Lắc đầu nhè nhẹ, Lục Vân hạ giọng nói:
- May mắn đây chỉ là truyền thuyết, nếu không thật khiến người ta cảm thán. Hiện tại nguồn gốc Thương Sơn Huyết Hà ta đã biết, nhưng Hắc Hà Quỷ Vương đến đó làm gì? Lẽ nào hắn muốn tìm Càn Khôn Ngọc Bích trong truyền thuyết, đó là một vật hầu như không có thật sao?
- Điều này rất khó nói bởi vì phần cuối câu chuyện mơ hồ không rõ, cũng không ai biết Càn Khôn Ngọc Bích trong truyền thuyết cuối cùng thất lạc ở nơi nào. Hắc Hà Quỷ Vương lần này đến nơi đó có lẽ không vì nguyên nhân gì. Bất quá phải truy tìm ngọc bích hay không, không thể biết được. Nghĩ cũng đúng, việc như thế ai có thể suy đoán được?
Ngắt ngang suy nghĩ Lục Vân nói:
- Nàng nói nửa ngày trời vẫn chưa nói Thương Sơn Huyết Hà ở tại nơi nào? Cái tên Thương Sơn dường như chưa từng nghe, nó là địa danh cổ phải không.
Bách Linh nghe xong nhìn chàng, một lúc lâu sau mới nói:
- Chàng chỉ muốn biết rõ hay muốn đi đến đó? Nếu chỉ muốn biết thì thiếp có thể kể. Nhưng nếu chàng muốn đi thiếp hy vọng chàng cân nhắc kỹ bởi vì huyết sát khí trong thể nội chàng rất nặng, Huyết Hà lại là nơi huyết hồn hội tụ rất nguy hiểm với chàng.
Nhìn phía xa xa, Lục Vân bình thản nói:
- Ta hiểu bản thân mình, hảo ý của nàng ta cũng biết. Chỉ là cuộc đời ta luôn truy cầu tung hoành thiên địa, tùy tâm sở dục nên với ta không việc gì không thể. Giống như hiện tại, ta đơn độc đối mặt với thiên hạ chính đạo vẫn ung dung không hề sợ, vì thế nàng không cần lo lắng. Vận mệnh của mình ta hiểu rất rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi nên vận mệnh chính là vô số cuộc gặp gỡ vừa khéo cuối cùng hợp lại thành nhất thể. Vô số lần vấp ngã trong đó tượng trưng cho lận đận trắc trở của vận mệnh ta, định sẵn phải nghịch thiên mệnh.
Hơi do dự, Bách Linh nói:
- Đã như vậy thiếp cho chàng hay, mọi chuyện dù sao đều nằm trong tâm không ai có thể chi phối chàng. Thương Sơn đích xác là cổ danh, hiện tại là Vu Sơn. Nơi đó gần sông Trường Giang, có một con suối hẹp dài chừng vài dặm, nước chảy suốt bốn mùa trong năm, hạ nguồn chảy vào một thạch động dưới lòng đất.
Nghe một hồi mà Lục Vân không có phản ứng nào làm cho Bách Linh không đoán ra trong lòng chàng đang nghĩ gì. Cảm nhận ánh mắt Bách Linh đang nhìn, Lục Vân điềm nhiên cười khẽ chợt kéo nàng vọt lên không bay đến phía trước.
Giữa không trung, Lục Vân nhẹ ôm Bách Linh cười khẽ nói:
- Muốn biết trong lòng ta đang nghĩ gì đúng không? Kỳ thật ta có ý đến đó xem một chút nhưng thấy nàng lo lắng cho bản thân ta, ta không đi vậy tránh làm nàng mất vui. Kiếp này, nữ nhân khiến ta bận tâm nhất có ba người, nàng là một trong số đó nên ta hy vọng nàng vĩnh viễn hạnh phúc.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lục Vân, Bách Linh có phần cảm động nói:
- Thật lòng thiếp muốn nói với chàng lúc này chính là nếu như thiếp vĩnh viễn là Bách Linh, chàng vĩnh viễn là đầu gỗ điều đó càng tuyệt vời hơn. Như thế thiếp có thể làm nũng hay tức giận trước mặt chàng không chút e ngại, làm một thiếu nữ vô tư lự và không cần lo lắng quá nhiều, chàng còn nhớ chuyến đi trong quá khứ không? Đó là hồi ức thiếp cả đời không thể quên, dù cho biển cả
cạn khô đi thì lòng thiếp vẫn còn say.
Lời nói ngắn ngắn ngủi mang theo tình ý nồng nàn thấm sâu tận đáy lòng Lục Vân, làm rung động tâm linh chàng.
Khẽ vuốt mái tóc mềm mại mượt mà của nàng, thanh âm nhu hòa của Lục Vân trong cơn gió trở nên mơ hồ không rõ:
- Tất cả những việc trước đây giờ đã hóa một thành giấc mộng đẹp, tựa như hồ điệp đang tung cánh bay xa. Cuộc hội ngộ hôm nay của chúng ta giống như một tia nắng rực rỡ vừa hiện ra chưa kịp nhận thấy thì đã biến mất. Những hy vọng cho tương lai giống như những đám mây lúc ẩn lúc hiện, là mộng tưởng hay huyễn hoặc, là thực hay mơ ai có thể biết được? Cuộc sống của con người tựa như khung cảnh đẹp với năm màu rực rỡ, vừa hắc bạch phân minh, vừa có ánh sáng trong suốt lung linh ngọc thạch, lại vừa mang một vẻ đẹp bình dị. Hai vẻ đẹp này kết hợp với nhau tạo thành một bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ, đó cũng là tạo nên một đời người. Những gì đã qua sẽ mãi lưu lại trong ký ức của chúng ta, những gì đang diễn ra ở hiện tại thì phải biết trân trọng và gìn giữ, còn trong tương lai chúng ta phải cố gắng vươn lên. Chỉ có không ngừng nỗ lực cầu toàn thì cuộc đời mới càng thêm phong phú và tươi đẹp hơn.
Thân thể chợt run, Bách Linh ngẩng đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của Lục Vân, si dại nói:
- Có thể do tính cách, do suy nghĩ của chàng đã làm cho cuộc đời chàng không bình thường. Trên con đường tu chân, trong việc nghịch thiên đối với thường nhân họ chỉ cầu trường sinh. Riêng chàng chỉ cầu hiên ngang đứng giữa thiên địa, thoát khỏi số mệnh ông trời đã định sẵn cho chàng.
Im lặng không nói, Lục Vân nhìn lên trời hồi tưởng lại những gì mình đã trải qua trong đời. Làm sao mới xem là nghịch thiên, làm sao mới có thể tung hoành thiên địa, vấn đề này cho đến bây giờ vẫn gây khó khăn khiến chàng không lần ra manh mối.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comNghĩ lại quá khứ, học nghệ tại Dịch viên, du hành vào Quỷ vực, giao chiến chính tà, cuối cùng thất vọng ra đi, tất cả những điều này có phải từng bước từng bước kéo bản thân đến điểm cuối của số mệnh, để bản thân đối diện với vận mệnh không rõ ràng? Nếu nói đúng như thế, kiếp này đợi chờ bản thân rốt cuộc là còn trắc trở và lận đận nào nữa?
Gió bắt đầu thổi nhè nhẹ, cảm giác mát mẻ liên tục dồn đến làm chàng đang suy tư chợt bừng tỉnh. Nhìn một vòng xung quanh, Lục Vân nghe tiếng gió reo cổ vũ, hoa thì thầm bên tai. Lúc này, Lục Vân mới chợt phát hiện bản thân đang rơi vào tục niệm và lâm vào khốn cảnh. Nghĩ đến đây, toàn thân Lục Vân kim quang lóe lên, Phật gia Tịch Diệt tâm pháp lập tức quét sạch tục niệm trong lòng. Ngẩng mặt hú lên một tiếng, toàn thân Lục Vân bạo phát một cổ đại khí oai nghiêm như quân lâm thiên hạ uy nhiếp tứ phương.
Trong tiếng cười dài, Lục Vân cao giọng hát:
- Tây Thục thiếu niên chí lăng vân, trường kiếm hoành không ngạo thiên địa. Vấn ngã nhất sanh hà sở cầu, giang sơn mĩ nhân tẫn tại thủ! Phóng cao ca, tiếu thanh bình, càn khôn hạo hãn nhâm ngã hành. Trảm thần ma, phách quỷ lệ, thiên địa vô cực ngã độc hữu, thùy nhân bất đê đầu!1
(1 Tây Thục thiếu niên chí cao tận mây xanh, trường kiếm ngang trời ngạo thiên địa. Hỏi đời ta cầu điều gì, mĩ nhân giang sơn nắm trong tay! Cao giọng hát, cười yên bình, càn khôn rộng lớn ta cất bước. Chém thần ma, bổ lệ quỷ, thiên địa vô cực một mình ta chiếm hữu, làm người không bao giờ cúi đầu!)
Trong cơn gió thổi qua, tiếng cười yêu kiều truyền đến:
- Ngạo thế thiếu niên, tráng chí lăng vân! Được, đầu gỗ đời này hãy để thiên địa xem chàng nghịch thiên cải mệnh, tiến thẳng lên trời cao như thế nào. Từ bây giờ bất kể gian nan hiểm trở, thiếp đại biểu cho Thiên Chi đô toàn lực giúp đỡ chàng, đồng thời thay Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt chúc phúc cho chàng, cầu mong cuộc đời chàng luôn bình an sớm ngày hoàn thành lời thề.
Hồi âm tan dần lãng đãng trong cơn cuồng phong. Bóng người khuất dần, trong không khí chỉ lưu lại ti tiu hương.
Khi phồn hoa đi xa, mọi thứ tất nhiên khôi phục lại sự yên tĩnh. Dịch viên sau khi trải qua một trường đại biến, hiện tại tất cả đã phát sinh thay đổi.
Cuộc chiến ba ngày trước làm chấn động giới tu chân, làm liên lụy Dịch viên lâm vào tình thế khó khăn. Lục Vân người từng đem lại vinh quang chưa từng có cho Dịch viên, ba ngày trước đã tự hủy thanh danh của mình trong trận chiến kinh hồn. Trận chiến đó bất kể nguyên nhân như thế nào, kết quả đã xác định chàng vĩnh viễn vô duyên với chính đạo. Ân oán giữa chàng và Kiếm Vô Trần, chuyện tình với Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, cuối cùng dùng cách gì giải quyết điều này tất cả đều chú ý chỉ là không ai có thể biết trước được điều gì sẽ xảy đến.
Bên phía Dịch viên, Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Ngạo Tuyết, Vân Phong tất cả đều tràn ngập đau thương, không ai tự nguyện đón nhận sự thật đó, tất cả mọi người điều hiểu rõ không ai có thể tránh né. Dù cho hồi ức trong quá khứ khiến nhiều người khó quên, vì đại cục trước mắt, vì ngày sau của Dịch viên đã làm xuất hiện một khoảng cách vô hình ngăn trở giữa đôi bên. Trong Dịch Thiên các, Huyền Ngọc chân nhân sắc mặt lạnh lùng nhìn Ngạo Tuyết, Vân Phong, Tử Dương, Tĩnh Nguyệt, Huyền Âm năm người ánh mắt có vẻ bi thương. Năm người bên dưới sắc mặt đau thương, người nào thần tình cũng bi phẫn hiển nhiên chưa hồi phục lại sau một trường kinh biến.
Huyền Ngọc chân nhân nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ, khóe miệng một chút thăng trầm hiện lên:
- Việc đã phát sinh hơn nữa đã trở thành quá khứ, mọi người nên bình thản đối diện với nó. Dù cho kết quả rất bất lợi đối với Dịch viên, chúng ta cũng phải vượt qua thử thách duy trì uy nghiêm của Dịch viên. Việc lần này dù cho nguyên nhân như thế nào, Kiếm Vô Trần thân là Lục viện minh chủ có Thiên Kiếm Khách chống lưng, chúng ta không đấu lại hắn nên mọi người cần bình tĩnh lại.
- Thiên địa có chính khí, thế gian có công lý! Không thể vì Kiếm Vô Trần có quyền thế chúng ta phải nhịn hắn? Việc này, rõ ràng do hắn liên tục bức bách Lục Vân mới phản kích, tại sao chúng ta phải sợ hắn?
Ngữ khí giận dữ xen lẫn bất cam, Vân Phong đến lúc này vẫn bất bình vì hảo hữu Lục Vân. Bên cạnh, Tử Dương chân nhân nhìn Vân Phong đôi môi mấp máy liên tục, cuối cùng chỉ than một tiếng không thể nói ra những lời trong lòng.
Đối diện, trên gương mặt mỹ lệ của Ngạo Tuyết có vài phần nhợt nhạt, ánh mắt bất động nhìn lên tường nghĩ về chàng thiếu niên ngày xưa. Một Lục Vân ôn nhu lễ độ tùy tâm mà làm, người khác dù nhìn không thấu nhưng không thể quên, lúc này chàng đang nghĩ gì? Đang nhớ về mình và Thương Nguyệt hay bầu bạn Bách Linh và đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ?
Khóe môi nàng nhế ch lên một chút tiếu ý miễn cưỡng thấp thoáng hiện lên. Điều gì khiến nàng cười, điều gì làm nàng nhớ mong? Là kỷ niệm ngày xưa hay lời thề khắc cốt?
Gió đã lặng im và không có hồi âm, tin tức của nàng không có cách nào truyền đi.
- Trời có khi thì trong có khi thì nhiều mây, trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết. Thiên địa chính khí tự nhiên trường tồn nhân thế, nhưng hiện thực có lúc cần chúng ta vẫn phải thuận theo dòng nước, bất kể việc gì đều vì bản thân. Lần này việc tuy do Kiếm Vô Trần rắp tâm bới móc, nhưng Lục Vân đích xác thân hoài vô số pháp quyết, điều này rõ như ban ngày khiến chúng ta không thể phủ nhận. Hiện tại Kiếm Vô Trần nắm đại quyền trong tay, lại có tam phái liên minh toàn lực hỗ trợ, chỉ một Dịch viên chúng ta chẳng thấm vào đâu. Hơn nữa, Dịch viên vốn là một trong Lục viện sáng lập gần hai ngàn năm. Vì thiên niên truyền thừa của Dịch viên, chúng ta phải tiếp tục phát triển Dịch viên thật tốt, quyết không thể trở thành thiên cổ tội nhân.
Tiếng than khẽ lan tỏa trong không khí. Mọi người đều trầm lặng không nói, cơ nghiệp ngàn năm không thể vì ân oán cá nhân mà hủy đi trong chốc lát. Trong những người ở đây, Vân Phong kích động nhất song với đại sự như vầy hắn vẫn hiểu cho hoàn cảnh của Huyền Ngọc chân nhân. Những người khác tuy hết sức không tình nguyện nhưng việc đã phát sinh, lúc này nói nhiều cũng phí công.
Tĩnh Nguyệt đại sư thấy mọi người đều im lặng, khẽ dẫn dắt sang vấn đề khác nói:
- Khi cuộc chiến ba ngày trước kết thúc, Bách Linh Khổng Tước công chúa của Thiên Chi đô từng nói Đạo viên gặp nạn. Hiện thời, bổn môn Càn Nguyên sư huynh dẫn Phong Viễn Dương cùng Lý Hoành Phi đi trước chi viện, không biết chưởng giáo sư huynh có tin tức gì không?
Huyền Ngọc chân nhân nhìn lướt qua mọi người, bi thương nói:
- Đã có tin tức đưa về, bất quá đây là tin xấu nên ta luôn không đề cập đến sợ mọi người biết được trong lòng càng khó chịu. Sư muội đã hỏi ta cũng thông báo cho mọi người biết. Theo tin tức Hoành Phi truyền về nói, khi họ theo cao thủ tam phái Lục viện đến nơi thì cả Đạo viên cao thủ đã bị tận diệt, chỉ còn lại số ít người tu vi cao cường thân mang trọng thương liều mạng lần cuối. Trận chiến đó hầu như tiêu diệt toàn bộ Đạo viên, nếu như cao thủ Lục viện không kịp thời đến nơi, chắc chắn Đạo viên bị san thành bình địa và vĩnh viễn biến mất trong Nhân gian.