Thánh Vương

Chương 169: Bước vào trận chung kết (Hạ)

"Ngươi chính là Dương Kỳ?"

Khi Tạ Phong thấy Dương Kỳ đứng ở trước mặt của mình, hấn dùng thái độ bề trên nói chuyện.

"Đúng vậy, ta chính là Dương Kỳ."

Dương Kỳ lạnh nhạt đáp lời, hắn biết Tạ Phong là một trong những người nắm quyền chi huy ở Thái Tử hội, thuộc về người có quyền lực thực sự, trực tiếp nghe lệnh của Thái tử.

Hai người đối mặt trong loại tình huống này khiến cho Dương Kỳ cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình, chắc chắn sẽ hạ độc thủ với mình.

Thành viên của Thái Tử hội có tên nào tốt đâu.

"Thật là đáng tiếc, đáng tiếc cho một thân khí công thâm hậu, tại sao lại đối nghịch với Thái Tử hội cơ chứ?"

Tạ Phong chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.

"Ta không đối nghịch với Thái Tử hội, chi muốn giết Vân Hải Lam, Vân Hải Lam lừa dối ta, thiếu chút nữa làm hại ta nhà tan cửa nát, cừu hận này không thể không báo."

Dương Kỳ nói:

"Ngược lại là Thái Tử hội các ngươi trợ giúp Vần Hải Lam chèn ép ta, lẽ nào các ngươi có thể chèn ép người khác mà không để cho người khác phản kháng?"

"Đương nhiên, Thái Tử hội chúng ta có thể chèn ép người khác, người khác tuyệt đối không thể phản kháng, ai phản kháng, người đó sẽ chết. Tương lai Thái tử chính là thiên tử, ý của người chính là đại biểu cho ý trời, không một ai có thể phản kháng. Thái Tử hội chúng ta từ trước tới nay chỉ trợ giúp người thân chứ không trợ giúp đạo lý."

Tạ Phong nói một cách vô cùng nghiêm nghị, hắn coi Thái Tử hội là trời, là sự kiêu ngạo và hống hách.

"Vậy ư? Vậy thì ta chi còn cách tranh đấu với Thái Từ hội mà thôi" Dương Kỳ sắc mặt trầm xuống.

"Không, ngươi còn có một lựa chọn, chính là gia nhập Thái Tử hội, ta cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi có thể tu luyện đạt tới cảnh giới hiện tại đúng là không dễ dàng, nếu như gia nhập Thái Tử hội, vứt bỏ ân oán giữa ngươi và Vân Hải Lam, ta đâm bảo không một ai tìm ngươi gây chuyện."

Tạ Phong nhấn mạnh từng chữ:

"Đương nhiên, nếu như ngươi khư khư cố chấp, thì sẽ không có lần sau. Hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử hậu quả của việc mạo phạm thiên uy."

"Mạo phạm thiên uy? Ngươi cho ràng mình là ông trời à, đại lục Phong Nhiêu chỉ là một địa phương nhỏ, Thái tử của các ngươi cho tới bây giờ còn chưa xưng bá đại lục, vậy mà dám xưng là ông trời, nếu như hắn tới đại lục Chấn Đán thì chẳng bằng cả một con tôm?"

Dương Kỳ cười lạnh liên tục, hắn biết đại lục Phong Nhiêu chi là một đại lục nhỏ, bên ngoài còn có vô số đại lục cao cấp hơn.

Thái tử dám nói mình là ông trời, thật là ếch ngồi đáy giếng.

Tạ Phong không nói thêm gì nữa, hắn đã nhận ra Dương Kỳ không phải là người bị lời nói tác động, chuyện tiếp theo chỉ là đao kiếm mà thôi.

Hắn vung tay, nguyên khí cuồn cuộn tuôn ra, Phiên Thiên thủ ấn xuất hiện bao phủ đỉnh đầu Dương Kỳ, tạo thành một cái lỗ đen nguyên khí.

Cái lỗ đen này điên cuồng hấp thu tất cả chân khí, nhất thời khiến cho chân khí từ trong đan điền của Dương Kỳ không ngừng tuôn ra.

Tạ Phong có danh là "Phiên Thiên Thủ", tức là quyền pháp, võ đạo của hắn chiêu nào cũng có uy lực nghiêng trời lệch đất, có thể trấn áp muôn đời.

Chân khí của bản thân hắn hùng hậu vô cùng, nếu không cũng không làm được một trong những người lãnh đạo của Thái Tử hội.

Hơn nữa, trong người hắn còn mang vô số tuyệt kỹ.

"Lỗ đen nguyên khí? Đúng là trò vặt, Thần Tượng Trấn Ngục Kình có thể trấn áp tất cả chân khí tiết ra ngoài..."

Trong lòng Dương Kỳ lạnh lùng cười thầm, hắn dốc toàn lực xuất thủ.

Lúc nãy khi hắn giao thủ với Ngao Dật Nguyệt, hắn vẫn còn giữ lại một số thủ đoạn, không lợi dụng chân khí khổng lồ của bản thân để thủ thắng, chỉ dùng kiếm thuật tinh diệu, khiến cho người ngoài không nhận ra được sơ hở.

Thực ra ngoài kiếm thuật, hắn còn một chỗ dựa khác, đó là lực lượng cường đại do Băng Phách thần kiếm truyền lại.

Trên thực tế, thực lực chân chính của hắn nằm sâu trong đan điền, là lực lượng khổng lồ của Thần Tượng Trấn Ngục Kình.

Tuy rằng Thần Tượng Trấn Ngục Kình không thể thi triển, Minh Thần Chi Mâu, Minh Thần Khải Giáp, Địa Ngục Dung Lô cũng không thể thi triển, thế nhưng lượng chân khí khổng lồ lại có thể thoải mái biến hóa, có thể giúp cho kiếm thuật mạnh mẽ hơn nhiều.

"Một kiểm diệt pháp tắc, hai kiếm phá trời cao, ba kiểm vỡ thời không, bốn kiếm chém vũ trụ "

Kiếm thuật của Dương Kỳ đột nhiên bùng nổ, trong đan điền có một cỗ chân khí khổng lồ vô hình rót vào trong thân kiểm, khiển cho Băng Phách thần kiếm sáng bóng.

"Tạ Phong, nếu như ngươi cho ràng thực lực của ta chi ở mức như lúc giao đấu với Ngao Dật Nguyệt, vậy thì ngươi nhầm rồi, ngươi nghĩ ràng chân khí của ta yếu như vậy sao? Cho ràng ta chi dựa vào thanh Băng Phách thần kiếm, nói thật cho ngươi biết, Băng Phách thần kiếm chẳng qua chỉ là nô lệ của ta mà thôi."

Dương Kỳ đối mặt với những người như Tạ Phong thì chẳng cần lưu thủ làm gì, hắn đem chân khí của Thần Tượng Trấn Ngục Kỉnh chuyển thành kiếm khí, cho dù cao thủ Truyền Kỳ cũng chi biết rằng trong đan điền của hắn có một lực lượng vô cùng cường đại.

Liên tục bổn kiếm, mỗi một kiếm đều kinh thiên động địa, kiếm khí bắn ra bốn phía, phá tan chân khí của Tạ Phong thành mảnh nhò.

"Giỏi cho tên tặc tử!"

Tạ Phong ngàn vạn lần không ngờ thực lực của Dương Kỳ lại mạnh mẽ tới mức này! Hắn vốn cho ràng Dương Kỳ đi tới vòng này đã là cực hạn, nhưng không ngờ ràng đây mới chỉ là một góc núi băng trong thực lực của hắn.

Đột nhiên, trên tay của hắn xuất hiện hai cái bao tay có màu vàng nhạt, vô cùng quý giá, trên đó có rất nhiều hoa vãn, khi đeo lên tay, kim quang bao phủ toàn thân hắn, da tay của hắn có một lớp sáng vàng nhàn nhạt.

Tạ Phong đột nhiên gào to một tiếng, hai tay biến hóa ra vô số chưởng ảnh bao phủ khắp bầu trời, môi một chưởng ảnh đều mang theo thanh âm ùng ùng, bài sơn đảo hải, trong giây lát đó vô số chưởng ấn đã hoàn toàn bao phủ lôi đài.

Trên đài cao, một số trưởng lão truyền kỳ đều kinh ngạc thốt lên:

"Tạ Phong này lại có thể tu luyện thành công Đại Phạm Phật Chưởng, nghe đồn loại tuyệt học này chỉ có ờ Phật tông thời xưa, môi một chưởng đều uy lực như núi, dời núi lấp biển. Hơn nữa cái đôi Phạm Thiên thủ sáo kia là một kiện pháp bảo vô cùng tốt, trong đó ẩn chứa phật lực thời thượng cổ, lực lượng này hợp lại khiến cho hắn sờ hữu một lực lượng vĩ đại nhất!"

"Thượng cổ Phật tông đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử, nhưng mà Dương Kỳ kia cũng thật sự lợi hại, lại còn ẩn dấu thực lực, bức Tạ Phong phải thi triển Phạm Thiên thủ sáo và Đại Phạm Phật Chưởng."

"Đúng vậy, trong đan điền của Dương Kỳ dường như có một cỗ lực lượng thật lớn, cuồn cuộn không ngừng duy trì kiếm thuật cho hắn, lực lượng này có lai lịch như thế nào? Chân khí trong Khí Hải của hắn thật là mạnh mẽ."

"Người này tuyệt đối không giống người thường.”

Vô số trưởng lão đều chăm chú theo dõi cuộc chiến này. Dương Kỳ thật sự khiến bọn họ câm thấy bất ngờ.

"Dương Kỳ, ta chưa bao giờ thi triển Phạm Thiên thủ sáo, bởi vì không phải truyền kỳ thì không có tư cách khiến ta dùng đôi bao tay và bộ quyền pháp này, ngươi là người đầu tiên! Nhưng mà, khi thi triển Phạm Thiên thủ sáo nhất định phải thấy máu, ta mượn máu ngươi để tế đôi bao tay này."

Tạ Phong đã thực sự nổi giận, Dương Kỳ chi là một tên tiểu nhân mà bức hắn phải thi ữiển ra môn khí công tủ, khiến cho thể diện của hắn mất hết.

Loại sỉ nhục này chỉ có máu tươi mới có thể cọ rửa.

Thân thể của hắn lóe lên giống như một con rồng lớn, vô số luồng gió xoáy hiện lên, thậm chí ngay cả không gian cũng vặn vẹo.

Khí công cường đại ngưng tụ thành một thiên thần có màu vàng, hộ pháp thiên thần này mặc áo giáp màu vàng, miệng thì lẩm bẩm tụng tiếng Phạn, khiến cho Tạ Phong trờ nên uy phong lẫm liệt, giống như thiên thần.

Tạ Phong nhám ngay Dương Kỳ tung chưởng, chường phong ập tới, uy lực vô cùng.

Mỗi một chiêu đều vô cùng hùng tráng, uy nghiêm, biểu hiện sự áp chế tuyệt đối.

Thế nhưng, Dương Kỳ vẫn ngưng thần tĩnh khí, kiếm thuật nổi lên, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong Băng Phách thần kiếm.

Đột nhiên, khi Đại Phạm Phật Chưởng công kích vào Băng Phách thần kiếm, hắn bắt đầu triển khai phản kích.

"Tạ Phong, mặc cho ngươi thi triển muôn vàn chường pháp, vạn đạo thần quyền, một kiếm của ta cũng đủ phá hết. Ta cho ngươi biết thế nào mới là thần lực thực sự?"

Dương Kỳ huýt sáo dài liên tục, trên thân kiếm bộc phát ra một loại lực lượng mang tính hủy diệt, mũi kiếm đột nhiên biến hóa, giống như quỷ thần từ chốn u minh xuất hiện, như Minh thần chuyên lấy tính mạng người khác.

Băng Phách thần kiếm biến thành một thanh kiểm chuyên hút linh hồn.

Đây là Dương Kỳ đã dung nhập mâu thuật của Minh Thần Chi Mâu vào trong kiếm thuật của hắn, hắn không dám quang minh chính đại thi triển Minh Thần Chi Mâu, thế nhưng trải qua ba tháng nghiên cứu, hắn đà thành công dung nhập nó vào trong kiếm thuật.

Mâu thuật của Minh Thần Chi Mâu không gì không thể phá, kiếm thuật của Đại Vô tướng kiếm tông sao có thể so bì, Thần Tượng Trấn Ngục Kình là thần cấp khí công. Mà bí điển cao nhất của Đại Vô tướng kiểm tông cũng chỉ là thánh cấp.

Thần cấp khí công con người không thể có được, nhưng mà Dương Kỳ bằng vào nghị lực và kỳ ngộ đã liên hệ với hình người màu vàng Chư Thần Ắn Ký, cuoi cùng đem mâu thuật dung nhập vào trong kiếm thuật, tuy ràng không thể hoàn mỹ, thế nhưng nó cũng đủ để đối phó với người dưới cảnh giới Truyền Kỳ.

Kiếm thuật được thi triển ra, mây đen bao phủ toàn bộ lôi đài, những chưởng ảnh kia nổ tung và biến mất.

Dương Kỳ dường như hóa thân trở thành Minh thần, Băng Phách thần kiếm tung bay tạo thành một đường cong trên không trung, một kiểm của hắn khiến cho linh hồn con người phải dao động.

Kiếm thuật này đã ẩn chứa đạo lý hút linh hồn người khác, ẩn chứa đạo lý của địa ngục chốn u minh, không phải kiếm thuật của con người.

Chiêu kiếm này trực tiếp đâm tới mi tâm của Tạ Phong. Tạ Phong thất kinh, dùng bàn tay che lấy mi tâm, thân hình liên tiếp lui về phía sau: "Đây là loại kiếm thuạt gì?"

Dương Kỳ chậm rãi tiến lên, thế nhưng tốc độ cực nhanh, đạt tới một cực hạn mới, ánh sáng lướt qua hai bàn chân hắn.

"Cho ngươi chết dưới kiếm thuật này."

Mũi kiếm của Dương Kỳ rung lên, những thanh âm như tử vong vọng tới, vang lên khắp lôi đài.

"Bản nhạc lúc hoàng hôn... Nghe thấy bản nhạc này, cho dù là thiên thần cũng phải nghênh đón hoàng hôn."

Đột nhiên, khi Dương Kỳ thi triển kiếm thuật tới cực hạn, hắn một lần nữa cảm ứng được với hình người màu vàng trong mi tâm.

Hắn dường như lĩnh ngộ được cái gì đó, kiếm thuật một lần nữa biến đổi, một kiếm phá vỡ "Phạm Thiên thủ sáo", chém vào hai bàn tay của Tạ Phong.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất