Màn đêm buông xuống, trong bữa tiệc tối, Trần Ngọc Loan và Ân Hồng Tụ ngồi sát cạnh nhau, phía bên trái là Lục Vân, Khiếu Thiên, Tư Đồ Thần Phong, Đạo Tà Tàn Kiếm, bên phải là Đồ Thiên, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Phật Thánh Đạo Tiên, Phần Thiên ngồi giữa Phật Thánh và Đạo Tà. Một bàn mười một người dường như hơi chật trội, nhưng mọi người không ai để ý đến điều đó, tất cả vừa ăn vừa nói chuyện.
Văn Bất Danh nâng cốc kính mọi người một chung rồi mở miệng nói:
- Sáng nay Khiếu Thiên đến đây cho biết, hiện giờ Chánh Đạo liên minh đang đi tìm hai thứ, một là "Thánh Long phù", hai là "Thiên Uy lệnh" nghe nói những vật này có thể khắc chế được Địa Âm Thiên Sát. Đồng thời, Cửu Thiên Hư Vô giới còn phái thủ tịch hộ pháp Bạch Quang tiến nhập vào nhân gian, những sự việc này mọi người ngồi đây có ai biết rõ không?
Văn Bất Danh nhìn quanh một vòng rồi ánh mắt hướng vào Phật Thánh Đạo Tiên, đáng tiếc Phật Thánh lại coi như không nhìn thấy, không mở miệng nói điều gì.
Nhìn cả nửa ngày vẫn không thấy ai nói năng gì, Phần Thiên cất tiếng:
- Việc này ta có biết một chút. Đầu tiên hãy nói về Bạch Quang. Trước đây, khi ta mới tới Hoa Sơn đã từng gặp qua, còn đánh cá với hắn nữa. Người này năm đó có mối quan hệ rất tốt với sư tổ ta, đã từng yêu cầu sư tổ ta xuất sơn giúp lão làm chuyện gì đó. Còn cụ thể là chuyện gì thì cũng không rõ. Về Thánh Long phù và Thiên Uy lệnh, cái trước đã từng phong ấn Địa Âm Tà Linh vài ngàn năm, còn cái sau lại là một vật truyền thuyết, nghe nói có thể áp chế được Thiên Sát Lệ Phách.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comQuy Vô đạo trưởng hỏi:
- Chiếu theo những điều nói trên, chỉ cần tìm được hai vật này là có thể đối phó với Địa Âm Tà Linh và Thiên Sát Lệ Phách phải không?
Phần Thiên gật đầu trả lời:
- Có lẽ là như vậy, dù sao thì cũng chưa có ai nhìn thấy bao giờ.
Tư Đồ Thần Phong nghi ngờ hỏi:
- Nhân gian vẫn đang lưu truyền Thái Âm Tế Nhật, nhưng đến nay vẫn chưa từng xuất hiện, cũng không đoán được là thật hay là giả. Còn về Địa Âm và Thiên Sát, cũng chỉ nghe lời đồn chứ chưa nhìn thấy thật sự, rút cuộc có lợi hại như trong truyền thuyết không, chúng ta giờ này cũng không rõ được.
Thấy hắn không tin, Lục Vân nói:
- Mặc dù ta chưa từng nhìn thấy qua, nhưng nghe Bắc Phong nói, ngày đó hắn cùng với Ma Thiên tôn chủ, Vô Nhân Tọa, Kim Luyện, Thệ Thủy Lưu liên thủ giao chiến với Tà Linh, kết quả là năm đại cao thủ kiệt sức phải rút lui, mạnh ai nấy chạy. Lúc đó Thiên Kiếm Khách hiện thân ra giao chiến một chiêu, bị trọng thương tháo chạy. Như vậy có thể thấy Địa Âm Tà Linh bá đạo vô cùng, nếu sức mạnh không hơn người không dễ dàng đấu lại.
Phần Thiên tán thành:
- Lục Vân nói không sai, Địa Âm Tà Linh chính mắt ta đã nhìn thấy, sức lực mạnh mẽ to lớn khó có thể hình dung được. Không lâu trước đây khi ta hạ sơn đã gặp Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên ở Tuyết Sơn, còn có cả một thanh niên tự xưng là Âm Đế, hắn chính là Địa Âm Tà Linh. Lúc đó ta và Âu Dương Vân Thiên liên thủ nhưng cả hai đều bị trọng thương. Thế trận lúc đó phảng phất như dê non đấu hổ già, vốn dĩ không còn hi vọng. May lúc đó ta biết một nhược điểm của Địa Âm Tà Linh, cuối cùng liều mạng tấn công một chiêu rồi may mắn cùng Thiên Ma giáo chủ thoát được.
Mọi người có mặt nghe thấy thất kinh, đều tò mò nhìn Phần Thiên thắc mắc không hiểu hắn biết điều gì.
Phần Thiên không hề giấu giếm kể lại hết sự việc hôm đó, cuối cùng nói:
- Theo ta biết, ngoài Thánh Long phù có thể khắc chế Địa Âm Tà Linh ra, thế gian còn có một loại "Cửu U Tinh Diễm" có uy hiếp nhất định đối với hắn. Mà ta lại là người thừa kế "Cửu U Tinh Diễm", đây chính là nguyên nhân sư phụ cho phép ta xuống núi giúp đỡ Chánh Đạo liên minh.
Nói xong, giơ tay trái ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có hình ngọn lửa không ngừng toả ra quang mang kỳ lạ.
Mọi người thấy vậy vô cùng mừng rỡ, có Phần Thiên ở đây sau này đối phó với Địa Âm Tà Linh đã có chút hi vọng. Việc này không ai ngờ được.
Nghĩ đến việc Phần Thiên không ở Hoa Sơn mà lại đến đây, Lục Vân có chút cảm động nói:
- Có lẽ đây là ý trời, cũng có thể là vận khí của Ngọc Loan tốt, nếu không thì Trừ Ma liên minh gặp phải Địa Âm Tà Linh thì chắc hẳn không còn.
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Thực ra gặp được Lục đại ca mới là việc cả đời Ngọc Loan thấy đáng vui mừng nhất.
Văn Bất Danh cũng phụ họa nói:
- Nha đầu nói không sai, từ khi ngươi gặp được hắn thì vận đỏ đến, không ngừng xuất hiện chuyện thuận lợi. Cũng như hôm nay song hỉ lâm môn (hai việc mừng cùng đến). Sau này, có Lục Vân ở phía sau nâng đỡ phụ giúp ngươi, ta đảm bảo liên minh sẽ ngày càng phát triển lớn mạnh, sớm muộn sẽ có ngày vượt qua Chánh Đạo liên minh, trở thành thiên hạ đệ nhất!
Lục Vân nghe thấy cười khổ, trừng mắt nhìn Văn Bất Danh định nói mấy câu, nhưng thấy mặt mọi người dường như không tiện, chỉ có nước tính sau.
Khiếu Thiên bên cạnh biết những điều chàng đang nghĩ, cười rồi khuyên:
- Đừng khiêm tốn, thực ra giữa huynh và Trừ Ma liên minh này đúng là có quan hệ rất lớn. Ta đã nghe công chúa nói qua rồi, ở nhân gian ngày nay, Cửu Thiên Hư Vô giới và Vân Chi Pháp giới ủng hộ Chánh Đạo liên minh. Còn Thiên Chi đô chúng ta trước mắt tuy chưa tiến nhập vào nhân gian, nhưng một khi Thái Âm Tế Nhật hiện hình, cũng tất nhiên sẽ tiến nhập nhân gian. Lúc đó, vì cơ duyên của huynh nhất định sẽ lựa chọn Trừ Ma liên minh. Một khi như vậy, Trừ Ma liên minh sẽ vượt qua Chánh Đạo liên minh và cũng chẳng có việc gì có thể làm khó được.
Khiếu Thiên nói những lời đó ra, ngoài Lục Vân vẫn bình tĩnh như thường, những người khác đa phần tỏ vẻ vui mừng xúc động một cách lạ thường. Lời Khiếu Thiên tuy không nhiều nhưng ý tứ bên trong lộ ra rõ ràng. Lấy quan hệ giữa Lục Vân và Trừ Ma liên minh, Thiên Chi đô lại từ chối yêu cầu của Cửu Thiên Hư Vô giới, như thế Bách Linh không ủng hộ Lục Vân, không nghiêng về phía Trần Ngọc Loan thì nghiêng về phía ai đây?
Một khi đã có ủng hộ của Thiên Chi đô, lại thêm thực lực hiện nay của Trừ Ma liên minh, chỉ cần cẩn thận mọi chuyện, vượt qua Chánh Đạo liên minh không phải là việc khó khăn.
Thấy vẻ mừng rỡ của mọi người, Lục Vân chỉ cười khổ, còn nhắc nhở:
- Mọi nguời không nên vui mừng quá sớm. Mối quan hệ của ta và Kiếm Vô Trần một khi xác định rõ ra, lúc đó Chánh Đạo liên minh khi đối phó với Vực chi tam giới, tất nhiên cũng biết không để lợi cho Trừ Ma liên minh.
Trần Ngọc Loan cười nói:
- Lục đại ca không cần lo lắng, từ trước tới nay chúng ta không hề hy vọng Chánh Đạo liên minh sẽ tương trợ. Vì thế trong mắt chúng ta, đối đãi với bọn họ hay với bọn yêu ma quỷ quái cũng không khác gì mấy. Nếu nói có gì khác thì chỉ có thân phận mà thôi, nhưng đối với sự đề phòng của bọn họ, chúng tôi dù một điểm nhỏ cũng không bỏ qua. Được rồi, nói vài lời rồi mọi người còn phải ăn thôi, sau còn thời gian sẽ nói tiếp.
Ăn uống xong, Khiếu Thiên nói với mọi người hôm sau phải trở về phục mệnh, sáng mai không thể đi cáo biệt từng người được. Mọi người trong lòng đều rõ cũng không có ý níu kéo nhiều hơn, chỉ có Trần Ngọc Loan và Văn Bất Danh nhờ hắn gửi lời hỏi thăm tới Bách Linh.
Ngoài ra, khi mọi người tản đi hết, Lục Vân kéo tay Khiếu Thiên nói nhỏ:
- Trở về hãy nói với Bách Linh một việc, hãy nói …..
Sắc mặt của Khiếu Thiên biến đổi hẳn, trên nét mặt đan xen kinh ngạc mừng rỡ lẫn nghi ngờ không tin tưởng nói:
- Đó là sự thật, huynh không đùa chứ?
Lục Vân nghiêm túc nói:
- Lúc này còn có thể đùa được à, đương nhiên là thật. Được rồi, nhớ là chỉ cho một mình Bách Linh biết thôi, không được tiết lộ ra ngoài.
Khiếu Thiên dần dần bình tĩnh trở lại, gật đầu nói:
- Huynh yên tâm, ta đã hiểu rồi. Thôi, về nghỉ ngơi, nhớ bảo trọng. Hy vọng sẽ sớm gặp lại huynh.
Lục Vân vỗ vỗ vào vai hắn, sau đó hai người liền chia tay.
************************************************** *********************
Sáng sớm, khi mặt trời vẫn còn lấp ló đằng đông, dương quang rựa rỡ rọi chiếu lên Hoa Sơn, làm cho con người cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái. Suốt mấy ngày nay, Chánh Đạo liên minh trên Hoa Sơn vì để tìm cách đối phó với Địa Âm Thiên Sát, không chỉ phái rất nhiều cao thủ phân bố khắp thiên hạ, những cao thủ ở lại Hoa Sơn cũng bận rộn không chịu nỗi.
Từ khi Thiên Kiếm Khách trở về, Diệp Tâm Nghi và cao thủ tam phái suốt ngày bàn bạc đối sách, thảo luận trong tương lai đối diện với Địa Âm Thiên Sát sẽ gặp những tình huống thế nào, mỗi loại tình huống cần ứng phó ra sao. Ngoài ra cần phải phòng bị cao thủ Vực chi tam giới thế nào, Lục Vân, Huyền Phong môn, Thiên Ma giáo, Ma Thần tông và những liên minh đối địch nên đề phòng ra sao. Các cao thủ Chánh Đạo liên minh nên phân công thế nào, đây là những khâu vô cùng quan trọng.
Những chủ chốt của Chánh Đạo liên minh đang vắt óc suy nghĩ tìm đối sách, còn những đệ tử Lục viện ở lại cũng không hề thảnh thơi, mỗi người đều bận rộn với những công việc riêng tư của chính mình.
Nho viên môn hạ Tất Thiên, từ sau khi được Thiên Túc đạo trưởng chỉ bảo, đã ngộ ra cảnh giới cao nhất của "Hạo Nhiên chính khí", trước mắt đang một mình tự luyện tập, hoàn toàn đắm chìm sâu vào lĩnh vực thần kì ấy. Phượng Hoàng thư viện Hứa Khiết, do lòng quan tâm đến an nguy của Lâm Vân Phong, liên tục qua lại giữa hai nơi, toàn tâm toàn ý dồn hết cho Lâm Vân Phong.
Dịch viên môn hạ Tĩnh Nguyệt đại sư liên tục coi chừng Trương Ngạo Tuyết đang hôn mê, thần sắc vô cùng lo lắng. Lý Hoành Phi lại kích động dị thường, trước hận Huyền Phong môn hạ làm Trương Ngạo Tuyết bị thương, sau hận bản thân mình vô dụng, nhìn thấy bệnh tình nguy cấp của người mình yêu mà không có khả năng làm gì. Chỉ còn Càn Nguyên chân nhân và Huyền Âm chân nhân là dùng toàn lực để bồi dưỡng nguyên khí trở lại như trước cho Lâm Vân Phong, suốt ngày suốt đêm thay nhau trị thương, hy vọng gã có thể hồi phục sức khoẻ trong thời gian ngắn nhất.
Duy nhất nhàn rỗi chỉ có ba người, một là Phong Viễn Dương, hai là Thương Nguyệt, ba là Ngọc Vô Song. Ba người tuy lo lắng cho Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong, bất quá vẫn còn có nhiều lý trí nên bề ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Hôm qua, sau khi Thương Nguyệt gặp Thiên Mục Phong trở về đến Hoa Sơn, vốn là nghĩ sẽ tìm Lâm Vân Phong để chứng thực người mình đã gặp có phải là Thiên Mục Phong hay không. Đáng tiếc gặp lúc Huyền Âm chân nhân đang trị thương cho gã, mãi đến tận đêm khuya mới nghỉ một lát, vì thế vẫn chưa gặp được. Sáng sớm nay, Thương Nguyệt lại đến bên ngoài phòng của Lâm Vân Phong hỏi thăm, gặp ngay Huyền Âm chân nhân, hai người liền bắt đầu nói chuyện.
Thương Nguyệt nói:
- Huyền âm sư thúc, Vân Phong sư đệ không phải đã tỉnh táo, sao vẫn còn cần trị thương khẩn cấp cho đệ ấy vậy?
Huyền Âm chân nhân sắc mặt trắng bệch, thể hiện rõ là đã hao tổn chân nguyên khá lớn.
- Không có gì, ta chỉ hy vọng hắn sớm có thể hồi phục. Như thế cũng coi như có việc chứ không bận bịu đến nỗi không ngừng nghỉ tay chân.
Ánh mắt Thương Nguyệt biến sắc thấy Huyền Âm chân nhân không nói rõ thực tình sự việc, cũng không tiện hỏi thêm, đổi sang chủ đề khác nói:
- Sư thúc nói cũng thật có lý. Bây giờ đệ tử muốn thăm Lâm sư đệ một lát, không biết liệu có tiện không?
Huyền Âm chân nhân lắc đầu nói:
- Hiện giờ sư huynh đang trị thương cho Vân Phong, tạm thời không rảnh. Nếu con có việc gì thì cứ nói với ta, ta sẽ chuyển lời giúp cho. Trong vài ngày tới, ta và sư huynh sẽ thay nhau trị thương cho Vân Phong liên tục cho đến khi hắn hồi phục sức khỏe, không ai được đến quấy rầy.
Thương Nguyệt nghe thấy giật mình có chút không hiểu nhưng không hỏi gì thêm, chỉ thản nhiên nói:
- Không có gì, con chỉ muốn xem xem tình hình Lâm sư đệ thôi. Nếu đệ ấy cần yên tĩnh để trị thương thì con không đến làm phiền nữa. Sắc mặt sư thúc không khoẻ, con nghĩ là đã hao tổn khá nhiều chân nguyên, hay là sư thúc đi nghỉ một chút đi, Thương Nguyệt xin cáo từ.