Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 819

Cười âm trầm một tiếng, thân thể Hỏa Vân liền xoay tròn tại chỗ, trong khi chuyển động âm thầm rút Hậu Nghệ thần cung ra, tay phải dùng cung thay kiếm, một luồng ánh kiếm đỏ rực âm thầm bắn đến trong ánh mắt kinh ngạc của Thiên Hương, lập tức thích xuyên qua thân thể nàng.

Lặng người nhìn thanh cung tròn không dây trước ngực, Thiên Hương còn điều kiện múa chưởng đánh ra hất bắn Hỏa Vân, bản thân thì ánh mắt hôn ám, hai môi mấp máy muốn nói điều gì, đáng tiếc sinh mệnh lại đang nhanh chóng mất đi, dĩ nhiên không phát ra được tiếng nào.

Hậu Nghệ thần cung quỷ bí mà bá đạo, không những có thể phát ra uy lực cực mạnh, đồng thời còn có thể hấp thu sức sống của con người, vì thế hễ mà người nào bị nó đánh trúng, đều rất khó mà còn được tính mạng.

Giữa không trung, Bích Vân thấy vậy hô lên bi thương:

- Hương con, Hương con, con thế nào rồi? Con thật u mê, vì sao không nghe lời ta, lại muốn chạy đến đây.

Âm thanh thê lương không gọi lại được linh hồn đang ra đi, thân thể Thiên Hương đột nhiên mờ đi, sau đó liền biến mất.

Hỏa Vân cười âm trầm, một chưởng trước khi chết của Thiên Hương khiến lão bị thương không nhẹ, bất quá điều đó cũng không trọng yếu. Thu lại Hậu Nghệ thần cung, Hỏa Vân nhìn Bích Vân đang rơi xuống, vẻ mặt hung ác cười nói:

- Mệnh vận đã định sẵn, nàng chạy không thoát được, hãy chấp nhận sự an bài của ông trời đi. Ha ha ha.

Bích Vân không hề đáp lời, vẻ mặt bà thần tình bi thương thống thiết, hiển nhiên cái chết của Thiên Hương khiến bà cảm thấy đau thương vô cùng. Rơi xuống mặt đất, thân thể Bích Vân di động vài lần, ánh mắt hơi ngây ngốc, phảng phất như linh hồn đã rời đi xa.

Hỏa Vân từng bước đến gần bà, khuôn mặt lộ ra sắc dâm tiện, cả thân hình lúc này ngập đầy mùi vị tà dị.

Dường như cảm ứng được điều gì đó, Bích Vân ánh mắt tán loạn bắt đầu ngưng tụ, nghiêng đầu yên lặng nhìn Hỏa Vân, vẻ mặt điềm nhiên lạnh nhạt như mặt nước, vào thời khắc cuối cùng này, hẳn cũng không phải sợ nữa rồi.

Hỏa Vân dừng chân lại, hơi nghi hoặc nhìn bà một lúc, sau đó cười âm trầm:

- Thế nào, không thể tránh khỏi hẳn phải thản nhiên chấp nhận rồi chăng? Nàng không phải là chủ nhân Dao Trì, kiêu ngạo cô độc mà thanh cao chăng, uy nghiêm, thánh khiết của nàng đã đi nơi đâu rồi?

Bích Vân đưa mắt sang chỗ khác, vẻ bình đạm ẩn giấu vô số thê lương.. Lời của Hỏa Vân rất độc ác, hệt như một mũi kim độc, hung hăng châm vào lòng bà. Bích Vân muốn phản bác, nhưng trong lòng biết rõ, bản thân càng bất khuất, Hỏa Vân càng đắc ý, lão muốn có được loại cảm giác chinh phục này, tự mình sao phải thuận theo như vậy đây?

Thở dài u oán, Bích Vân từ từ nhắm mắt lại. Nhưng ngay đúng vào sát na rèm mi khép lại, một hình bóng mơ hồ đập vào trong mắt khiến thân thể Bích Vân run lên, đột nhiên mở to hai mắt.

Ngây ngốc nhìn vào một chỗ, vẻ mặt bình tĩnh của Bích Vân lộ ra chút kích động mà phức tạp, nước mắt tuôn rơi như mưa, không khỏi bật lên tiếng khóc thương tâm.

Hỏa Vân hơi mơ hồ, nhưng rất nhanh chóng cảm thấy không đúng, vội vàng xoay người nhìn về phía sau. Ánh mắt lặng đi, Hỏa Vân sau đó vừa kinh ngạc vừa giận dữ, giọng gay gắt lên tiếng:

- Thì ra là ngươi! Đã vài trăm năm rồi, cuối cùng chúng ta lại gặp mặt nhau.

Ngoài cửa điện, một hình bóng đen ngòm đứng yên bất động, ngắm nhìn Bích Vân, không hề đáp lại câu hỏi của Hỏa Vân. Người này trông chừng hai bảy hai tám tuổi, có khuôn mặt anh tuấn không chút tục lụy, nhưng thần sắc lại lạnh lùng ngạo mạn, hai mắt ánh lạnh lóe lên khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. Đứng yên ngắm nhìn Bích Vân, người này khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia cười nhàn nhạt, đáng tiếc lại khiến cho người ta cảm thấy tang thương.

Không một lời nói, người áo đen hệt như một bức tượng đá, nhưng lại im im lặng lặng nhìn Bích Vân, ánh mắt hơi lay động, có vẻ thương cảm, lại có vẻ cảm thán, thêm chút thương tang lẫn hối tiếc.

Bích Vân nước mắt tuôn rơi, khuôn mặt xinh đẹp cảm thấy có lỗi vô cùng, trong mắt có chút thương tâm, lại thêm u oán, chút vui mừng lại thêm mong đợi.

Cự ly chỉ vài thước, thời gian vài trăm năm, mọi ân oán đều tan biến trước mắt. Người này là ai, sự xuất hiện của người đó vì sao khiến cho Bích Vân chấn động mạnh mẽ như vậy, khiến cho Hỏa Vân giận dữ kêu gào?

Thấy người đó không đáp, Hỏa Vân giận dữ chấn động vô cùng, điên cuồng rống lên phóng thẳng đến Bích Vân, ý đồ muốn cướp lấy bà trước. Bích Vân không hề chú ý đến chuyện này, vẫn chăm chú nhìn người áo đen như cũ, khuôn mặt không một chút sợ hãi, chỉ âm thầm dùng nước mắt thuật lại những lỗi lầm và lắng nhiều năm của mình.

Người áo đen nhìn bà, ánh mắt hơi than thở, khi Hỏa Vân đến gần, ánh ma trong mắt lóe lên, cùng với một tiếng kêu thảm đến đau thắt ruột gan, lập tức hất bắn Hỏa Vân đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.com chấm cơm.

Hai tay đưa ra, người áo đen phát ra một luồng sức mạnh ôn nhu hòa nhã, nhẹ nhàng nâng đỡ cơ thể Bích Vân, sau đó ôm bà vào lòng, xoay mình không nói lời nào, yên yên lặng lặng rời đi.

Phía sau, Hỏa Vân giận dữ quát lên:

- Duyên Diệt, ngươi dừng lại cho ta, hôm nay ta muốn đánh bại ngươi, khiến cho ngươi biết ta không hề thua kém ngươi!

Té ra người nam áo đen đó chính là Duyên Diệt, nhưng sao hình dáng lại khác biệt so với lúc Lục Vân gặp được như vậy?

Dừng lại, Duyên Diệt vẫn quay lưng về phía Hỏa Vân, lạnh nhạt nói:

- Vài trăm năm rồi ngươi vẫn vậy không chút thay đổi, sớm biết như vậy, lúc đó ta hẳn đã không cho ngươi một con đường sống rồi.

Hỏa Vân đứng nguyên giữa đại điện, khóe miệng vết máu lan ra, thần sắc hung ác rống lên:

- Thế nào, hối hận rồi chăng, đáng tiếc trên thế gian không có thần dược chữa sự hối tiếc. Ngày đó ngươi mạnh mẽ hơn ta, nhưng không có nghĩa ngươi vĩnh viễn mạnh mẽ hơn ta. Bây giờ ta có Hậu Nghệ thần cung trong tay, ngươi tuyệt đối thắng không được ta rồi.

Duyên Diệt lạnh lùng tàn khốc nói:

- Với tình trạng ngươi hiện tại, ta muốn giết ngươi cũng như đập chết một con muỗi, vô cùng đơn giản. Nhưng đã vài trăm năm trôi qua, ta cũng đã không muốn động thủ, vì thế tạm thời để mạng ngươi lại đó, đợi sau này đồ đệ của ta tự sẽ thu thập ngươi.

Nói rồi từ từ bước đi, khi đến bước thứ ba thì toàn cơ thể dần dần mờ đi, biến mất vô cùng thần kỳ trong không khí.

Hỏa Vân nhìn thấy Duyên Diệt bỏ đi, tuyệt đối không truy kích, có lẽ tự lão cũng biết rõ, lúc này không phải lúc đối chọi với Duyên Diệt. Nhưng nghĩ đến việc Bích Vân được Duyên Diệt cứu đi, khiến giấc mộng một đời đã mất, cơn giận này sao có thể bình lặng đi được.

- Duyên Diệt, ngươi đừng đắc ý, sẽ có một ngày ta tự tay hủy diệt đồ đệ của ngươi, sau đó mới hủy diệt ngươi!

Bốn bức tường xanh thẫm, chỉ có tiếng vọng lại, một hồi lâu không dứt.

Đứng yên giữa đại điện, Hỏa Vân dần dần bình tĩnh trở lại. Sự xuất hiện của Duyên Diệt khiến lão bất ngờ, bất quá càng tăng thêm quyết tâm đạt cho được sức mạnh của lão. Lúc này, Bích Vân đã đi, Thiên Hương đã chết, cả Dao Trì chỉ còn Diệp Tâm Nghi và Thiên Tâm, chỉ cần khống chế được hai người này, có thể nắm chắc Dao Trì trong tay.

Nghĩ đến điều này, Hỏa Vân bình tĩnh trở lại, bắt đầu trị thương. Lão biết trước mắt thương thế của mình nghiêm trọng, muốn đoạt quyền khống chế Dao Trì, bản thân hẳn phải khôi phục thực lực to lớn.

Thời gian chớp mắt trôi qua, nửa giờ sau, Hỏa Vân đã đi khỏi đại điện, rẽ về mé tả. Nơi này, Kiếm Vô Trần rất lạ lẫm nhưng Hỏa Vân rất quen thuộc, bởi vì lão đã từng qua lại nơi đây, hơn nữa còn ở đây thời gian không ít.

Dao Trì ở dưới mắt nước, nơi đây chính là do một loại linh khí đặc thù kết thành không gian khép kín, hình thành những cung điện vào phòng ốc này, tạo nên một cảnh tượng khiến người ta tán thưởng thán phục.

Đi qua một đình xanh lục thẫm, Hỏa Vân nhanh chóng đi đến trước một tòa lầu gác tinh xảo, dùng thân ngắm nhìn mọi thứ. Lầu gác không cao, gần như chỉ khoảng ba tầng tức khoảng năm trượng, trước cửa có một tấm biển, trên đề bốn chữ lớn màu vàng kim "Huyền Linh đại điện".

Nơi đây vài trăm năm trước Hỏa Vân đã từng đi qua một lần, biết được bên trong có để một loại bảo vật, vốn không phải của Dao Trì, mà chính là vật vốn của Thiên Trì.

Chầm chậm bước đến, Hỏa Vân bị một tầng lưới sáng sắc xanh ngăn cản. Dùng lực thử qua, Hỏa Vân phát hiện lưới sáng này rất bền chắc, với thực lực trước mắt của lão hẳn không thể xuyên qua được.

Thấy vậy, Hỏa Vân cười lạnh, rút Hậu Nghệ thần cung, dùng cung thay kiếm thuận thế chém ra, khi gặp phải lưới sáng liền dừng lại một lát, sau đó thần khí cực mạnh Hậu Nghệ thần cung liền phá tan phòng ngự đó.

Theo như những gì năm xưa còn nhớ, Hỏa Vân lên đến tầng thứ ba của Huyền Linh đại điện, thấy được vật lão đang tìm kiếm. Đó là một tảng đá tròn, bề mặt có đặt một chén ngọc trong suốt, bên trong chiếu sáng một viên ngọc thạch hình ô van trong suốt lấp lánh.

Viên ngọc thạch này rất thần kỳ, không ngừng mạnh mẽ phát ra linh khí âm nhu, thông qua chén ngọc khuếch tán lên trên, hình thành một tảng mây băng ở khoảng cách ba thước, trên đó có một đồ án Thái Âm đang chuyển động chầm chậm, theo thời gian nhất định phát ra bốn cột linh khí lạnh băng, liên tiếp chiếu vào bốn hạt ngọc châu trên đỉnh lầu gác, khuếch tán linh khí mạnh mẽ ra bên ngoài.

Nhìn thấy viên ngọc đó, Hỏa Vân trong mắt lộ vẻ tham lam. Lão biết đây chính là Băng Tuyết Tinh Hồn, là vật báu vô cùng của Thiên Trì, ẩn chứa linh khí băng tuyết vô cùng vô tận, một khi thu được luồng sức mạnh này, Kiếm Vô Trần liền có thể vượt qua mọi thứ, trở thành một dạng thần thánh. Nhưng Hỏa Vân cũng hơi do dự, bởi vì điểm này rất tốt cho Kiếm Vô Trần nhưng lại bất lợi với lão.

Lão trước mắt, tuy nguyên thần đã dung hợp với Kiếm Vô Trần, nhưng ý thức còn bảo lưu hoàn toàn, có thể tùy thời cơ thích hợp để khống chế thân thể này. Một khi Kiếm Vô Trần thu được sức mạnh của Băng Tuyết Tinh Hồn, đến lúc đó sức mạnh băng tuyết sẽ áp chế sức mạnh lửa đỏ của lão, khiến lão khó mà có cơ hội xuất hiện tình trạng như hiện tại, từ nay vĩnh viễn thần phục Kiếm Vô Trần, biến thành một bộ phận hoàn chỉnh của hắn.

Thấy vậy, Hỏa Vân không thể quyết định, lão vừa hy vọng Kiếm Vô Trần mạnh mẽ lên, lại không muốn ý thức của mình bị biến mất, nhưng cả hai đều không thể cùng tồn tại, lão hẳn phải chọn lựa. Chần chừ một lúc, Hỏa Vân liền có quyết định, lão dự tính muốn nói chuyện với Kiếm Vô Trần một lúc mới lại ra quyết định.

Thế rồi, Hỏa Vân rời khỏi trung khu thần kinh của Kiếm Vô Trần, đợi chờ ý thức Kiếm Vô Trần khôi phục lại, lão mới dùng thuật tâm linh nói chuyện với hắn.

- Vô Trần, hiện tại có một cơ hội khiến ngươi có thể thu được sức mạnh to lớn, trở thành chủ nhân của trời đất, nhưng ngươi cần đáp ứng ta một điều kiện.

- Điều kiện nào, tiền bối nói ra để vãn bối suy xét một lượt.

- Điều kiện rất đơn giản, ngươi khi dung hợp với sức mạnh này rồi, phải đáp ứng ta nhất định tiêu diệt Lục Vân cùng với sư phụ Duyên Diệt của hắn cho được, để trút cơn giận của ta.

- Điều này không thành vấn đề, vãn bối và Lục Vân cũng đối nghịch, hễ là người có quan hệ với hắn, vãn bối đều không bỏ qua, tiền bối có thể yên tâm hoàn toàn.

- Được, ta tin tưởng ngươi, hy vọng ngươi không phụ mất kỳ vọng của ta. Bây giờ hãy nhìn viên ngọc thạch trước mặt, nó có tên là Băng Tuyết Tinh Hồn, ẩn chứa linh khí vô cùng, ngươi chỉ cần nuốt lấy nó liền có thể đạt được lực lượng cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, vật này không tầm thường chút nào, trong thời gian ngắn ngươi không cách nào hấp thu được toàn bộ sức mạnh của nó, ngươi cần phải khổ luyện một thời gian ngắn, dung hợp cho được sức mạnh của nó và của ngươi, khi đó âm dương giao hòa, cương nhu cùng tiến, ngươi liền có thể xưng hùng trời đất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất