gì:
- A!! Đệ tử đã biết, người cũng đã tham dự hội nghị trưởng lão. Ngươi cũng tham gia quyết định này. Sư phụ, người thực sự gian trá a!
- Ha ha ha ha ha ha, nếu mà ta không tham gia thì làm sao biết ngươi phải đi Tiên La Phái. Tiểu tử nhà ngươi này, đến bây giờ mới biết được, thì có phần có chút cảm giác là người cuối cùng sao.
Hình Tuấn Thần nở nụ cười.
- Hơn nữa, dù sao ngươi sớm muộn sẽ biết. Sớm muộn gì thì cũng đều là như nhau.
- Nhưng mà thân làm sư phụ, người cứ như vậy thì cũng không đáng giá chút nào.
Lâm Hi liếc nhìn lại với nửa con mắt, hắn tức giận nói.
- Ha ha, ngươi cũng đừng oán giận. Điều này đối với ngươi cũng là một cơ hội tốt. Đến các tông phái khác nhìn xem một cái, điều này cũng có thể giúp ngươi mở rộng tầm mắt, làm quen một lần với nhân vật tinh anh các môn các phái. Cái này đối với ngươi sau này đều sẽ có lợi. Bởi vì có chỗ tốt này, ta mới không giúp ngươi thoái thác. Ngươi có biết không, cơ hội như thế đối với đệ tử khác mà nói, là hiếm hoi đến cỡ nào. Đều là thứ muốn mà cũng không được.
Hình Tuấn Thần cười nói, không thèm để ý chút nào đối với sự oán giận của Lâm Hi.
Thân làm sư phụ, nào có chuyện không lo lắng suy nghĩ cho đệ tử. Chỉ có điều là, Hành trình đến Tiên La cũng không giống như chỉ hoàn toàn là công việc khổ sai. Cho nên Hình Tuấn Thần mới không theo lễ mà cố gắng từ chối giúp hắn.
Bởi Hình Tuấn Thần xem ra. Lâm Hi về các mặt tu vi, cơ trí, tùy cơ ứng biến đều là dư dả. Nhưng mà làm như một người đủ tư cách đệ tử Tiên Đạo, thì về phương diện tầm nhìn còn cần mở mang rất nhiều mới được.
- Cái này quả như vậy.
Lâm Hi gật đầu. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
Mặc dù là phụng mệnh mà hành động, nhưng trong nội tâm hắn cũng có một phần tò mò.
Hắn nghĩ đến việc phải biết thêm ít nhiều về tình hình đệ tử mới nổi lên của các môn các phái trong thời gian gần đây. Không hề nghi ngờ, chắc chắn hắn có thể nhìn thấy được đại bộ phận. Mà đó lại còn là có thể nhận biết làm quen trực quan.
Mặt khác, Hắc Ám Lôi Nham mà Chấp Pháp trưởng lão nói tới, đối với hắn cũng có sự hấp dẫn rất lớn.
Nếu như có thể tu luyện Thiên Lôi đại pháp tới mức độ đại viên mãn thì sau này sẽ có nhiều hơn một quả Đạo Quả cường đại. Đối với Lâm Hi mà nói, đó cũng đã là điều làm cho chuyến đi này không tệ, tất cả đều thật sự đáng giá.
- Loại tông phái đến dự lễ, thông thường đều sẽ có chút khiêu chiến, ganh đua. Có những lúc chiến đấu thì không ngại tận tình đánh, nện cho đối phương đến mức tơi bời tan tác, tốt nhất là để sau này gặp mặt ngươi liền rơi vào tình trạng chân tay mềm nhũn. Nhưng mà ngoài những lúc chiến đấu, ngươi không ngại đi kết giao nhiều hơn một chút với đệ tử ưu tú của các tông phái khác. Như vậy, sau này ngươi ra bên ngoài đi lại thì ít nhiều cũng có chút chỗ tốt.
Chấp Pháp trưởng lão vào lúc này lại tỏ ra có phong thái của sư phụ, chăm chú chỉ bảo:
- Người trong tiên đạo chúng ta, cũng không ai nói chính xác được lúc nào thì sẽ gặp phải một số nguy hiểm mà chính mình không giải quyết được. Nếu như là có người trợ thủ thì đó là điều cực kỳ tốt. Nhưng mà cũng không chỉ là trợ thủ, rất nhiều lúc chỉ cần chỉ dẫn đôi câu, cung cấp một vài tin tức, giúp đỡ truyền tin tức về cho tông phái... Những điều này nhìn như đơn giản, nhưng có lúc sẽ lại tỏ ra có tác dụng trợ giúp mang tính quyết định. Về phương diện này, nếu có thể có một đôi người bằng hữu kết giao như vận mệnh thì đó liền thật sự là vận may của ngươi.