Thần Tọa

Chương 831: Ai là đá đặt chân? (1)

Ầm ầm!

Chân khí của Thanh Thần trưởng lão tựa như giấy trát vậy, bị kiếm khí đen kịt kia xuyên qua, xé thành phấn vụn. Cùng một thời gian, đạo kiếm khí đen kịt lăng lệ ác liệt, sắc bén, tràn ngập khí tức hủy diệt kia đồng thời xuyên qua trận doanh ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A.

- Ah! --

Một hồi kinh hô vang lên, ngón tay giống như bị hỏa thiêu vậy, nhanh chóng rút về.

Trưởng lão hai phái Đâu Suất, Thái A đồng thời kinh hô lui về phía sau, phảng phất cực kỳ kiêng kỵ đạo kiếm khí kia.

Mà trưởng lão Thái Nguyên Cung thì hai vai nhoáng một cái, trên mặt có chút ít phẫn nộ, lại có chút kiêng kỵ.

Ông!

Đạo kia Hắc Ám kiếm khí khủng bố đến nhanh, đi cũng nhanh. Khi Hắc Ám tán đi, bên phía đình đài Thần Tiêu Tông đã nhiều hơn một gã lão giả mặc áo đen, ánh mắt lạnh lùng, gầy như que củi.

---- Ma Kiếm trường lão!

- Trưởng lão! –

Lâm Hi đại hỷ.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng. Cho dù tình huống lúc đó rất có thể sẽ bị người ba phái mượn cớ, nhưng Âu Dương Nạp Hải bị "Lục Thanh Thiên" đạp giẫm đạp dưới chân, tùy thời đều sẽ bị giết chết.

Loại tình huống này, nếu hắn còn có thể gắng giữ tỉnh táo, hắn cũng không phải là Lâm Hi nữa rồi.

Trong đình đài "Ma Kiếm trường lão" chỉ nhẹ gật đầu, sau đó vẫn không nhúc nhích, tựa như một đầu chim ưng màu đen ngồi xổm ở đó, đánh giá con mồi vậy.

Hắn cũng không ra tay, chỉ là ánh mắt âm lãnh đảo qua, mỗi người đều giống như bị kiếm đâm một phát, phi thường không thoải mái.

Ở Tiên La Phái, "Ma Kiếm trường lão" nổi danh cổ quái. Mà ở Tiên Đạo Đại Thế Giới, người này cũng là mặt hàng mười phần khó chơi.

- Ma Kiếm! Ngươi nổi điên làm gì!

Thanh Thần trưởng lão nhìn qua bóng đen đối diện, vừa giận lại cố kỵ. Thiếu chút nữa là đã có thể quang minh chính đại giết tiểu tử này, không nghĩ tới nửa đường lại có một tên Trình Giảo Kim.

Trưởng lão hai phái Thái Nguyên, Thái A sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm.

Một kiếm vừa rồi, vô cùng nhanh chóng, ngay cả "Móng vuốt" của bọn hắn cũng thiếu chút nữa đã bị cắt ra rồi, nếu thêm chút nữa, sợ rằng thân thể của bọn hắn, đã một phân thành hai, hoành nằm trên mặt đất rồi.

Đây chính là cao thủ kiếm đạo chính cống, thủ pháp chém giết người trong tiên đạo.

Dùng thân phận trưởng lão tông phái mà nói, cảnh giới của "Ma Kiếm trường lão" cũng không cao lắm, ít nhất cảnh giới của "Tiên Mộng trưởng lão" còn cao hơn cả hắn.

Nhưng luận trình độ kiêng kỵ, "Ma Kiếm trường lão" còn vượt xa "Tiên Mộng trưởng lão".

"Người trong kiếm đạo" là vĩnh viễn không thể dùng cảnh giới đơn giản để đánh giá, bọn hắn chỉ cần trảm sát nhục thể của ngươi, chiến đấu sẽ coi như xong. Cái gì cảnh giới đều vô dụng.

"Ma Kiếm trường lão" chính là cao thủ kiếm đạo điển hình như vậy!

Đối với lời giận dữ mắng mỏ của Thanh Thần trưởng lão, "Ma Kiếm trường lão" làm như không nghe thấy, một bộ dạng thờ ơ.

Hắn được sư phụ của Lâm Hi, Thần Tiêu Tông Chấp Pháp trưởng lão "Hình Tuấn Thần" thỉnh cầu đến. Vị lão hữu nhiều năm này trong thơ, ngoại trừ bảo hắn giao "Hắc Ám Lôi Nham" cho Lâm Hi, đồng thời còn thỉnh cầu hắn trong "Tấn chức đại điển" che chở cho Lâm Hi một chút.

Bằng hữu cũ nhiều năm như vậy, lại chỉ yêu cầu chiếu cố Lâm Hi một chút, "Ma Kiếm trường lão" sao có thể cự tuyệt.

Hơn nữa, coi như là không có thư của Hình Tuấn Thần, hắn cũng không thể ngồi nhịn để tử cố nhân chết trong Tiên La Phái được.

- Ma Kiếm, sao ngươi cũng tới.

Hào quang lóe lên, Tiên Trảm trưởng lão liền xuất hiện trong đình đài, thần sắc hơi có chút bất thiện. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyen360.com

- Xem thử đệ tử cố nhân thôi, có vấn đề gì sao?

Ma Kiếm trường lão thản nhiên nói, con mắt cũng không thèm nhìn vào Tiên Trảm trưởng lão.

- Tốt rồi, chư vị. Phái ta cử hành trận đấu này, bổn ý là hi vọng dĩ hòa vi quý, vừa điểm liền ngừng. Nếu vì vậy mà bị thương tánh mạng, vậy cũng không phải là bổn ý của tệ phái.

"Tiên Mộng trưởng lão" lúc này mở miệng nói.

"Ma Kiếm trường lão" đến, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn ngăn trở được một đợt tai họa. Nếu đệ tử Thần Tiêu Tông chết trong Tiên La Phái, vậy bọn họ cũng rất khó giao phó.

Cho nên, đối với sự xuất hiện của "Ma Kiếm trường lão", Tiên Mộng trưởng lão cũng ôm thái độ dung túng.

"Tiên Mộng trưởng lão" đã lên tiếng, mọi người cũng không thể không nể tình. Thanh Thần trưởng lão trong nội tâm mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể không nhẹ gật đầu:

- Thanh Thiên, buông hắn ra đi.

Đối với Đâu Suất Cung mà nói, Âu Dương Nạp Hải chỉ là một Thánh vương bình thường của Thần Tiêu Tông, giết hắn đi cũng không có ý nghĩa gì. Không quan trọng bằng đánh chết Lâm Hi.

- Hừ!

Lục Thanh Thiên hừ lạnh một tiếng, đứng ở giữa sân, cúi đầu nhìn Âu Dương Nạp Hải lồng ngực sụp đổ, vẫn không nhúc nhích dưới chân, âm thanh lạnh lùng nói:

- Đồ vô dụng, coi như số ngươi gặp may!

Phanh!

Bàn chân buông lỏng, như đá chết một con chó chết, đá Âu Dương Nạp Hải vào một góc khuất.

- Tiểu tử, muốn làm thì làm đi. Ta ngồi ở chỗ nầy, không ai có thể động được ngươi đâu!

"Ma Kiếm trưởng lão" bờ môi khẽ nhúc nhích, một hồi thanh âm nhỏ như muỗi kêu lập tức vang lên bên tai Lâm Hi. Dứt lời, áo bào rung động, rõ ràng trực tiếp ngồi xuống trong đình đài của Thần Tiêu Tông, mắt nhìn ba phái đối diện, thần sắc yên tĩnh như giếng nước, nói rõ muốn làm chỗ dựa cho Lâm Hi.

- Thứ đáng chết này!

Thanh Thần trưởng lão tức Đâu Suất Cung giận đến run người, trong mắt trưởng lão hai phái khác cũng xẹt qua một tia giận dữ. Nhưng nghĩ thì nghĩ, sự tồn tại của "Ma Kiếm trưởng lão" trong lúc vô hình cũng khiến trong lòng mọi người nhiều hơn một tầng kiêng kỵ.

Một gã cao thủ kiếm đạo tinh thông ma kiếm, bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thị!

- Sư bá, đa tạ!

Lâm Hi cảm kích. Có Ma Kiếm trường lão ở đây, hắn cũng không cần để ý đến sự uy hiếp của trưởng lão ba phái nữa.

Hô!

Lâm Hi hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Thanh Thiên ở xa xa, sau đó thân hình tung lên, đã rơi vào trong đấu trường.

Không để ý đến "Lục Thanh Thiên" phía trước, Lâm Hi đầu tiên đáp xuống bên người Âu Dương Nạp Hải, duỗi ra ngón tay, cẩn thận dò xét một phen.

Thẳng đến khi xác nhận Âu Dương Nạp Hải còn có tim đập, cũng chưa chết, chỉ bị thương quá nặng, đã bất tỉnh mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Người trong tiên đạo chỉ cần vẫn chưa chết thì còn có thể cứu được sống.

Hô!

Lâm Hi bế Âu Dương Nạp Hải lên, trong ánh mắt bất ngờ của mọi người, không để ý đến Lục Thanh Thiên, quay người nhảy về phía đình đài.

- Sư bá, đã làm phiền ngươi.

Lâm Hi thành khẩn nói.

Ma Kiếm trưởng lão chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nhẹ gật đầu:

- Không có vấn đề gì, ta có thể cứu hắn.

Nói xong, từ trong lòng móc ra một khỏa đan dược đen kịt, đút vào trong miệng Âu Dương Nạp Hải. Lại đánh vào một cổ chân khí. Chỉ nghe một hồi tiếng xương cốt rung động, lồng ngực sụp đổ của Âu Dương Nạp Hải chậm rãi hở ra, trên mặt cũng có một tia huyết hồng, chỉ là vẫn chưa thức tỉnh.

Lục Thanh Thiên dùng thực lực "Tứ quả Thánh vương", một kích toàn lực, Âu Dương Nạp Hải không chết đã không tệ rồi. Nào dễ khôi phục như vậy được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất