Thần Tọa

Chương 890: Kinh biến (2)

- Ah!

Âu Dương Nạp Hải ngạc nhiên, Bạch Nguyên cũng ngẩng đầu lên.

Lâm Hi niết lấy pháp phù cầu cứu trong tay, mày nhíu lại thành hình chữ "Xuyên".

- Các ngươi chẳng lẽ không phát hiện sao? Ba pháp phù mà chúng ta nhận được, đều là từ cùng một người. Lần thứ nhất chỉ nhận được một quả pháp phù, còn có thể giải thích bởi vì chúng ta cách hắn quá xa. Nhưng hiện giờ sáu phù pháp phù, đây là chuyện gì?

Lâm Hi giơ lên "Pháp phù" trong tay, nhíu nhíu mày, dùng một loại ánh mắt cẩn thận xem kỹ, nói:

- Chẳng lẽ nói, trong phạm vi mấy ngàn dặm này, ngoại trừ chúng ta ra, cũng không còn một đệ tử Thần Tiêu Tông nào cả sao?!

Những lời này của Lâm Hi rốt cục đã nói ra nghi hoặc trong lòng

"Pháp phù cầu cứu" sau khi phát ra bình thường sẽ phát tán ra bốn phương tám hướng, mà không chỉ giới hạn ở người nào đó. Bọn người Lâm Hi nhận được cả sáu phù pháp phù, rõ ràng tất cả đều hướng về phía bọn hắn.

Âu Dương Nạp Hải và Bạch Nguyên tâm thần kịch chấn, rốt cục cũng kịp phản ứng.

Bất quá, rất nhanh, Âu Dương Nạp Hải liền nói:

- Cái này rất khó nói, không loại trừ khả năng này. Nhưng nói không chừng là có nguyên nhân nào khác. Bất quá, nếu như chúng ta chỉ vì hoài nghi mà không đi cứu, nếu thật xảy ra vấn đề, trong nội tâm há có thể được yên ổn sao.

- Âu Dương nói cũng có đạo lý.

Bạch Nguyên nói.

- Dùng tình huống hiện tại của chúng ta, kỳ thật chỉ cần không phải đụng phải trưởng lão tông phái và chân truyền đệ tử, căn bản sẽ không có vấn đề gì. Sư đệ, ngươi cũng quá cẩn thận rồi. Ngươi sẽ không phải nghĩ rằng người của Thái Nguyên Cung và Đâu Suất Cung đang chờ chúng ta đấy chứ?

Âu Dương Nạp Hải nói.

- Ta chỉ bảo mọi người cẩn thận một chút. Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.

Lâm Hi cũng không khỏi bật cười.

Ở đây cơ hồ nằm ở vùng đất trung ương giữa Thần Tiêu Tông và Tiên La Phái rồi.

Người của ba phái đã không động thủ ở phụ cận Tiên La Phái thì giờ càng khó đối phó hắn.

Huống chi trên người hắn còn có "Khí Vận Phù Lục".

Nếu như chỉ là Luyện Khí Tiên Đạo Cảnh trở xuống, dùng tu vi hiện tại của Lâm Hi phối hợp với "Tứ Cực Đại Uyển", cũng không cần phải e ngại gì cả.

- Đi thôi!

Lần này ba người đẩy nhanh tốc độ hơn.

- Ở ngay bên dưới.

Âu Dương Nạp Hải đầu tiên bay xuống.

Đây là một tòa núi xanh rậm rạp, trên núi một phòng cỏ tranh, tín hiệu cảm ứng được từ "pháp phù cầu cứu" chính là từ chỗ này phát ra.

- Âu Dương sư huynh! --

Lâm Hi không kịp ngăn cản, chỉ đành phải bay xuống theo.

Trong tiểu phòng, một mảnh trống trải, khi Âu Dương Nạp Hải đi vào, chỉ thấy một gã thanh niên ngồi ở trên trên tường, quay lưng về phía mọi người, chính đung đưa cái chân, phảng phất như đang chờ đợi thứ gì đó.

Âu Dương Nạp Hải liếc mắt liền thấy được "Thần Tiêu Đạo bào" hắn mặc trên người.

- Là đệ tử bổn môn!

Âu Dương Nạp Hải nhẹ nhàng thở ra, một bước liền bước vào.

- Sư đệ, những pháp phù cầu cứu này là do ngươi phát ra sao? Người đâu?

Âu Dương nạp quơ quơ pháp phù trong tay nói.

- Pháp phù? Cái gì pháp phù?

Thanh niên tu sĩ ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt.

Lâm Hi chỉ liếc qua, lập tức trong nội tâm trầm xuống, hét lớn:

- Âu Dương sư huynh, bắt lấy hắn!

- Ah!

Âu Dương Nạp Hải trong nội tâm cả kinh, quay đầu lại liếc qua.

Xoẹt!

Nhưng vào lúc này, một tiếng như tơ lụa bị xé rách vang lên, tên "đệ tử Thần Tiêu Tông" vốn vẫn ngồi ở trước người, vẻ mặt mờ mịt đột nhiên phịch một tiếng, bay ra ngoài.

