Cho nên, "Tụ Đan Đỉnh" thường thường không phải ban cho người nào đó, mà là tông phái đời đời truyền thừa, dùng để nhiều đời bồi dưỡng đệ tử kiệt xuất nhất. Thường thường một gã đệ tử tiến vào Tiên Đạo Cảnh, sẽ giao cho đệ tử khác, tiếp tục bồi dưỡng nhân tài.
Trong truyền thuyết, thời đại Thượng Cổ tổng cộng cũng chỉ có mười hai kiện "Tụ Đan Đỉnh", đối ứng với mười hai đại tông phái.
Về sau, tông phái đại chiến, những Tụ Đan Đỉnh này hơn phân nửa đều bị phá hủy, còn lại rải rác mấy cái, cũng biến mất vô tung. Chìm nghỉm trong dòng sông dài lịch sử, trở thành truyền thuyết.
Ở Tiên Đạo Đại Thế Giới, chỉ có rải rác mấy tông phái có ghi lại chuyện này.
Đồ vật vốn cho rằng đã triệt để biến mất, không nghĩ tới rõ ràng xuất hiện ở chỗ này.
Hơn nữa, còn ở trong tay một tên đệ tử hải ngoại.
Càng khiến người khiếp sợ chính là, loại vật trân quý này, rõ ràng bị hắn lấy ra làm tặng thưởng đánh bạc.
- Phí mất của trời, thật là phí mất của trời ah!
- Nếu như là đệ tử của ta, cầm loại này bảo vật đi ra, ta đã trực tiếp đánh chết rồi.
Một tên trưởng lão khác lắc đầu không thôi, vẻ mặt đau lòng. Cũng may là đệ tử Hải Ngoại Thập Phái, không phải môn hạ mình, bằng không sẽ phải tức chết, đau lòng đến chết mất.
- Ha ha!
Kim Vương Tôn nghe được thanh âm chung quanh cũng không thèm để ý chút nào. Thanh âm vô cùng đau đớn của một gã trưởng lão tông phái chỉ làm tăng thêm tiến vốn để tự ngạo trong lòng hắn.
- Lý huynh, Lâm huynh, sao hả? Ta lấy cái "Tụ Đan Đỉnh" này làm tặng thưởng. Góp chút náo nhiệt. Chỉ cần các ngươi có thể thắng được ta, không chỉ Trường Sinh Quả, mà ngay cả tòa Tụ Đan Đỉnh này của ta cũng sẽ thuộc về các ngươi.
Kim Vương Tôn nhìn lướt qua Lý Tranh Phong và Lâm Hi, cười nói:
- Chỉ là chút đồ vặt, không đáng để mọi người quan tâm. -- Lý huynh, Lâm huynh, hiện giờ đến phiên các ngươi rồi.
Ý tứ mỉa mai trong lời nói không cần nói cũng biết.
Luận xuất thân bối cảnh, Kim Vương Tôn không bằng với Lý Tranh Phong và Lâm Hi, nhưng luận số mệnh nồng hậu dày đặc, bảo vật nhiều. Một "Kim Vương Tôn" đủ để khinh thường Lý Tranh Phong và Lâm Hi rồi.
Lý Tranh Phong và Lâm Hi liếc nhìn nhau, trong nội tâm đều âm thầm chấn động.
Những lời trước của Kim Vương Tôn chỉ là lời nói nhảm, câu nói kế tiếp, mới chính là thứ hắn muốn nói.
Một kiện "Tụ Đan Đỉnh" giá trị liên thành, xa vượt xa "Tuyệt phẩm pháp khí". Tới một mức độ nào đó, tác dụng đối với Luyện Khí Sĩ cơ hồ tương đương với một kiện "Tiên Khí" cấp thấp.
Nhưng luận trình độ hiếm có, so với Tiên Khí còn trân quý hơn nhiều.
Đang ở trước mặt các môn các phái trong thiên hạ, Lâm Hi và Lý Tranh Phong là đệ tử của Tiên Đạo đại phái, nếu không cầm ra được đồ vật có giá trị tương ứng, Kim Vương Tôn chẳng những có thể lấy lại "Tụ Đan Đỉnh" của mình mà còn có thể ở trước mặt người trong thiên hạ cười nhạo hai người, cùng với tông phái sau lưng hai người nữa! Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyen360.com
Bị một tên đệ tử hải ngoại "Tài đại khí thô" ở trước mặt người trong thiên hạ cười nhạo mình "Xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch", cái này chính là vẽ mặt trắng trợn. Về sau, chuyện này cũng có thể trở thành đề tài để hải ngoại tông phái cười nhạo "thập đại tông phái".
Dù hai người trở lại tông phái, chỉ sợ cũng mất hết mặt mũi, bị tông phái trách cứ, bị đồng môn chỗ căm hận!
Đây là so đấu thực lực ở phương diện khác!
- Tên đáng chết này!
Trong mắt Lý Tranh Phong hiện lên một tia hào quang hung ác. Hắn từ lúc Kim Vương Tôn đưa ra đề nghị đã biết rõ không đúng. Trong hồ sơ của Thái Nguyên Cung, ghi chép về Kim Vương Tôn là tên "Thiếu Đế" thanh danh hiển hách ở hải ngoại tràn đầy kỳ ngộ, bảo vật rất nhiều, tài vận nổi tiếng.
Lý Tranh Phong tuy rằng là đệ tử Thái Nguyên Cung, nhưng cũng không có số mệnh dầy như tên "Thiếu Đế" này, Đệ tử Thái Nguyên Cung cũng không có nghĩa là "Thái Nguyên Cung".
Đấu tài lực, đấu bảo vật với người này, không khác gì dùng ngắn đấu dài. Nghĩ tới đây, Lý Tranh Phong không khỏi hung hăng trừng Lâm Hi. Nếu không phải người này đáp ứng thì sao có loại chuyện này chứ?
Khiến cho hiện tại phải xấu hổ như vậy!
Đối với ánh mắt hung hăng của Lý Tranh Phong, Lâm Hi coi như nhìn như không thấy. Ta và ngươi cũng không phải thân thích, ngươi nghĩ như thế nào, đâu liên quan gì tới ta chứ?
- Quả nhiên, người có thể đạt tới thập trọng Đại viên mãn, cũng không phải nhân vật đơn giản.
Lâm Hi liếc nhìn Kim Vương Tôn thật sâu. Không thể không thừa nhận, chiêu này của Kim Vương Tôn quả thật rất cao, đã tạo thành cho Lâm Hi một chút phiền toái.
Đúng vậy, chính là phiền toái!
"Tụ Đan Đỉnh" quả thực cực kỳ trân quý, căn bản không phải đệ tử Luyện Khí Cảnh tầm thường có thể lấy ra. Coi như là "Hải Thánh Vương" cũng không nhất định có được đồ vật tương đương.
Bất quá, Kim Vương Tôn nếu như cho rằng dựa vào cái này là có thể hung hăng nhục nhã hắn, vậy thì sai mười phần rồi. Luận bảo vật Lâm Hi quả thực không nhiều như vậy, số mệnh cũng không biến thái như hắn.
Nhưng Lâm Hi người này, cho tới bây giờ cũng không phải dựa vào tầm bảo để phát tài. Hắn dựa vào chính là "Sát nhân cướp hàng", ai là địch với ta, ta giết kẻ ấy. Người đã chết, đồ vật tự nhiên thuộc về mình rồi.
Đánh chết nhiều đối thủ như vậy, trên người luôn sẽ có một hai vật không tệ.
Lâm Hi thầm suy nghĩ, "Tụ Đan Đỉnh" quả thực cực kỳ trân quý, có rất ít thứ có thể so sánh, bất quá, trên người hắn lại trùng hợp có một món đồ như vậy.
- Sao hả? Lý huynh, Lâm huynh, các ngươi chuẩn lấy ra thứ gì xem như tặng thưởng thế?
Thanh âm của Kim Vương Tôn lại vang bên tai hai người, mang theo một tia hương vị mỉa mai.
Trong tràng hoàn toàn yên tĩnh, đệ tử Thập Đại Tông Phái đều trầm mặc. Mà đệ tử Hải Ngoại Thập Phái thì vẻ mặt hưng phấn.
Về phần người của Tứ đại hoàng triều và tất cả Đại tông phái, cùng với đám tán tu nhìn như muốn xem trò vui. Chuyện này phát triển đến một bước này, đã không có quan hệ gì đến bọn hắn nữa, mặc kệ ai thắng ai bại đều giống nhau cả.
- Tụ Đan Đỉnh!! Bảo vật thật tốt a... Xem ra trước kia, ánh mắt quá ngắn, chỉ đặt ở trên người Thập Đại Tông Phái. Thật sự xem nhẹ Hải Ngoại Thập Phái rồi.
Một gã tán tu thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này không ai dám ồn ào, chuyện liên quan đến Tiên Đạo đại phái đệ nhất, đệ nhị đương thời, không thể không thận trọng.
Lâm Hi không nói gì, lẳng lặng nhìn Lý Tranh Phong. Theo như trình tự, sau khi Lý Tranh Phong xuất ra tặng thưởng mới đến phiên hắn.
- Lâm Hi, nếu có thể thì..., tận lực cướp lấy kiện Tụ Đan Đỉnh kia đi.
Một hồi thanh âm như muỗi kêu đột nhiên vang lên bên tai.
- Ma Kiếm trưởng lão?
Lâm Hi trong nội tâm khẽ nhúc nhích, có chút ngoài ý muốn.
Ma Kiếm trưởng lão một thân áo đen, ngồi ngay ngắn trong đình đài, bờ môi cơ hồ không thấy nhúc nhích:
- Tiểu tử Tiên Đế Cung này không nhìn được hàng, lấy đồ vật này ra đánh bạc. Đây cơ hồ chính là một "Tiên La Thụ" cỡ nhỏ. Luyện Khí Sĩ có loại vật này, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn gấp bội, là vật báu vô giá. Đối với đệ tử Luyện Khí Cảnh mà nói, nó còn thực dụng hơn cả Tiên Khí.