Thần Tọa

Chương 850: Chiến thắng! (1)

- Ngâm! --

Long ngâm trận trận, chấn không hư không, phảng phất có thiên quân vạn mã, đồng thời dậm trên hư không vậy. Trong đấu trường tuy rằng không thấy một người, nhưng thanh âm của Lâm Hi lại từ không trung truyền đến rành mạch:

- Lý Tranh Phong, cảm thụ được tư vị từ Thiên Đường rớt xuống Địa Ngục rồi chứ!

Lâm Hi thanh âm lạnh lùng phiêu đãng tứ phía bầu trời, nhưng lại thủy chung không thấy bóng dáng.

Tốc độ của "Tứ Cực Đại Uyển" đã nhanh tới cực điểm.

- Si tâm vọng tưởng! Ngươi cho rằng như vậy có thể đối kháng với ta sao? Ta có thể đánh bại ngươi một lần, cũng có thể đánh bại ngươi lần thứ hai...

Lý Tranh Phong sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói.

Ý thức của hắn phát ra cực điểm, ý đồ bắt được bóng dáng Lâm Hi. Nhưng lại thất bại, tốc độ của Lâm Hi tựa hồ còn nhanh hơn hắn một chút.

- Vậy sao?

Lâm Hi cười lạnh một tiếng, sau đó xuất thủ.

Ầm ầm!

Tử điện lập loè, Lâm Hi giạng chân trên lưng ngựa, đội ngũ hợp nhất, sau đó xuất thủ. Ngay ở sau lưng Lý Tranh Phong, Lâm Hi trống rỗng xuất hiện, Tứ Cực Đại Uyển hai vó giơ lên, trùng trùng điệp điệp đạp xuống.

- Không tốt!

Cảm giác được biến hóa sau lưng, Lý Tranh Phong chấn động. "Lược Ảnh Đại Pháp" dù cũng cực nhanh, lúc suýt trúng chiêu thì Lý Tranh Phong bỗng nhiên quay đầu, chân khí như bài sơn đảo hải lập tức đánh về phía Tứ Cực Đại Uyển, cùng với Lâm Hi trên đỉnh đầu.

- Ngâm! --

Thanh âm réo rắt như rồng vang vọng hư không. Tứ Cực Đại Uyển giơ móng ngựa lên, không chút do dự trùng trùng điệp điệp đạp xuống.

Ầm ầm!

Hư không chấn động, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người ở đây, giữa không trung vốn không có một bóng người, một đạo nhân ảnh bỗng nhiên bay ra, lăn lộn mấy vòng trên không trung, phịch một tiếng, trùng trùng điệp điệp rơi xuống mặt đất.

- Hô! --

Một hồi tiếng kinh hô vang lên, đám người một mảnh ồn ào.

- Là Lý Tranh Phong!

- Hắn rõ ràng thất bại!

- "Lược Ảnh Đại Pháp" rõ ràng cũng không phải đối thủ của Tứ Cực Đại Uyển!

- Phong thủy luân chuyển, Lý Tranh Phong rõ ràng đã thua bởi Lâm Hi!

- Quá cường đại!

... ... Đám người kinh hô không thôi.

Trên khán đài, trưởng lão Thái Nguyên Cung sắc mặt xanh mét, âm trầm đến mức ra nước. Biểu hiện trước kia của Lý Tranh Phong quá mức cường thế, chính vì như thế, cho nên sự thất bại của Lý Tranh Phong đặc biệt khiến người không thể tiếp nhận.

- Tên tiểu súc sanh này!

Tiên Đạo trưởng lão Thái Nguyên Cung nhìn về phía hư không, oán hận nói, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.

"Phong Bạo Chi Môn" là hắn, hôm nay Tiên Đạo quan lễ lại là hắn!

Tiên Đạo đệ nhất đại phái có phong phạm của Tiên Đạo đệ nhất đại phái, trước đó, hắn chưa từng nghĩ đến, mình lại sinh ra kiêng kỵ và sát cơ như vậy đối với một hậu sinh vãn bối mới đặt chân vào Tiên Đạo không đến mấy năm.

Thần Tiêu Tông có kẻ này, ngày sau sẽ là họa lớn trong lòng Thái Nguyên Cung!

Phanh!

Lý Tranh Phong sắc mặt đỏ hồng, kinh sợ nảy ra. Ánh mắt trên khán đài tựa như từng thanh lợi kiếm đâm vào lòng hắn. Cũng may phản ứng của hắn rất nhanh, cơ hồ vừa té xuống thân hình đã nhoáng một cái, lần nữa thi triển "Lược Ảnh Đại Pháp", dung nhập hư không, bốc hơi không thấy.

Đây là một hồi chiến tranh giữa tốc độ!

- Ta không có khả năng thua, ta tuyệt đối không có khả năng thua ngươi được!...

Lý Tranh Phong trong nội tâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Lược Ảnh Đại Pháp" được hắn thi triển đến cực hạn, đám người đứng ngoài xem lượn vòng, thân ảnh cơ hồ trải rộng khắp sân, ý đồ tìm được bóng dáng Lâm Hi.

Nhưng mà đáng tiếc, tốc độ Lý Tranh Phong mặc dù nhanh, nhưng thủy chung vẫn kém một chút. Hắn chỉ có thể mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của Lâm Hi, như xa như gần, như có như không, nhưng lại thủy chung không thể bắt được.

So với Lý Tranh Phong, cảm giác của Lâm Hi nhạy cảm hơn nhiều.

Đầu "Tứ Cực Đại Uyển" mà Lâm Hi bắt được này tốc độ có thể sánh được với cường giả Tiên Đạo Cảnh, khống chế không gian chi lực. So với "Lược Ảnh Đại Pháp" của Lý Tranh Phong còn nhỉnh hơn một chút.

Oanh!

Móng ngựa phi đạp, lôi điện năng lượng vô biên lập tức đánh về phía Lý Tranh Phong.

Chỉ nghe oanh một tiếng, thân hình Lý Tranh Phong chấn động, lần nữa bị Tứ Cực Đại Uyển một cước đạp xuống, kêu rên một tiếng, té xuống hư không.

Ông!

Lý Tranh Phong lập lòe một cái, lập tức biến mất, nhanh chóng lướt hướng về một góc khác trong đấu trường, khiến Lâm Hi mất đi cơ hội tiến công.

- Đáng tiếc, Tứ Cực Đại Uyển bị Lôi Hệ Thiết Bàn hấp thu không ít năng lượng. Bằng không lần này đạp đã có thể trực tiếp đánh Lý Tranh Phong trọng thương rồi.

Lâm Hi trong nội tâm thở dài một tiếng.

Tứ Cực Đại Uyển lúc trước khi vừa xuất hiện ngay cả "Khí Thánh Vương" là Lục quả Thánh vương cũng bị Tứ Cực Đại Uyển một chiêu đánh trọng thương, thực lực của nó có thể thấy được.

Bất quá đáng tiếc, trong quá trình thu phục Tứ Cực Đại Uyển, "Lôi Hệ Thiết Bàn" không thể tránh khỏi hấp thu đại bộ phận lôi điện năng lượng của "Tứ Cực Đại Uyển", bằng không thì Lý Tranh Phong dù có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng sánh được với Khí Thánh vương, cú đạp ban nãy đã có thể khiến hắn phải trọng thương rồi.

Bất quá Lâm Hi cũng không nóng nảy, hiện giờ hắn nắm giữ quyền chủ động, vận mệnh của Lý Tranh Phong sớm đã được định rồi.

Rầm rầm rầm!

Từng đoàn từng đoàn chân khí bá liệt không ngừng nổ tung trong hư không, thân ảnh Lý Tranh Phong lướt trong hư không, lúc ẩn lúc hiện, nhưng duy nhất không nhìn thấy chính là Lâm Hi.

Là đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Thái Nguyên Cung, kinh nghiệm, ý thức của Lý Tranh Phong đều vượt xa cùng thế hệ.

Trận chiến đấu này, hắn cơ hồ đã thi triển kinh nghiệm, ý thức, cùng với kỹ xảo chiến đấu của mình đến cực hạn, miễn miễn cưỡng cưỡng bảo trì mình không nhanh chóng bị thua.

Nhưng thế đấu thế này chính là trận chiến đấu biệt khuất nhất mà Lý Tranh Phong đã trải qua.

Ở trên người Lâm Hi, hắn lần đầu tiên nếm qua tư vị hoàn toàn bị áp chế về mặt tốc độ.

- Sẽ không đâu, ta nhất định sẽ không thua hắn!

Lý Tranh Phong trong lòng có một thanh âm lôi minh ù ù, hắn như thế nào cũng không chấp nhận bị người ngang tuổi, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả mình đánh bại.

Không thể tiếp nhận nhất chính là người này còn là đệ tử Thần Tiêu Tông.

Công kích của Lâm Hi như ảnh tùy hình, chân khí đối bính, đạt đến cực hạn. "Lược Ảnh Đại Pháp" của Lý Tranh Phong vẫn phát huy được tác dụng, nếu đổi thành người khác chỉ sợ đã sớm thua rồi.

Bất quá mặc dù như thế, chân khí Lý Tranh Phong đang không ngừng suy kiệt là sự thật không thể chối cãi, mà thực lực Lâm Hi từ lúc bắt đầu đến giờ không có bất kỳ biến hóa nào, thủy chung bảo trì ở trình độ đỉnh phong, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không khô kiệt vậy.

Lý Tranh Phong đã cảm giác được, mình đã bắt đầu khó nắm bắt được tốc độ của Lâm Hi.

- Không sai biệt lắm.

Lâm Hi giạng chân trên lưng ngựa, trong mắt hiện lên một tia hào quang sắc bén.

Bỏ đi tốc độ, thực lực của Lâm Hi kỳ thật không khác lắm với Lý Tranh Phong. Bất quá, Lâm Hi có được một ưu thế mà Lý Tranh Phong không có, đó chính là "Thái Cổ Chân Long" trong "Vạn Hoàng Đồ" có thể duy trì chân khí của hắn liên tục không ngừng, vĩnh viễn bảo trì ở trình độ đỉnh phong.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất