Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 529: Thương Nghị Đối Sách

Hiểu rõ ý của nàng, năm người trong đại điện nhìn nhau, sắc mặt đều lộ vẻ trầm trọng. Ân Hồng Tụ và Trừ Ma liên minh tuy chẳng thể nói là có giao tình gì nhưng cách nghĩ của nàng làm cho người khác rất ngạc nhiên và đồng tình. Còn Lục Vân, chàng đã có duyên gặp mặt Đồ Thiên vài lần, rất kính phục con người này. Giờ đây biết hắn đang gặp khó khăn, thêm vào đó Thiên Tàn lão tổ chính là kẻ địch mà mình đang muốn tìm, đương nhiên là không thể không giúp đỡ được.

Chỉ nghe Lục Vân nói:

- Kế sách đó của Hồng Tụ cô nương thực sự rất hay, chỉ có điều trong đó ẩn chứa rất nhiều yếu tố mà các vị không thể khống chế được, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể bị bại lộ. Để đảm bảo sự an toàn ta nghĩ tạm thời các (người -->vị) không nên sốt ruột, đã đến đây rồi thì hãy bàn bạc cẩn thận một chút để tìm ra sách lược tốt nhất. Về việc của Đồ Thiên, ta sẽ giúp cô nương nghĩ cách, bởi vì chính ta cũng muốn đối phó với Thiên Tàn lão tổ.

Nghe Lục Vân nói vậy, Ân Hồng Tụ rất bất ngờ hỏi:

- Huynh cũng có ân oán với Thiên Tàn lão tổ sao? Như vậy thì chẳng phải chúng ta cùng đứng về một phía, đối phó với kẻ thù chung sao?

Lục Vân cười khổ, rồi buồn rầu đáp:

- Chúng ta không hề giống nhau, bất quá ta và Đồ Thiên cũng có thể xem là bằng hữu, chuyện của hắn chỉ cần ta biết được thì đương nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ. Bây giờ chúng ta bàn bạc một chút xem làm thế nào giải quyết việc này để còn đối phó với tên Thiên Tàn lão tổ.

Nghe xong những lời nói đó, Quy Vô đạo trưởng lên tiếng đầu tiên:

- Sự việc đã đến nước này, bất kể kế sách của Hồng Tụ cô nương có mạo hiểm thì cũng không thể thay đổi được nữa, chúng ta chỉ có thể (làm theo kế hoạch đã định --> y kế hành động), về đại thể thì không đổi nhưng nên tu chỉnh một số tiểu tiết. Trước tiên hãy dẫn dụ Thiên Tuyệt Tà Thần đến tìm Thiên Tàn lão tổ, nếu như mọi sự thuận lợi thì chúng ta chỉ việc yên lặng quan sát diễn biến của nó, còn nếu như không thuận buồm xuôi gió, phát sinh những việc ngoài dự kiến thì lúc đó chúng ta sẽ phải chủ động công kích, chỉ có điều làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến liên minh.

Trần Ngọc Loan không nói gì, ý của Quy Vô đạo trưởng đã quá rõ ràng. Nàng thân là minh chủ của Trừ Ma liên minh có một số việc không dễ đưa ra quyết định.

Văn Bất Danh nhìn thấy cả liền nói luôn:

- Việc này thực sự là có chút ảnh hưởng đến liên minh, nhưng Lục Vân đã muốn đối phó với Thiên Tàn lão tổ thế thì quan hệ giữa chúng ta và Thiên Tàn lão tổ coi như đã được xác định rõ ràng không thể thay đổi rồi. Điều duy nhất có thể biến đổi là tên Thiên Tuyệt Tà Thần nhưng hắn ta không dễ đối phó đâu.

Tư Đồ Thần Phong cũng góp lời:

- Việc này không nên quá lo lắng, nếu thực sự nảy sinh biến cố gì thì hãy cứ giao cho ta là được rồi.

Trần Ngọc Loan nhìn hắn, từ tốn nói:

- Đã như vậy thì chúng ta nhất định phải nhúng tay vào thôi. Hai người này bất kể là người nào cũng đều là mầm hoạ cho chính đạo trong thiên hạ. Trừ yêu diệt ma là tôn chỉ của chúng ta, tiêu diệt hai người này coi như là thể hiện một chút tấm lòng của chúng ta với bách tính trong thiên hạ.

Ân Hồng Tụ đứng dậy, hành lễ thật sâu với mọi người, vạn phần cảm kích nói:

- Cảm ơn các vị, mối ân tình này của các vị ta và Đồ Thiên sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Sau này nếu như có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ chỉ cần nói một tiếng là được, chúng tôi dù phải vào núi đao biển lửa nhất định không từ chối.

Trần Ngọc Loan mỉm cười, bình thản nói:

- Không cần phải đa lễ, chúng ta làm như thế không phải hoàn toàn vì cô nương mà còn vì Lục đại ca, vì bách tính trong thiên hạ mà đóng góp chút sức nhỏ bé của mình.

Lục Vân nhìn Trần Ngọc Loan một cái, sau đó dời mắt về phía Ân Hồng Tụ hỏi:

- Về sau nếu như giải quyết xong xuôi chuyện này thì cô nương và Đồ Thiên có dự định sẽ làm gì chưa?

Ân Hồng Tụ ngây ra, chần chừ một lúc rồi nói với ngữ khí có phần cổ quái:

- Nói thật, lúc đầu ta tiến nhập nhân gian không phải du sơn ngoạn thuỷ mà để tìm một thứ đồ vật. Nhưng hiện nay nhân gian hỗn loạn, yêu ma làm loạn, ta đã thay đổi tâm nguyện ban đầu của mình, dự định sau này cùng với Đồ Thiên sẽ tìm đến một nơi nào đó để lánh nạn, chờ qua kiếp nạn Thái Âm.

Lục Vân khẽ gật đầu, ánh mắt vừa như vô tình lại như cố ý liếc nhìn một chút Trần Ngọc Loan rồi nhẹ giọng nói:

- Như thế cũng được, có điều lúc hạo kiếp đến gần có tránh được hay không rất khó nói. Thiên hạ bây giờ, chính đạo không được thuận lợi lắm, Chính Đạo liên minh trên Hoa Sơn không thu được nhân tâm, thành bại khó đoán. Trừ nơi này ra trong thiên hạ rất khó tìm được nơi yên ổn, sợ rằng muốn ẩn thế để tránh hoạ kiếp cũng rất khó khăn đó.

Những người có mặt tại trường ngơ ngác, không biết Lục Vân nói như thế là có ý gì?

Chỉ trong chốc lát liền thấy Phật Thánh Đạo Tiên mỉm cười, tiếp sau đó là Quy Vô đạo trưởng. Cuối cùng Ân Hồng Tụ dường như cũng hiểu ra được điều gì đó, ánh mắt nhìn Lục Vân một cái với vẻ kì dị, sau đó nhìn về phía Trần Ngọc Loan.

Sự trầm mặc lan tỏa khắp đại điện, cho đến khi nghe thấy thanh âm từ bên ngoài truyền tới thì mọi người mới khôi phục trạng thái bình thường.

Trần Ngọc Loan vẫy tay ra hiệu cho Ân Hồng Tụ ngồi xuống trở lại rồi nói một cách nhẹ nhàng:

- Về hành tung của Thiên Tàn lão tổ thì trước khi rời khỏi đây ta sẽ nói cho cô nương biết. Còn bây giờ trước hết chúng ta hãy nghe xem các đệ tử của liên minh có việc gì cần bẩm báo.

Lời nói vừa dứt, một môn hạ đệ tử bước vào, cung kính quỳ giữa đại điện:

- Bẩm báo minh chủ, vừa thu được tin tức, năm vị Ngũ Hành tôn chủ của Thiên Ma giáo bất ngờ xuất hiện trong nhân gian, bọn chúng đang đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên. Đồng thời, bên Hoa Sơn, rất nhiều cao thủ đã xuống núi, chia làm mấy đường như có ý đồ gì đó. Sau cùng là tin mới dò la được, Kim Luyện - truyền nhân của Luyện Hồn Động Thiên - trước giờ luôn có hành tung bí hiểm sáng nay bị chính tay của Lư Sơn Vô Nhân Tọa giết chết bên hồ Động Đình.

- Tốt lắm, hãy tiếp tục quan sát, ngươi lui xuống đi.

Trần Ngọc Loan sau khi lệnh cho người đó lui ra, bình tĩnh hỏi:

- Về những chuyện này mọi người nhận thấy thế nào?

Quy Vô đạo trưởng chau mày nói:

- Theo như ta biết thì hai trăm năm nay Thiên Ma giáo đã không còn lưu ý đến những việc nhỏ nhặt trong nhân gian. Trong thời gian đó trừ giáo chủ Âu Dương Vân Thiên thỉnh thoảng xuất hiện, tất cả bọn họ đều chỉ luôn tiềm phục không có động tĩnh gì. Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, không lẽ Thiên Ma giáo đã xảy ra chuyện lớn?

Văn Bất Danh nói:

- Những lời của đạo trưởng tuy chỉ là phán đoán nhưng ta thấy có vài phần đáng tin. Thiên Ma giáo là đại giáo số một của Ma tông, thực lực mạnh đến mức không một Ma thần tông nào có thể sánh được. Trong Thiên Ma giáo, ngoài năm đại tôn giả Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ ra thì còn có Bách Biến nhị tiên, hộ giáo trưởng lão. Lần này Ngũ Hành tôn giả cùng xuất hiện, nếu như chỉ để tìm Âu Dương Vân Thiên không phải là việc bé xé ra to sao. Ta dám khẳng định rằng trong việc này nhất định có gì đó rất đáng nghi.

Ở phía đối diện, Phật Thánh Đạo Tiên hai mắt lim dim như buồn ngủ, chỉ có Tư Đồ Thần Phong lên tiếng:

- Việc này tạm thời rất khó xác định, trước mắt là tốt hay xấu không ai có thể dự đoán chính xác được, tạm để đó đi. Còn Chính Đạo liên minh ở Hoa Sơn tại sao lúc đầu thì triệu tập mọi người rồi bây giờ lại phân ra khắp nơi, lẽ nào ở đó cũng đã phát sinh chuyện lớn?

Trần Ngọc Loan nói:

- Về hai việc này, chúng ta phải phái người theo dõi chặt chẽ, luôn chú ý tới động tĩnh mới nhất. Còn về tin tức sau cùng, Kim Luyện đã chết, ta cảm thấy có cái gì đó rất kì quái. Tu vi của hắn nghe nói là thâm hậu khác thường, sớm đạt tới cảnh giới Quy Tiên, lẽ nào lại dễ dàng bị tiêu diệt trong tay của Vô Nhân Toạ như vậy?

Đám Quy Vô đạo trưởng im lặng không nói gì, Phật Thánh Đạo Tiên chợt cất lời:

- Sinh tử vốn vô thường, tu vi chẳng nói lên được điều gì, nếu gặp phải rủi ro thì thần tiên cũng khó thoát.

Văn Bất Danh vẻ mặt ngơ ngác không hiểu liền truy vấn:

- Nghĩa là sao?

Phật Thánh Đạo Tiên cười hăng hắc nói:

- Không có gì. Ý nghĩa của nó rất đơn giản, chuyện sống chết chẳng có liên quan gì đến việc tu vi cao thấp. Từ xưa đến nay, đều là cường giả chết trước, sợ rằng tu luyện thành tiên nhưng chỉ cần gặp phải lúc không may thì cũng sẽ không thể thoát khỏi tai hoạ. Ngược lại, những người bình thường không có gì đặc biệt thì lại hưởng thọ ngàn năm.

Sắc mặt đỏ bừng, Văn Bất Danh dường như không nghĩ rằng việc này lại đơn giản như thế, thần sắc có chút xấu hổ.

- Thực ra cái chết của Kim Luyện cũng không có gì kỳ lạ. Bởi vì trước đó Kim Luyện và truyền nhân của Thương Sơn Huyết Hà là Dương Thiên đã chiến đấu với nhau một trận. Lúc Kim Luyện trọng thương dùng độn thuật chạy trốn, Vô Nhân Toạ đã lập tức đuổi sát theo. Xảy ra kết cục như bây giờ cũng có thể dự đoán được. Như ta được biết lúc trước thì Vô Nhân Toạ luôn muốn lấy Tử Ngọc Thiên Bảo trên người Kim Luyện, có khả năng vì nguyên nhân này mà hắn ra tay giết Kim Luyện còn đang trọng thương.

Không nhanh không chậm, Lục Vân nói lại chân tướng những gì mình biết.

- Hoá ra là như vậy.

Trần Ngọc Loan thản nhiên gật đầu rồi chuyển sang chủ đề khác:

- Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, Hồng Tụ cô nương đã đợi ở đây một thời gian khá lâu rồi, phải trở về thôi, nếu không tên Thiên Tuyệt Tà Thần đó nhất định sẽ sinh nghi, như vậy không hay chút nào. Bây giờ trước khi cô nương rời khỏi đây chúng ta hãy bàn luận một chút xem lúc nào hành động là tốt nhất.

Ân Hồng Tụ nói:

- Theo ta nghĩ thì chuyện này rất khó nói. Có khi bây giờ ta trở về báo cho Tà Thần biết tung tích của Thiên Tàn lão tổ, nếu hắn ta nóng lòng thì có thể sẽ lập tức lên đường, còn nếu hắn ta bình tĩnh có thể hoãn đến ngày mai, tất cả đều do hắn ta quyết định, chúng ta rất khó nắm chắc.

Lục Vân nói:

- Lời này tuy có lý nhưng chúng ta cũng phải sắp xếp một chút, sao cho trì hoãn thời gian sang ngày mai sẽ tốt hơn. Còn về việc làm thế nào để kéo dài thời gian thì ta đã nghĩ đến rồi, đợi lúc nữa ta sẽ (nói) cho cô nương biết. Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là chúng ta nên trực tiếp ra mặt hay dùng mưu kế để tránh trực diện xung đột với tên Thiên Tuyệt Tà Thần đó?

Nghe vậy Quy Vô đạo trưởng trầm giọng nói:

- Đương nhiên là nếu có thể tránh đựơc thì cứ tránh, không phải đối mặt với Tà Thần là tốt nhất, nhưng có được như ý hay không thì phải xem vận khí ngày mai rồi.

Trần Ngọc Loan đồng tình:

- Vận khí thực sự rất quan trọng, nhưng không thể thiếu mưu kế. Bây giờ chúng ta quyết định thời gian hành động là sáng mai, trước lúc đó ta sẽ phái người ngầm theo dõi nhất cử nhất động của các người để tiện phối hợp với hành động ngày mai của bọn ta. Còn về kế hoạch cụ thể thế nào thì bây giờ ngươi hãy nói tỉ mỉ một chút để chúng ta thuận lợi toàn lực phối hợp.

Ân Hồng Tụ nghe xong, trình bày cặn kẽ những suy nghĩ và dự tính của nàng và Đồ Thiên dẫn dụ Thiên Tuyệt Tà Thần gặp Thiên Tàn Lão Tổ như thế nào, thúc đẩy hai bên tàn sát lẫn nhau, rồi nhân cơ hội đó trốn thoát ra sao.

Sau cùng, Ân Hồng Tụ nói:

- Phương pháp này thực ra rất mạo hiểm, sở dĩ có thể bạo gan làm thử là vì hai người đó đều cuồng vọng tự đại, nhược điểm duy nhất của bọn chúng là nóng nảy.

Mọi người tại trường đều gật đầu tán đồng cho rằng lời nói của nàng rất có lý, đây thực sự là cách làm vô cùng nguy hiểm nhưng lại là phương pháp đáng để thử nhất.

Hiểu rõ kế hoạch của nàng, Trần Ngọc Loan nói:

- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, bây giờ chúng ta sẽ tiễn cô nương rời khỏi đây.

Nói xong liền đứng dậy, cầm tay Ân Hồng Tụ rồi cùng Lục Vân tiễn nàng lên đường.

Một lát sau hai người trở về đại điện, Quy Vô đạo trưởng hỏi:

- Lục Vân, ngươi ngay từ đầu đã có ý muốn giúp cô ta, lẽ nào chỉ vì Đồ Thiên?

Lục Vân cười bình thản đáp:

- Đạo trưởng đã nói như vậy chứng tỏ trong lòng đã hiểu rõ, sao còn phải hỏi làm gì?

Văn Bất Danh ở bên cạnh thắc mắc: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Các ngươi đang nói chuyện gì vậy, sao ta nghe thấy cứ mơ mơ hồ hồ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất