Chú mục nhìn vào rừng cây rậm rạp chỉ thấy trong ánh nắng dìu dịu thấp thoáng một tòa biệt viện, nhìn kỹ đại môn thấy có bốn chữ sơn son thiếp vàng "Bồ Đề học viện". Trương Ngạo Tuyết lên tiếng trước:
- Hiện tại đã thấy địa điểm muốn tìm, nhưng hình như quá tĩnh lặng thì phải. A! Không lẽ đã phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn?
Đứng bên cạnh, Thiên Mục Phong trầm giọng nói:
- Hai người cũng cảm thấy nơi này tĩnh lặng một cách bất thường phải không? Kỳ lạ thật, theo lý khi kết giới bị chúng ta phá vỡ thì bên trong sẽ có ảnh hưởng không nhỏ mới đúng, tại sao lại không có một ai ra xem xét sự tình?
Lâm Vân Phong ngẫm thấy có lý vội nói:
- Chúng ta cứ ở đây mà nói cũng bằng thừa, chi bằng xuống xem thì sẽ rõ cả thôi.
Nói rồi hắn động thân phi tới trước cửa đại môn.
Chầm chậm đưa tay đẩy cửa, ai dè mới đụng nhè nhẹ cánh cửa đã mở ra khiến Lâm Vân Phong ngơ ngẩn. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Lạ thật, mọi người đâu hết rồi cà, sao lại không khóa cửa?
Đứng bên cạnh, Thiên Mục Phong thấy tình hình khác lạ liền phi thân vào bên trong. Hắn quét mắt dò xét khắp xung quanh, phát hiện một bóng người cũng không thấy liền nói:
- Nhìn tình trạng này nhất định nơi này đã xảy ra biến cố, hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian tra xét nên tốt nhất cứ tìm một người nào đó hỏi cho rõ.
Ba người đi dọc theo hành lang, xuyên qua ba tòa phật điện cuối cùng họ tìm thấy dưới gốc một cây bồ đề một lão hòa thượng tay cầm kim bát. Vị hòa thượng ngồi đó có khuôn mặt vô cùng khắc khổ, lão đang nhắm mắt tụng kinh, thần tình vô cùng đạm mạc.
Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hỏi:
- Làm phiền đại sư, vãn bối là Trương Ngạo Tuyết của Tây Thục Dịch viên cùng sư đệ Lâm Vân Phong và một vị bằng hữu tên Thiên Mục Phong có điều muốn thỉnh giáo. Đại sư cho hỏi sao nơi này im ắng quá vậy, môn nhân của Bồ Đề học viện đi đâu cả rồi?
Lão hòa thượng từ từ mở mắt nhìn ba người, điềm đạm nói:
- Ba vị đến đây không biết vì chuyện gì?
Trương Ngạo Tuyết vội đáp:
- Không dám giấu đại sư, chúng vãn bối chỉ là vô ý đi ngang một khe suối gần đây phát hiện bảy thi thể của đệ tử quý viện, liền cấp tốc đến đây thông báo sự tình, thứ hai là xem có thể giúp được gì cho Bồ Đề học viện hay không. Nhìn đại sư toàn thân kim quang ẩn hiện nhất định là cao tăng đắc đạo, chúng vãn bối xin thỉnh pháp hiệu của đại sư để xưng hô cho phải phép.
Hòa thượng trên mặt không chút biểu tình, giọng bình tĩnh nói:
- Phật dạy mọi sự đều hư ảo, coi vạn vật là không, quên hết mọi việc tất gặp Như Lai. Các ngươi đã có duyên đến đây thì cứ đi tiếp, tự nhiên sẽ tìm được chân tướng. Còn bần tăng đây bất quá là một kẻ tầm thường dưới cội bồ đề này, thật không đáng để ba vị phải thỉnh giáo.
Nói xong lão liền nhắm mắt tụng kinh, không lý đến ba người nữa.
Lòng bực bội rời khỏi nơi đó, Lâm Vân Phong vừa đi vừa mắng:
Nguồn: http://truyen360.com- Đây là lý gì, chúng ta đã có lòng tới báo tin vậy mà lão hòa thượng đó không thèm quan tâm. Rốt cuộc xem chúng ta là thứ gì chứ?
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy chỉ im lặng không nói, Thiên Mục Phong liền ngắt lời:
- Ngươi bớt nói đi! À, hai ngươi có phát hiện lão hòa thượng này có gì đó rất cổ quái không? Lão tuy khoác tăng bào nhưng trên người lại ẩn tàng sát khí, theo trực giác của ta thì lão hình như không phải là cao tăng của Bồ Đề học viện, nếu không sau khi nghe chúng ta báo tin không thể có biểu tình thờ ơ như vậy được.
Lâm Vân Phong kinh dị thốt lên:
- Nếu thấy nghi ngờ sao lúc rồi ngươi không nói? Tức quá, biết vậy lúc nãy tra vấn rõ ràng thì tốt rồi.
Thiên Mục Phong lắc đầu nói:
- Nói thật một câu, kinh nghiệm của ngươi còn kém lắm. Nếu lúc nãy ta nói ra thì tất chúng ta và lão sẽ xảy ra tranh chấp, nói không chừng còn phát sinh giao chiến, đối với sự việc trước mắt thì điều này thật không nên. Mục đích của chúng ta là phải tìm cho được một người của Bồ Đề học viện để hỏi xem đã phát sinh chuyện gì, sau đó thì tùy cơ mà hành sự.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy đồng tình:
- Lời huynh nói quả không sai, trước mắt chúng ta phải lấy đại sự làm trọng. Lão hòa thượng đó đợi có cơ hội sẽ tìm hiểu chân tướng sau. Chúng ta nên đi nhanh một chút, ta vừa phát hiện khí tức của không ít người, tin rằng chỉ ít phút nữa sẽ giải thích được những thắc mắc lúc nãy.
Nàng nói xong thì bọn họ đã đi xuyên qua phật điện đến một nơi có vẻ như là lối vào một khu lăng mộ, ba người liền phát hiện được ở đây hiện diện không ít môn hạ của Bồ Đề học viện.
Nhìn kỹ khu lăng một rộng lớn này thấy các ngôi mộ bên trong không dưới một ngàn, có lẽ đây là nơi chôn cất của lịch đại cao tăng Bồ Đề học viện. Trước ngôi mộ lớn nhất ở đây tụ tập một đám đông tăng nhân đệ tử đang cao độ cảnh giác, giới bị thâm nghiêm.
Trên không trung là một đoàn nhân ảnh âm u, toàn thân tán phát ma quang với khí thế cường đại ép xuống, khiến cho bụi đất cũng không thể bay lên. Các đệ tử của Bồ Đề học viện đứng dưới đất sắc diện hiện lên vẻ khẩn trương cực độ.
Đột nhiên, một vị đại sư có khuôn mặt khắc khổ lên tiếng:
- Ma tôn lần này đến đây đã giết không ít môn hạ đệ tử của bổn viện, cũng thể hiện tu vi vô cùng khủng khiếp của mình khiến lão nạp bội phục. Bất quá, ma tôn như quả cho rằng bằng vào cường lực để khuất phục Bồ Đề học viện thì ngài đã lầm. Ngài cũng hiểu xưa nay chính tà bất lưỡng lập, hiện tại đã đến nước này rồi thì ma tôn hãy nói ra mục đích thật sự đi vậy.
Ma Huyễn tôn chủ lãnh khốc nói vọng xuống:
- Pháp Luân đại sư, ta biết ngươi là trưởng lão của Bồ Đề học viện và cũng biết thực lực của ngươi không tệ, muốn bắt ngươi khai kim khẩu thì thật không dễ. Nhưng đừng quên, xung quanh ngươi còn rất nhiều đệ tử tu vi yếu kém, bọn chúng có cứng đầu được như ngươi không. Cũng đừng nói với ta rằng họ không biết vật ta cần tìm cất giấu nơi đâu, vì điều này chẳng có gì quan trọng, chỉ cần ngươi biết là đủ rồi, ta không tin ngươi đủ cứng rắn nhìn ta tàn sát bọn chúng mà vẫn im lặng.
Pháp Luân đại sư thần tình vô cùng khó coi, nhỏ giọng nói:
- A di đà phật! Ma tôn làm vậy mà không sợ trời phạt sao?
Chỉ nghe một tiếng cười lạnh:
- Trời phạt! Ngươi đã quên Thái Âm Tế Nhật rồi ư? Ta đã chịu một lần rồi, nếu chịu thêm một lần nữa có gì phải so đo tính toán, sợ hãi như vậy há chẳng phải là ngu muội lắm sao?
Pháp Luân đại sư thở dài đầy cảm thán, mục quang quét nhìn mọi người, sắc mặt đầy bi thương.
Lúc này, Trương Ngạo Tuyết phiêu thân đáp xuống trước mặt Pháp Luân đại sư, trầm giọng nói:
- Dịch viên môn hạ Trương Ngạo Tuyết bái kiến chư vị đại sư. Vãn bối nghe qua đối đáp giữa đại sư với ma tôn nên mạn phép có vài lời, từ xưa đến giờ tà có bao giờ thắng chính, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực lý nào không thể thắng tà ma.
Bên cạnh, Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong cũng đã tự giới thiệu với mọi người xong, liền cảnh giới nhìn Ma Huyễn tôn chủ.
Pháp Luân đại sư cảm kích nhìn ba người nói:
- Lão nạp thay mặt cho môn nhân của Bồ Đề học viện đa tạ các vị tương trợ. Nhưng trước mắt chúng ta chính là Ma Huyễn tôn chủ vô cùng lợi hại, ba vị ngàn vạn lần phải cẩn thẩn, chớ nên khinh địch.
Lâm Vân Phong liền nói:
- Xin đại sư yên tâm, chúng tôi đã biết hắn từ trước rồi, nếu sợ hắn thì chúng tôi đã không đến.
Ma Huyễn tôn chủ nghe Lâm Vân Phong nói thế không nhịn được tiếng cười, khẽ hừ một tiếng nói:
- Đồ tiểu bối vô tri dám khẩu xuất cuồng ngôn, nếu có bãn lĩnh thì hãy lên đây.
Lâm Vân Phong đáp lại:
- Ta chẳng việc gì phải nghe lời ngươi, không việc gì phải lên đó đấu với ngươi. Để biết ta có sợ ngươi hay không thì xuống đây đấu với ta.
Ma Huyễn tôn chủ âm sâm cười nói:
- Đó là ngươi nói đó, đừng để lát nữa ta xuống thì lại hận mình chân không đủ dài để chạy. Còn lão Pháp Luân kia, thời giờ không còn sớm nữa nên bàn đến chính sự đi thôi. Bổn tôn chủ chỉ cần ngươi giao vật bị phong ấn đó ra thì ta đảm bảo sẽ không thương tổn thêm bất kỳ tăng nhân nào của Bồ Đề học viện, nếu còn ngoan cố thì hậu quả thế nào chắc ngươi cũng rõ.
Cúi đầu khẽ niệm một tiếng phật hiệu, Pháp Luân đại sư kiên định trả lời:
- Yêu cầu của ma tôn đại nhân lão nạp vô pháp đáp ứng. Hôm nay dù cho Bồ Đề học viện bị diệt môn thì lão nạp cũng thể không giao vật đó ra.
Ma Huyễn tôn chủ cất tiếng nói vô cùng lạnh lẽo:
- Nếu vậy thì đừng trách bổn Tôn chủ hủy diệt Bồ Đề học viện của ngươi.
Nói xong toàn thân ma quang bùng lên, ma tông pháp quyết Tâm Dục Vô Ngân được lão thi triển, chớp mắt đã phủ chụp lên mọi người bên dưới.
Từng tiếng kêu thảm vang lên không ngừng, mọi người dưới tình huống không phòng bị tức thời đã có bảy đệ tử của tu vi yếu kém của Bồ Đề học viện tử vong. Cùng lúc đó, ba cao thủ Bồ Đề học viện giận dữ thét lên, toàn thân tỏa ra kim quang bay lên nhắm ma tôn công tới, mục đích muốn ngăn cản lão tiếp tục đả thương người.
Chỉ thấy trên không trung, ba tòa phật đà tỏa ra phật quang cường thịnh xếp theo hình chữ phẩm bao vây Ma Huyễn tôn chủ. Ma Huyễn tôn chủ mặc dù thân trong vòng vây nhưng không hề e sợ, chỉ cười lạnh một tiếng, toàn thân khí thế liền bạo phát, nhất cử chấn nát phật đà khiến ba vị cao thủ vây công bị trọng thương.
Trương Ngạo Tuyết đứng dưới đất sắc mặt trở nên trầm trọng, tức thì hét lên một tiếng, Tử Ảnh thần kiếm hào quang tỏa ra hình thành một con tử long bay lượn trên đầu của Ma Huyễn tôn chủ, từng luồng tử mang từ miệng rồng không ngừng tuôn ra dần dần xâm thực luồng ma quang hộ thể của hắn. Ở bên cạnh, Lâm Vân Phong trường kiếm trong tay luân chuyển hét lớn, thân thể chỉ trong khoảnh khắc đã xoay chuyển một trăm tám mươi lần hóa thành một đạo ngân quang xé gió công kích vào ngực của lão ma.
Cảm nhận được sự lợi hại từ liên thủ của hai người, Ma Huyễn tôn chủ chỉ hừ nhẹ một tiếng, lập tức tay trái đặt trên tay phải bắt ấn quyết, hai luồng hắc sắc ma quang liền được phát ra nghênh tiếp hai luồng công kích của đối phương.
Bầu trời tràn ngập sắc đen, đạo hắc sắc ma quang chớp mắt hóa thành một đạo diệt thế phong bạo hướng tới kiếm mang của Tử Ảnh thần kiếm, hai luồng lực đạo cường hãn va chạm phát sinh tiếng nổ dữ dội.
Luồng ma quang còn lại chạm trán với Trảm Phong kiếm của Lâm Vân Phong ở trước ngực Ma Huyễn tôn chủ. Hai luồng công kích này hoàn toàn tương phản, một bên phát ra tiếng phích lịch còn một bên lại từ từ xâm thực chạm nhau không một tiếng động. Chỉ thấy thế công của Lâm Vân Phong dần tiếp cận thân thể lão ma thì lại bị hộ thể chân khí của lão bắn dội lại.
Lại nói về phía Trương Ngạo Tuyết, sau một hồi ma sát, thần kiếm Tử Ảnh ngân lên rồi tự động bay về trên đầu chủ nhân. Lâm Vân Phong cũng nhân cơ hội bay xuống đứng bên cạnh nàng, khẽ nói:
- Sư tỷ nên cẩn thận, cái lão Ma Huyễn tôn chủ này xem ra còn lợi hại hơn quỷ vương của Quỷ vực nữa. Coi bộ hôm nay chúng ta đã gặp phải đối thủ khó chịu rồi, lát nữa tỷ đừng nên ngạnh tiếp đòn tấn công của lão.
Trương Ngạo Tuyết liền nhẹ gật đầu đáp:
- Tỷ hiểu rồi, chỉ là chúng ta không thể lùi được nếu không đệ tử của Bồ Đề học viện có mặt tại đây sẽ thảm tử.
Còn tại bán không, Ma Huyễn tôn chủ nhãn thần lăng lệ nhìn Trương Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói với nàng:
- Tiểu nha đầu, thật không ngờ niên kỷ ngươi còn nhỏ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới quy tiên, thực là hiếm có. Bất quá, với tu vi đó của ngươi mà muốn cản trở ta thì chẳng khác gì húc đầu vào đá. Bổn tôn chủ cũng có chút tiếc tài nên khuyên ngươi nên rời khỏi nơi thị phi này đi, chớ nên hủy hoại tiền đồ của bản thân.
Vẫn bình tĩnh nhìn trả lại Ma Huyễn tôn chủ, Trương Ngạo Tuyết đáp lại:
- Đa tạ ma tôn đại nhân đã đề tĩnh, nhưng ngài quên rằng Dịch Viên bọn ta và Bồ Đề học viện cùng thuộc lục viện tu chân, là nhân gian chính đạo, họ gặp nạn ta sao thể bàng quan đứng nhìn.