Suy nghĩ tìm hiểu nguyên nhân, Cửu Dã nhận thấy chuyện này chỉ có thể là do Trương Ngạo Tuyết khác với người bình thường, có đạo tâm vô cùng kiên định. Vì thế, nàng đã phong bế cửa vào tâm trí thì cho dù vu thuật mạnh mẽ to lớn đến đâu cũng khó có thể xâm nhập được.
Nghĩ đến đó, lão cũng không muốn lại uổng phí tâm cơ, chuyển sang điều chỉnh sức mạnh vu thuật, tính toán thấy việc trước tiên là phải tạo cơ sở bằng cách thiết lập cấm cố tâm linh của nàng, để ngay cả nếu không tìm được cách loại bỏ hoàn toàn ký ức của nàng, ít ra cũng làm cho nàng không có khả năng khôi phục ký ức, trở thành một người tâm không tạp niệm, một người mới hoàn toàn.
Lúc này, Kiếm Vô Trần đang tìm kiếm tung tích của Lâm Vân Phong. Thật là kỳ quái, từ lúc Lâm Vân Phong trốn thoát đến nay, hắn tra xét không ra được gì. Điều này làm cho hắn có phần chấn động hoảng sợ. Nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, đó là Lâm Vân Phong vẫn còn ở trong căn phòng này, bởi vì hắn đã tạo một kết giới mạnh mẽ xung quanh đây, nếu người nào muốn xuyên qua để thoát đi thì hắn cảm ứng được liền.
Điểm đó hắn phán đoán rất đúng, Lâm Vân Phong cũng đã thử tìm cách thoát ra. Có điều lúc này Lâm Vân Phong đang bị thương rất nặng, lại ẩn trốn một góc trên trần nhà, toàn lực tìm cách khôi phục chân nguyên, đồng thời cẩn thận xem xét động tĩnh của Trương Ngạo Tuyết. Khi hắn đã khôi phục được ba phần chân nguyên, thì Cửu Dã cũng tính toán việc thi triển thuật tạo cấm cố tâm linh.
Lúc đó, tâm niệm Lâm Vân Phong chuyển đổi liên tục, trốn chạy là cách thoát duy nhất. Nhưng gã không thể bỏ trốn bởi vì gã không thể nhìn Trương Ngạo Tuyết rơi vào tay của Kiếm Vô Trần. Liều, gã cũng đã liều rồi nhưng một khi liều là chắc chắn chết. Cục diện như vậy ép Lâm Vân Phong vào tình trạng nan giải, nóng lòng vô cùng.
Nghĩ không ra biện pháp, Lâm Vân Phong nóng ruột đến phát điên, trong lòng chỉ thấy một ý niệm duy nhất là hủy diệt. Nhưng đúng vào lúc đó, trong đầu gã đột nhiên lóe lên tia sáng, nếu Cửu Dã chết đi, Trương Ngạo Tuyết tiếp tục hôn mê, Kiếm Vô Trần ngay cả có ý đồ đen tối gây bất lợi cho nàng cũng không có cơ hội thực hiện. Như vậy, Trương Ngạo Tuyết vẫn còn chút hy vọng, nói không chừng có thể chờ đến khi Lục Vân đến kịp.
Đã có quyết định, Lâm Vân Phong không còn do dự nữa, lặng lẽ di động thân thể âm thầm đến ngay đỉnh đầu của Cửu Dã. Nhìn kỹ địch nhân bên dưới, Lâm Vân Phong thấy trận pháp trên mặt đất có phần cổ quái, tự biết không có thời gian để nghiên cứu cách phá giải. Vì vậy, gã chỉ còn tìm cách tấn công một chiêu là phải diệt được ngay, điều này muốn làm được thì quá sức của gã. Khả năng phải vượt trên mức bình thường như thế nào, không chịu sự ngăn trở của trận pháp tiêu diệt Cửu Dã được không? Vấn đề đó thật là quan trọng, cần xem xét cẩn thận.
Lâm Vân Phong suy nghĩ lướt qua nhiều chuyện, bản thân lúc này đang bị thương nặng sức yếu, muốn phá trận diệt địch, hiển nhiên là không làm được, chỉ còn cách là mượn lực. Nhưng mượn lực từ đâu đây? Nghĩ tới đó liền nhớ đến Kiếm Vô Trần. Suy nghĩ trong giây lát, Lâm Vân Phong liền có kế mọn, thân thể âm thầm đi ngang qua sáu xích, lặng lẽ hạ xuống trên mặt đất, hoàn toàn chăm chú vào động tĩnh của Kiếm Vô Trần.
Cách vị trí Lâm Vân Phong hạ mình khoảng năm xích, huyết trận trên mặt đất đột nhiên sáng bừng. Ngay lúc đó, Kiếm Vô Trần quát to:
- Lâm Vân Phong, ta coi thử ngươi có cách nào thoát khỏi tay ta.
Nói xong liền xoay tay phải đánh ngang, lực mạnh mẽ vô cùng dưới sự khống chế của hắn lại sắc bén như phá không, chỉ một cái đã chém nát được phòng ngự của huyết trận, cắt nát mọi thứ gặp phải.
Đúng vào lúc đó, Lâm Vân Phong lập tức nắm lấy cơ hội, chân nguyên toàn thân nghịch chuyển, làm cho sức lực tăng lên gấp ba, đánh trúng ngay đỉnh đầu của Cửu Dã phá hủy nguyên thần, không cho lão kêu lên một tiếng.
Thật ra vào lúc đó Lâm Vân Phong rất may mắn. Chính lúc đó là lúc Cửu Dã đang thi triển vu thuật đến lúc quan trọng nhất, chỉ thêm chút thời gian lão sẽ hoàn thành thuật cấm cố tâm linh. Sau đó nếu Lâm Vân Phong có tấn công thành công, cũng chỉ tối đa làm lão trọng thương, căn bản không có cách gì hủy diệt.
Cũng có lẽ Lâm Vân Phong nhờ có vận khí tốt chỉ sử dụng một chưởng đã hủy diệt được Cửu Dã. Tuy nhiên sau khi diệt được Cửu Dã, Lâm Vân Phong cũng lộ nguyên hình, bị Kiếm Vô Trần khóa chặt, không cách nào di động dù chỉ một phân.
Nhìn thấy Cửu Dã ngã trên mặt đất, Kiếm Vô Trần muốn phát điên, giận dữ quát:
- Lâm Vân Phong, ngươi thật độc ác, ta quyết cho ngươi chết không có thây chôn.
Nói rồi không nói thêm, hai tay điều khiển pháp quyết hướng vào trong ép chặt, lập tức Lâm Vân Phong bị ép giữa bật lên tiếng kêu thảm thiết.
Vào lúc đó, nhờ có Tam Sắc U Liên, Lâm Vân Phong vẫn còn ẩn thân được, nhưng toàn thân gã thật ra lại bị luồng khí mạnh mẽ phát xuất từ hai tay của Kiếm Vô Trần ép chặt từng bước từng bước, hướng tẩu thoát từ từ bị khóa chặt.
Lúc này, Lâm Vân Phong lại nghĩ nhiều chuyện, nghĩ đến Lục Vân, nghĩ đến sư phụ, nghĩ đến Hứa Khiết, nghĩ đến rất nhiều người. Gã tự biết hy vọng trốn thoát một chút cũng không có, cũng cảm nhận được khí tức tử vong đang từ từ tiến đến gần. Tuy nhiên gã không hối hận, bởi vì đã giết chết Cửu Dã, ngăn không cho lão tiếp tục làm hại Trương Ngạo Tuyết. Nếu ngày hôm nay phải chết, thì cũng được xem như cái chết có giá trị.
Chỉ là trong lòng gã còn oán hận, hận Kiếm Vô Trần, cũng hận cả ông trời, vì cả hai mà gã phải mất đi sinh mạng, mất đi bằng hữu tốt, mất đi sư phụ cũng như mất đi cơ hội kết duyên cùng người yêu! Gã không cam lòng, nhưng đáng tiếc gã không có cách nào né tránh, chỉ còn cách đối diện. Gã không phục, cho dù không muốn không phục, thì ông trời cũng không cho gã cơ hội khác.
Sinh mệnh đang đang từ từ mất đi, Lâm Vân Phong vẫn ngoan cường chống lại. Cho dù là vì bản năng hay vì không cam lòng, lúc đó gã vẫn không chịu đầu hàng. Lúc này, dưới áp lực mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần, gã còn có thể chạy trốn số mệnh chăng? Có lẽ …
*****************
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comBên ngoài cổng biệt viện của tam phái, Tĩnh Nguyệt đại sư, Huyền Âm chân nhân, Thương Nguyệt, Lí Hoành Phi, Tất Thiên, Liễu Tinh Hồn, tất cả cũng đang nôn nóng chờ đợi, chờ đợi cho được kết quả cuối cùng.
Thiên Túc đạo trưởng đứng yên một bên, ánh mắt vô tình lướt qua mọi người vài lần, vô tình thở dài nhè nhẹ.
Cửu Dã đã đi được gần tàn nén hương, xung quanh không chút động tĩnh, điều này làm cho mọi người chờ đợi có chút bất an. Bất ngờ vào lúc đó, ở giữa biệt viện xuất hiện khí tức mạnh mẽ thấu trời. Lập tức toàn bộ biệt viện của tam phái cũng bị bao phủ một tầng kết giới, ngăn cách hoàn toàn.
Nhìn thấy điều đó, Huyền Âm chân nhân cất tiếng than:
- Mọi chuyện đã bắt đầu.
Tĩnh Nguyệt đại sư nghe không ra được ý tứ, gật đầu nói:
- Đúng thế, tất cả đã bắt đầu, hy vọng Ngạo Tuyết có thể thuận lợi hoàn toàn.
Một bên, Lí Hoành Phi trầm giọng nói:
- Sư thúc bình tâm, đệ tử tin sư muội nhất định là người tốt tướng trời, sẽ an nhiên tỉnh lại.
Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn hắn một cái, bất ngờ gật đầu, chắc có lẽ có cùng tâm tình.
Thương Nguyệt bất động, thần sắc có chút trầm trọng, nhìn Huyền Âm chân nhân, rồi nhìn qua Thiên Túc đạo trưởng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Liễu Tinh Hồn, ý như than thở nói:
- Tất cả mọi thứ đều bị cô lập, không ngờ lại do y thuật làm ra, hoặc cũng là nhằm không cho ai phát hiện được điều gì chăng?
Liễu Tinh Hồn nhảy dựng trong lòng, cố gắng trấn định, nhẹ giọng nói:
- Những quái nhân ở trong núi hoang cũng có chút tính cách khác thường, các vị trước đây cũng đã từng biết chuyện này, phải không?
- Vậy sao? Được như chưởng giáo nói thì tốt rồi.
Hỏi ngược lại một câu rồi Thương Nguyệt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Liễu Tinh Hồn với ánh mắt sắc như dao muốn soi rõ tâm tình của lão, làm cho lão hoang mang quay nhìn chỗ khác.
- Thương Nguyệt cô nương có định kiến với đại sư rồi, vấn đề này chúng ta có tranh luận cũng vô nghĩa. Hãy đợi đến khi cứu tỉnh được Trương Ngạo Tuyết rồi bàn luận lại cũng chưa muộn.
Ngưng lại giây lát, khu vực bên ngoài cửa viện lại biến thành im lặng trầm mặc. Tất cả mọi người cùng nhìn vào kết giới đó, chú ý dò xét động tĩnh.
Ban đầu, tựa hồ như không có một chút biến hóa, nhưng mọi người nhìn cẩn thận, phát hiện ra thời gian trôi qua, ánh sáng của kết giới ngày càng sáng lên, ẩn hiện chuyện gì đó.
Trong khi mọi người trong lòng nóng nảy, kết giới đột nhiên chấn động, bất ngờ ánh sáng trở nên u ám, làm cho mọi người cùng bị thất kinh, không hiểu rõ chuyện gì xảy ra bên trong.
Ai nấy đàm luận xôn xao, nhưng bảy người đứng bên ngoài không ai dám vọng động, chỉ nóng nảy chờ đợi đoán già đoán non, sợ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Giây lát, Thương Nguyệt ưu tư thốt:
- Ta thấy nên tiến vào xem thử thôi.
Tĩnh Nguyệt đại sư vội vàng ngăn lại, khuôn mặt u ám nói:
- Chúng ta cũng rất lo lắng, nhưng Cửu Dã đã từng nói, chúng ta thấy gì cũng phải chờ đợi, nếu không có biến hóa gì, chúng ta đi vào cũng không muộn.
Thương Nguyệt có chút không đồng tình, nhìn qua Huyền Âm chân nhân, đột nhiên phát hiện ông bất ngờ lại nhìn lên trời, mặt trời rọi trên khuôn mặt, vẻ làm cho người khác khó giải thích.
Ngây ngốc nhìn mọi người rồi Thương Nguyệt cụp mắt xuống, liên tục thở dài, không quay lại vấn đề đó nữa. Vì vậy, bảy người vì vậy tiếp tục chờ đợi, cảnh bên ngoài viện lại tiếp tục rơi vào trạng thái tịch mịch.
Trong phòng, Kiếm Vô Trần mặt lộ vẻ cười lành lạnh, cất tiếng cười đắc ý. Phản kháng của Lâm Vân Phong ngày càng yếu đi, điều đó làm cho hắn hiểu rõ, Lâm Vân Phong sẽ vĩnh viễn mất đi trên thế gian này, từ nay về sau sẽ không ai dám cười nhạo thẳng vào mặt hắn nữa. Nghĩ tới đó, hắn không kềm được sự đắc ý, khóe miệng xuất hiện nét cười lạnh lẽo, toàn thân hắn hiện lên chút gì đó tà ác quỷ dị.
Liên tục phản kháng, Lâm Vân Phong trong lòng đã hiểu rõ, khoảng cách giữa gã và Kiếm Vô Trần không thể vượt qua được. Có thể thấy rõ tu vi của gã muốn nghĩ đến chuyện chống lại Kiếm Vô Trần, cho dù là có cơ hội đi nữa, cũng phải đến mười năm hoặc có khi cả trăm năm nữa mới được.
Nghĩ đến đó, Lâm Vân Phong kinh hoàng thấy cái chết đang đến, đồng thời cũng có chút lo lắng cho Lục Vân. Sự tăng tiến mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần quá ly kì, một khi Lục Vân gặp lại hắn, nếu không lưu ý sẽ rơi vào nguy khốn ngay.
Nghĩ đến đó, Lâm Vân Phong lại nghĩ đến một số chuyện kỳ lạ khác. Có lẽ người ta trước cái chết đều thích suy nghĩ lung tung, nhưng nếu không suy nghĩ lung tung thì làm gì nữa bây giờ?
Trong lòng gã xuất hiện sự thất vọng, chỉ một khắc sau tâm hồn gã lại trở nên tươi sáng, dường như mọi chuyện đều xảy ra ở nơi nào xa lắm, thâm tâm gã trở nên trắng xóa, một điểm đen nhỏ cũng không tìm thấy.
Đúng vào lúc đó, giữa sự tĩnh lặng của căn phòng có tiếng rên rỉ truyền đến, Trương Ngạo Tuyết trên giường đá động đậy một chút, dường như trong chốc lát sẽ hồi tỉnh lại.
Tiếng rên rỉ nghe rất nhỏ nhẹ, lại làm cho Kiếm Vô Trần và Lâm Vân Phong đang giao chiến bị thất kinh.
Trương Ngạo Tuyết muốn tỉnh lại rồi, nàng sẽ hoàn hảo như trước đây hay lại thay đổi phần lớn tâm thần, điều đó cả hai đều không nắm chắc. Bởi vì không hoàn toàn chắc chắn, Kiếm Vô Trần lẫn Lâm Vân Phong đều cảm thấy lo âu, mỗi người nghĩ đến chuyện khác nhau.
Đối với Kiếm Vô Trần mà nói, một khi Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại thấy tình cảnh của mình như hiện nay, chắc chắn sẽ muốn hỏi cho rõ. Nếu như nàng trở lại bình thường, sau đó tất nhiên sẽ xuất thủ hỗ trợ Lâm Vân Phong để đánh với hắn. Tuy tu vi hắn đã tăng rất nhiều hoàn toàn không sợ nàng, nhưng trong trường hợp đó, diệu kế trong lòng hắn sẽ không làm được, sự tình như vậy hắn không thích chút nào.