- Ha ha ha, các sư huynh, cá đã cắn câu, xuất hiện đi!

Một hồi tiếng cười to vang lên.

Ầm ầm!

Thiên Địa kịch chấn, chung quanh gò núi Thiên Băng Địa Liệt, vô số bụi đất bay tung lên, bùn đất màu đen tóe lên cao trăm trượng. Cùng một thời gian, thiên hôn địa ám, một cổ quang màng, vô hình lóng lánh thoáng một phát, lập tức bao phủ toàn bộ đỉnh núi lại.

- Không tốt! --

Lâm Hi, Bạch Nguyên, Âu Dương Nạp Hải sắc mặt đại biến.

- Sư đệ, chạy mau! Đó là một cái bẫy!

Âu Dương Nạp Hải hét lớn, một cổ đầm đặc cảm giác nguy cơ, theo trong nội tâm bay lên. 

Hắn không nghĩ tới, thật sự lại bị Lâm Hi nói trúng, "Ông!"

Lâm Hi không chút nghĩ ngợi, tâm niệm vừa động, bàn tay bắt lấy "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại", muốn triệu ra "Tứ Cực Đại Uyển". Dùng tốc độ của Tứ Cực Đại Uyển, muốn chạy ra khỏi vòng vây, chưa hẳn đã không có khả năng.

- Hừ! Tiếp ta một quyền!

Một tiếng hừ lạnh từ bên cạnh truyền đến, trong nháy mắt, chỉ thấy một thiết quyền hùng hồn, phảng phất như lấp kín vách núi đánh về phía Lâm Hi.

Thiết quyền lực lượng vô cùng cường đại, những nơi đi qua, ngay cả không gian cũng bị bóp méo, phát ra thanh âm phá vỡ.

Lâm Hi biến sắc, thực lực của người này, rõ ràng không dưới hắn.

- Liệt Dương đại pháp!

Lâm Hi tung một quyền, một mảnh hỏa diễm lãng thiên cũng hóa thành thiết quyền bắn nhanh ra.

Ầm ầm!

Hai quyền tương giao, kình khí bắn ra bốn phía. Mà cơ hồ đồng thời, một cổ lực lượng vô hình, dán sát mặt đất, mượn thiết quyền kia yểm hộ, nhẹ nhàng ấn một cái bên hông Lâm Hi, lập tức hào quang lập loè, "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" của Lâm Hi lóe lên, biến thành một khối "Hổ phách", rõ ràng lại bị phong ấn.

- Không tốt!

Lâm Hi trong nội tâm kịch chấn, như gặp phải sét đánh. Hắn bàn tay tìm tòi, vô ý thức muốn dùng "Phong Ấn đại pháp" mình nắm giữ để cởi bỏ, nhưng kết quả lại khiến Lâm Hi phát lạnh.

- Chân truyền đệ tử! !

Một ý niệm như sấm nổ vang trong đầu. Dùng "Phong Ấn đại pháp" cấp Đại viên mãn của hắn, hơn nữa thực lực sánh được với Luyện Khí đệ thập trọng, "Lục quả Thánh vương", đối phương có thể phong ấn Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, khiến hắn không có cách lấy ra vật trong đó, đây là chuyện chỉ có "Chân truyền đệ tử" mới có thể làm được.

Đối phương trăm phương ngàn kế, dùng chính diện thiết quyền công kích hấp dẫn sự chú ý của hắn, lại vụng trộm ra tay phong ấn "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại", hiển nhiên hiểu rất rõ về hắn, đặc biệt làm ra chiến thuật nhắm vào hắn để phòng ngừa hắn triệu ra "Tứ Cực Đại Uyển", mang theo Âu Dương Nạp Hải và Bạch Nguyên bỏ trốn mất dạng.

Ầm ầm!

Đất trống xốc lên, từng đạo bóng người từ bốn phương tám hướng bắn nhanh tới, tầng tầng vây lấy Lâm Hi, Bạch Nguyên, Âu Dương Nạp Hải. Cùng một thời gian, trong tiếng nổ vang, một cổ không gian chấn động mãnh liệt mở rộng ra, trong nháy mắt, một đạo cấm chế hình khung vây trọn không gian lại.

- Thật là bọn hắn! !

Nhìn qua bốn phương tám hướng, nhân ảnh rõ ràng phân thành ba phe, nội tâm Lâm Hi trầm xuống, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.

Sắc mặt Âu Dương Nạp Hải cũng tái nhợt đi không ít.

Lâm Hi đã nhắc nhở qua, nhưng hắn chỉ cười hắn quá mức cẩn thận, căn bản không để trong lòng. Không nghĩ tới, rõ ràng thật là một cái bẫy.

- Ha ha ha, tiểu súc sanh, chúng ta rốt cục lại gặp mặt rồi!

Một hồi tiếng cười to, chấn được khiến cả đại địa đều chấn động, đất đá run run.

Trong nháy mắt, chỉ thấy bên phía ngọn đồi, một thân ảnh khôi ngô, hăng hái, đạp trên bước chân trầm trọng đi nhanh đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất