Thái Phượng tiên tử cười nhè nhẹ, ánh mắt đầy hoài niệm, giọng nhỏ nhẻ nói:
- Đúng là hoài niệm tốt đẹp, lần cuối cùng muội nhớ cũng đã vài trăm năm trước rồi.
Âu Dương Vân Thiên cười nói:
- Đúng thế, nhớ lại chuyện vài trăm năm trước, mọi thứ cứ như ở trước mắt. Đi thôi.
Nắm lấy bàn tay ngọc ngà của bà, Âu Dương Vân Thiên bay lên rời đi.
Buổi tối, hai người ngồi trước bếp lửa, vừa ăn món hoang dã vừa trò chuyện. Buổi chiều, hai người khi đi tản bộ, đã kể lại tình hình vài trăm năm qua của nhau, lúc này không khỏi vô tình nói chuyện đến tình hình thiên hạ.
- Thiên, hôm nay thiên hạ hỗn loạn, Thiên Ma giáo của huynh đã tính toán làm thế nào?
Âu Dương Vân Thiên điềm nhiên nói:
- Huynh đã khiến Hộ Giáo trưởng lão dẫn tám đại Kim Cương tìm kiếm điểm dừng chân mới. Vài trăm năm qua, bổn giáo vẫn mãi không hỏi đến chuyện thế gian, sau này cũng như vậy, chỉ cần còn huynh ngày nào, cũng không đồng ý để cho đệ tử trong giáo phải lâm vào thị phi chốn hồng trần.
Thái Phượng tiên tử cười nhàn nhạt cất tiếng:
- Muội nghĩ, nếu ngày đó đại giáo chủ trước đây biết huynh sẽ như vậy, sợ là đã hối hận việc truyền ngôi giáo chủ Thiên Ma giáo cho huynh.
Âu Dương Vân Thiên than nhẹ:
- Có lẽ vậy, cuối cùng tâm của huynh cũng không đủ độc ác.
Thái Phượng tiên tử lắc đầu nói:
- Không phải không đủ độc ác, mà bản tính huynh vốn thiện lương. Đổi lại là Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên, hắn tuyệt đối không làm như vậy.
Âu Dương Vân Thiên cười cười, sau đó đáp lại:
- Thật ra muội không hiểu Bạch Vân Thiên. Hắn tuy có một số phương diện tà ác hơn ta, nhưng hắn cũng không phải thật sự là người xấu xa. Hắn chẳng qua thẳng tính hơn, tính cách lại hơi phóng đãng không cố kỵ, nghĩ thế nào làm thế ấy, không như những kẻ giả danh Chánh Đạo nhân sĩ. Vài trăm năm qua, theo huynh biết, Bạch Vân Thiên tuy nhiều lần hiện thân, nhưng hắn tuyệt đối không làm chuyện xấu xa gì to lớn ở nhân gian. Từ phương diện này nhìn lại, hắn chỉ mang trên mình danh hiệu Ma Thần tông chủ mà thôi.
Thái Phượng tiên tử hơi lặng đi, trầm ngâm giây lát mới nói:
- Nghĩ lại thấy lời của huynh cũng đúng, mỗi lần hắn xuất hiện đều dùng ngôn ngữ sắc bén, nhưng thực sự hại người thì ngược lại vô cùng hiếm thấy. Chỉ có điều từ xưa đến nay, thành kiến môn hộ chánh tà rất nặng nề, vì thế cho dù là vậy, chánh đạo cũng không dễ dàng để hắn tồn tại được.
Âu Dương Vân Thiên nghe thấy, trong lòng cảm thấy mất mát, trước giờ ông có một suy đoán, nguyên nhân ngày trước Thái Phượng tiên tử chọn Thiên Kiếm Khách mà không chọn mình thật ra là bởi vì thân phận của hai bên. Lúc này thấy bà lại đề cập đến sự khác biệt giữa chánh tà, không khỏi nói lãng sang chuyện khác:
- Phượng, muội có tính toán gì cho sau này?
Thái Phượng tiên tử than nhẹ:
- Liên minh đã bị hủy rồi, những người khác không rõ ở đâu, muội muốn sau khi thương thế đã thuyên giảm liền đi tìm bọn họ. Hơn nữa, Thái Âm Tế Nhật đã xuất hiện, từ nay thất giới biến hóa thế nào muội cũng không rõ nữa, vì thế muội muốn về lại Vân Chi Pháp giới một chuyến, xem Thiên Tôn có an bài thế nào đây.
Âu Dương Vân Thiên gật gật đầu, nhẹ giọng thì thầm:
- Kiếp nạn khủng khiếp sắp đến, trời đất đều biến hóa, vạn pháp thế gian mọi thứ đều quay về ban đầu. Phượng, ở lại được không?
Thái Phượng tiên tử nhìn ông, trầm giọng nói:
- Huynh biết câu trả lời của muội rồi, hà tất còn làm khó muội.
Âu Dương Vân Thiên than thở:
- Huynh khuyên muội chỉ là hy vọng muội được sống tốt đẹp, không muốn muội quay về để chết đi. Vân Chi Pháp giới đã sáng lập vài ngàn năm rồi, hẳn cũng đến lúc phải kết thúc.
Thái Phượng tiên tử sắc mặt biến hẳn, truy hỏi:
- Thiên, ý huynh là gì, lẽ nào …
Âu Dương Vân Thiên gật đầu nói: Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
- Đúng vậy, Thái Âm xuất hiện, cả trời đất náo loạn, kẻ nghịch thiên ra mặt, quỷ thần phải khóc than. Vân Chi Pháp giới đã đến lúc phải bị hủy diệt, đồng thời Cửu Thiên Hư Vô giới cũng khó tránh được số phận…
- Không, điều này không thể nào. Nếu vậy chánh đạo đều bị hủy diệt rồi, nhân gian thành ra thế nào đây?
Kiên trì với suy nghĩ của mình, Thái Phượng tiên tử cất tiếng phủ nhận.
Âu Dương Vân Thiên nhìn bà, thấy bà hơi kích động cũng không nói nhiều chuyện này, chỉ u uẩn thở dài, giọng quái dị đáp lại:
- Đêm nay không có ánh trăng, ngày mai liền không thấy mặt trời. Không biết đến lúc nào mới có thể quay về ngày xưa.
Thái Phượng tiên tử ánh mắt phức tạp nhìn ông, hai môi run run một lúc, cuối cùng còn cố nhịn được, không nói những lời trong lòng ra.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Thái Phượng tiên tử mở hai mắt liền phát hiện Âu Dương Vân Thiên đang đứng cách đó vài trượng, yên lặng nhìn về phía Bắc. Trong gió mai, áo dài ông lộng gió vẽ nên mấy phần ý tranh tình thơ, hình bóng đó khiến người ta thấy cô đơn và đau thương.
Đứng dậy, Thái Phượng tiên tử đi đến sau lưng ông, nhẹ giọng nói:
- Thiên, đang nghĩ gì vậy?
Không hề quay đầu, Âu Dương Vân Thiên giữ nguyên dáng vẻ, giọng nhỏ nhẹ trầm trầm đáp:
- Không có gì, huynh chỉ đang nhìn lại quãng đường lúc xưa còn nhỏ đã đi qua.
Thái Phượng tiên tử lặng đi, sau đó trong lòng run lên, vẻ mặt nặng nề nói:
- Huynh thật sự còn nhớ chuyện đó sao? Lẽ nào đã nhiều năm trôi qua mà huynh lại chưa từng quên đi sao?
Âu Dương Vân Thiên không nói, tiếp tục trầm mặc, im lặng đáp lại.
Thái Phượng tiên tử cười một tiếng như vỡ tim, nhẹ thì thầm:
- Thiên, huynh còn giấu đi tâm sự.
Thân thể Âu Dương Vân Thiên hơi chấn động, từ từ đáp lại:
- Không có đâu, chỉ vì sáng hôm nay huynh dậy sớm, trong lòng cảm thấy bất an, sợ là có chuyện gì xảy ra.
Thái Phượng tiên tử thất kinh, ngạc nhiên nói:
- Thật không, vì điều gì vậy?
Âu Dương Vân Thiên quay đầu lại, nhìn vào trong mắt bà, nghiêm túc nói:
- Không sai, bởi vì điều này chỉ là một chuyện gì đó, huynh còn không dám khẳng định là chuyện gì được.
Thấy ông lo lắng, Thái Phượng tiên tử đề nghị:
- Nếu huynh đã phát hiện có chuyện xảy ra, hay là chúng ta lập tức rời đi.
Âu Dương Vân Thiên chần chừ một lúc, hơi do dự nói:
- Né tránh được hẳn không phải là nạn kiếp, bỏ đi mà tránh không được cũng là uổng phí mà thôi.
Thái Phượng tiên tử khuyên:
- Đừng như vậy nữa, có lúc dự cảm cũng có thể sai lầm. Bây giờ muội tuy mới khôi phục được sáu tầng, những với tu vi của huynh, người trong thiên hạ có thể uy hiếp được chúng ta tuyệt đối không quá nhiều đâu.
Thấy bà nói như vậy, Âu Dương Vân Thiên lập tức bỏ đi vẻ mất mát, toàn thân phát ra khí thế to lớn, cả người chớp mắt đã biến thành một người khác, liền khôi phục được uy nghiêm Thiên Ma giáo chủ của ông.
Thái Phượng tiên tử điềm nhiên thanh nhã cười, cất lời tán thưởng:
- Được, đây mới là Âu Dương Vân Thiên đại anh hùng muội quen biết!
Ánh mắt kiều diễm hấp dẫn, ẩn chứa tình cảm chờ đợi, một ánh mắt ấy, chứa đựng biết bao tình cảm, khiến lòng người rung động.
Âu Dương Vân Thiên ánh mắt ngây dại, không khỏi chìm đắm. Nhưng đúng vào lúc đó, trên bầu trời xa xa đột nhiên truyền lại khí tức vô cùng tà ác rất yếu ớt, khiến cho khí thế phát ra của Âu Dương Vân Thiên lập tức phát hiện, đột nhiên tỉnh lại.
- Cẩn thận, có chuyện rồi.
Quay người, Âu Dương Vân Thiên nhìn về xa xa, ánh đen lưu động trong hai mắt, chính đang dùng pháp quyết Ma tông "Tâm Dục Vô Ngân" thăm dò tình huống trên trời.
Khí tức đó đến rất nhanh, gần như một lúc đã đến vùng chân núi. Do bởi khí thế Âu Dương Vân Thiên phát ra lúc này thu hồi lại đã không kịp, vì thế khí tức đó cũng theo ma khí của ông mà đến.
Nhìn lên không trung, Âu Dương Vân Thiên vẻ mặt biến hẳn, trầm giọng nói:
- Phượng, cẩn thận, đó chính là Ma Thiên tôn chủ dẫn theo các cao thủ khác.
Thái Phượng tiên tử ngưng thần nhìn lên đám mây đen, lo lắng nói:
- Xem ra dự cảm của huynh đúng rồi, chúng ta làm thế nào đây?
Trước mặt người đàn ông, người phụ nữ luôn tỏ ra rất phụ thuộc.
Âu Dương Vân Thiên hơi nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng nói:
- Tình hình này xem ra không rời đi được rồi.
Giữa không trung, đám mây đen đó lúc này tản ra, từ trong hiện ra Ma Thiên tôn chủ, Ma Ảo tôn chủ, Ma thần Tàn Vô Nguyệt, Ma thần Hàn Tinh, Ma thần Đồ Diệt, Ma thần Chích Thiên, Ma thần Khiếu Phong cùng với một số vị Ma tiên.
Nhìn xuống mặt đất, Ma Thiên tôn chủ ánh mắt sắc bén, giọng lạnh nhạt nói:
- Âu Dương Vân Thiên, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nơi đây. Trước đây bổn vương phái người đến Thiên Ma giáo, hy vọng hợp tác với ngươi, đáng tiếc ngươi lại không biết thức thời, còn chống lại ý nguyện của bổn vương, rồi ngươi có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
Âu Dương Vân Thiên hừ lạnh nói:
- Đường đi không giống nhau, không thể mưu tính với nhau. Ngươi thực hiện mộng bá thiên hạ của ngươi, ta sống cuộc sống bình thường giản dị của ta, không ai đụng chạm với ai, ngươi cũng đừng đi quá mức của mình.
Ma Thiên tôn chủ nghe vậy vô cùng giận dữ, hôm qua vừa nếm thất bại cay đắng dưới tay Yêu Hoàng Liệt Thiên, thương thế mãi đến hôm này còn chưa khôi phục, tâm tình vô cùng bực bội. Hôm nay vô tình đi qua nơi đây, bị ma khí của Âu Dương Vân Thiên hấp dẫn, đúng là oan gia gặp nhau, làm sao có thể để ông nói như vậy được.
- Rượu mời không uống lại thích rượu phạt, hôm nay bổn vương sẽ tiêu diệt ngươi, xem thử từ nay về sau còn ai dám chống lại ta. Ma Ảo tôn chủ, ngươi dẫn Chích Thiên và Khiếu Phong đi thu thập hắn đi.
Ma Ảo tôn chủ nhãn thần hơi biến đổi, ánh mắt quét qua Âu Dương Vân Thiên, sau đó lắc mình hạ xuống. Phía sau, Ma thần Chích Thiên và Ma thần Khiếu Phong xuống theo như bóng với hình, ba người tản ra thành hình bán cung, ý thức chăm chú Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử.
Thấy vậy, Âu Dương Vân Thiên vẻ mặt âm trầm, lòng bàn tay phải lóe lên ánh đen, chính là một cái thoi sắt dài hơn ba trượng, khắc đầy phù chú cổ quái, toàn thân lấp lánh ánh hào quang. Phía sau, Thái Phượng tiên tử tập trung tinh thần phòng bị, toàn thân ánh lửa phóng thẳng ra hình thành một lưới sáng phòng ngự, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn chung quanh.
- Diệt Ma toa! Không ngờ được ngươi lại …
Đột nhiên dừng lại một chút, ánh mắt Ma Ảo tôn chủ nhìn vào vật trong tay của Âu Dương Vân Thiên, thân thể không khỏi hơi hơi rung rung.
Giữa không trung, Ma Thiên tôn chủ ánh mắt âm lạnh, giọng hận thù cất lên:
- Âu Dương Vân Thiên, xem ra ngươi đã sớm đề phòng được, không ngờ không tiếc bỏ đi cấm kỵ của Thiên Ma giáo, sử dụng cả Diệt Ma toa.
Âu Dương Vân Thiên vẻ mặt trầm mặc, lạnh lùng thản nhiên nói:
- Điều cấm kỵ tự nhiên dùng lúc phi thường, nếu như không phải bởi ngươi một lòng bức bách bổn giáo, ta sao phải dùng đến vật này. Bây giờ còn chưa động thủ, có một số chuyện còn không sao, một khi đã động thủ rồi, đến lúc đó ngươi hẳn phải hối hận.
Giận dữ gầm lên, Ma Thiên tôn chủ quát lên:
- Câm miệng, ngươi dám uy hiếp bổn vương, ngươi cho bổn vương lại bị người ta dọa nạt chăng? Hôm nay bổn vương không giết được ngươi, ta không phải là Ma vương.
Nói rồi gầm lên một tiếng giận dữ, ra lệnh cho những cao thủ Ma vực còn lại chia ra bốn phía, không cho Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử có bất kỳ cơ hội nào chạy thoát, sau đó mới hạ lệnh cho Ma Ảo tôn chủ tiến công.
Nhìn thấy tình thế trước mắt, Âu Dương Vân Thiên vẻ mặt trầm trọng, biết được hôm nay xấu nhiều tốt ít, nhưng ông dù sao vẫn là Thiên Ma giáo chủ, sao có thể bị người ta xem thường. Hơn thế nữa, người mình yêu dấu cả đời lại ở sau lưng, cho dù như thế nào, tự mình cũng không thể thối lui được.
Diệt Ma toa nắm ngang trong tay, Âu Dương Vân Thiên nhìn thấy Ma Ảo tôn chủ đang từ từ đến gần, tinh thần tập trung cao độ, mở miệng nói với Thái Phượng tiên tử:
- Phượng, muội phải theo sát sau người huynh, không được cách xa quá nhiều, huynh sẽ bảo hộ cho muội.