Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 838: Trọng hồi cố địa (Quay về nơi xưa)

- Tàn độc? Ha ha ha … Đây chính là do các ngươi ép buộc. Ngày đó ai đã khiến ta phải đi trên con đường này, ai đã ép ta không cách nào chọn lựa được?

Giữa những lời chất vấn, toàn thân Lục Vân ánh bảy màu lóe hiện, một luồng sức mạnh to lớn theo cơn giận bốc lên của chàng, lập tức đánh tan lưới sáng do sáu người thiết lập, khiến cho sức mạnh Huyền Minh Thiên Cương phá vỡ xông vào, luồng kình khí mạnh mẽ đó hất bắn sáu người, luồng khí màu xanh lam thẫm hùng dũng cuộn đến.

Lắc mình né tránh, Lục Vân cảm thấy làn sáng xanh lam thẫm đó vô cùng quỷ dị, liền không quản đến chuyện sống chết của sáu người, nhanh chóng quay về trên mình Long Hồn, ra lệnh cho nó vội vàng bỏ chạy.

Ở chỗ cũ, vết hở thời không nhanh chóng mở rộng, gần như trong chốc lát đã phá rộng thành một lổ to, luồng khí xanh lam thẫm rít lên xông qua hệt như một ngọn lửa, khi nó đến nơi nào, vạn vật liền bị hủy diệt, không bao lâu đã thôn tính cả vùng không gian rộng lớn.

Từ trên tầng mây, Lục Vân nhìn thấy mọi thứ, trong lòng không khỏi cảm thán. Chàng vốn phải cao hứng, không ngờ lúc này trên mặt không một nét cười, ngược lại còn mơ hồ có chút thương đau tang tóc.

Hành trình Vân Chi Pháp giới lúc này đã kết thúc viên mãn. Vì một lời thề ngày trước, chàng đã không để ý đến đạo nghĩa tiêu diệt Vân Chi Pháp giới, giết không ít cao thủ Vân giới, điều này đối với chàng cũng là một sự khảo nghiệm tâm linh.

Chỉ sau khi trải qua, Lục Vân đột nhiên phát hiện, té ra bản thân cũng yếm thế, đáng tiếc chàng lại phải tiếp tục đi đến bước cuối cùng.

Thôi không suy nghĩ, Lục Vân quan sát một lượt tình huống chung quanh, vốn muốn tìm đường bỏ đi. Nhưng lúc này toàn bộ Vân Chi Pháp giới đã chìm trong tầng mây khí màu xanh lam thẫm, không dễ dàng tìm được ra lối đi nào cả.

Suy đoán từ cảnh tượng trước mắt, Vân Chi Pháp giới ngày trước hẳn là một sự tồn tại đặc thù, vốn nằm trong biển mây, có một áp lực khí cố định, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.

Lúc này, phòng ngự đã bị phá nát, do bởi nguyên nhân áp suất khí khác nhau trong ngoài mà luồng khí xanh lam thẫm nhanh chóng tiến vào. Nhưng khi áp suất khí đạt đến lúc bình ổn, khí màu xanh lam thẫm liền bắt đầu yếu dần, Vân Chi Pháp giới hẳn không còn tồn tại.

Cảm nhận được biến hóa của dòng khí, Long Hồn hỏi:

- Lục Vân, bây giờ Vân Chi Pháp giới đã bị phá hủy, chúng ta hẳn đến lúc trực tiếp quay về nhân gian, ngươi có tính toán thế nào?

Lục Vân không nói, chỉ nhìn ngắm mãi về phía xa xa, cặp mày hơi cau lại, mơ hồ có một chút lo lắng ưu tư.

- Vân Chi Pháp giới bị tiêu diệt rồi, nhưng các cao thủ còn sống sót không ít, ngoại trừ sáu người vừa rồi có khả năng may mắn trốn thoát ra, Bá Kiếm Vương Hầu và Thái Phượng tiên tử còn sống.

Long Hồn nói:

- Ngươi nói như thế là tính chuyện diệt cỏ tận gốc, tiêu diệt tất cả bọn họ chăng?

Lục Vân lắc đầu nói:

- Định mệnh có cố cưỡng cũng không được, nếu như gặp lại phải xem tình huống thế nào, gặp không được cũng là uổng phí mà thôi.

Long Hồn nói:

- Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi.

Nói rồi điều chỉnh lại thân thể, dự tính hạ mình xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.com chấm cơm.

Nhưng đúng lúc này, một luồng sức mạnh của khí tức tà ác từ xa truyền đến. Điều này khiến cho Long Hồn hô lên thất kinh, vội vàng nói:

- Không được rồi, đây chính là khí tức của U Minh Ma Long, nó làm sao lại thoát ra được đây?

Lục Vân vẻ mặt khác thường, giọng than thở nói:

- Thật ra trước đây ta đã biết sẽ xảy ra như vậy, đáng tiếc ta không thể ngăn trở nó, bởi vì ta muốn hủy diệt Vân Chi Pháp giới, vì thế tất yếu phải thả nó ra. Nhớ lại lúc mới gặp U Minh Ma Long, ta đã nói cho ngươi biết, sức mạnh phong ấn nó rất kỳ dị đặc biệt, luồng sức mạnh đó thật ra chính là nguồn lực Huyền Minh Thiên Cương, do Vân Chi Pháp giới sử dụng một biện pháp kỳ diệu để phóng lên người Ma Long. Một khi Vân Chi Pháp giới đã bị hủy diệt rồi, phương pháp đó liền không còn linh nghiệm, từ đó U Minh Ma Long liền khôi phục được tự do cho bản thân.

Long Hồn nghe thấy thở dài nhè nhẹ, cảm xúc nói:

- Có lẽ đó là ý trời chăng, nếu không sao lại có vận mệnh gắn chặt cùng với Vân Chi Pháp giới đây?

Lục Vân tâm thần run lên, trừng trừng nhìn nó lên tiếng:

- Gắn chặt với nhau, gắn chặt cùng nhau, thật ra sẽ ứng trên người của ai đây?

Thời khắc này, Lục Vân dường như phát giác được điều gì, nhưng chàng lại khó mà nắm bắt được.

Giây lát, Lục Vân bình tĩnh trở lại, đưa mắt nhìn khắp bốn phương, than nhẹ:

- Đi thôi, nơi đây đã không còn tồn tại, chúng ta cũng nên về thôi.

Long Hồn gầm lên một tiếng dài, toàn thân phát sáng đỏ rực, mang theo Lục Vân bay đi, lưu lại giữa biển mây một luồng lửa đỏ dài ngoằng.

***********************

Gió nhẹ mơn man, hoa cỏ góp hương, trong sơn cốc trữ tình nổi lên không khí hòa hợp đất trời, xa xa trông như một màn sương mù. Giữa không trung, một cổ kiệu màu đen yên lặng bất động, bốn phía có bốn tráng hán mang y phục kỳ dị, vẻ mặt người nào cũng lạnh nhạt.

Lúc này, trước kiệu lóe lên một hình bóng. Một ông già đột nhiên xuất hiện, cung kính hành lễ với cổ kiệu rồi nói:

- Bẩm báo chủ nhân, địa phương ngài muốn tìm kiếm thuộc hạ đã tìm ra được, chính là nơi xuất phát ra sương mù.

Trong kiệu, một giọng nam trầm truyền ra:

- Hách Triết, ngươi khẳng định nơi đó không sai chứ?

Ông già đáp lại:

- Chủ nhân yên tâm, tuyệt đối không thể sai được.

Té ra đoàn người này chính thuộc tộc Hắc Vu ở Nam Cương, trong kiệu là Vu thần, ông già chính là Đại Vu sư của Vu tộc Hách Triết. Trước đây Vu thần đã từng gặp phải Địa Âm Tà Linh, hai bên giao chiến rồi xác định giao kèo, lúc này hắn xuất hiện ở nơi đây chính là trông mông điều gì?

- Nếu như đúng là nơi ta đang tìm, ngươi hãy theo ta đi đến nơi đó một lượt, để bọn chúng ở lại trấn giữ nơi này.

Lời vừa dứt màn kiệu kéo lên, một nam tử hung ác thân hình cao lớn xuất hiện bên cạnh Hách Triết, lòng bàn tay trái hắn mang theo một con rắn nhỏ sắc xanh lục, người này chính là Vu thần.

Hách Triết nhẹ vâng một tiếng, đưa mắt cho bốn tráng hán ra hiệu, sau đó đi theo sau Vu thần, hạ mình xuống bên dưới.

Đây là một sơn cốc vô danh, quanh năm mây mù phủ kín, ở giữa cốc có một ao nước to khoảng vài trượng, mặt nước nổi sóng không ngừng, hệt như một suối nước nóng, phát ra từng đợt sương trắng.

Hạ mình xuống bên ao nước, Vu thần vút lên cao khoảng ba thước đứng yên, ánh mắt chăm chú nhìn mặt nước, vẻ mặt tỏ ra hơi kỳ quái, phảng phất đang hoài niệm điều gì đó.

Hách Triết đứng yên không nói, hệt như tượng đá ở phía sau Vu thần sáu thước.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, không biết đã bao lâu rồi, Vu thần nhỏ giọng nói:

- Hách Triết, ngươi nhất định cảm thấy kỳ quái, ta vì sao muốn đến nơi đây phải không?

Hách Triết thản nhiên nói:

- Đúng thế, Hách Triết không hiểu, chủ nhân vượt ngàn dặm đến nơi đây, lẽ nào chỉ để nhìn ngắm suối nước nóng chăng?

Vu thần cười cười, vẻ mặt có vẻ cô độc.

- Trước đây, ta đã qua nơi đây. Đương nhiên đó đã là chuyện vài ngàn năm trước rồi, chỉ có điều cho đến giờ ta không cách nào quên đi được, bởi vì nơi này đã thay đổi cuộc đời của ta.

Hách Triết nghe vậy vẻ mặt hơi nghi hoặc cất tiếng hỏi:

- Chủ nhân có thể nói rõ hơn một chút được không, vì sao vài ngàn năm trước đây lại đến nơi này?

Vu thần nhìn mặt nước nổi sóng, hơi tỏ ra hoài niệm đáp:

- Hách Triết, ngươi thân là Đại Vu sư, tự nhiên phải có hiểu biết đối với chuyện ngày trước của ta. Vài ngàn năm trước, ta xuất hiện trên đời, chính là một đôi huynh muội một nam một nữ. Lúc đó Vu tộc bị thiên tai không ngừng, bất cứ lúc nào đều đối mặt với uy hiếp của tử vong, thời đó thuộc về niên đại Hồng Hoang.

Hách Triết gật đầu nói:

- Điều này thuộc hạ biết, chính chủ nhân người sau này đã thay đổi vận mệnh Vu tộc, đưa chúng thuộc hạ đến nơi sáng, mang lại hy vọng. Nhưng có điểm thuộc hạ mãi vẫn không hiểu, ngày đó hai chủ nhân hợp thể như thế nào, lại vì sao bị người ta phong ấn?

Vu thần nghe thấy, cơ thịt trên khuôn mặt hung ác liền rung lên mấy lượt, đưa mắt nhìn lên bầu trời giọng oán hận trả lời:

- Trong mắt của các ngươi, từ trước đến nay chỉ nhìn thấy phương diện lợi hại của ta, lại tuyệt đối không hề biết, ngày đó ta cay đắng như thế nào đâu. Nhớ lại lúc nhỏ, ta thông minh lanh lợi, tướng mạo khả ái, cùng muội muội có thể nói là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Nhưng sau đó, một ngàn ngày trọng đại dài lâu, vì có thể giúp cho người trong tộc an định sinh hoạt, ta và muội muội đã trải qua gian nan hiểm trở, dùng bàn tay mình khai sáng thế giới của chúng ta, hy vọng người trong tộc có thể không bị độc vật gây thương hại. Lúc đó, để đối phó với rất nhiều độc vật, ta đã nhiều lần đưa thân vào nguy hiểm, mỗi một lần thân đều trúng kịch độc, cuối cùng tuy vẫn còn sống sót, nhưng do bởi nguyên nhân trúng chất kịch độc mà khuôn mặt biến thành tàn ác không chịu được.

Hách Triết vẻ mặt hơi biến đổi, cảm động lên tiếng:

- Chủ nhân vì Vu tộc hi sinh mọi thứ, thật sự khiến người ta phải cảm thán.

Vu thần không hề để ý đến lời an ủi của lão, tiếp tục nói:

- Trải qua rất nhiều lần nỗ lực, ta và muội muội cuối cùng ý thức được rằng, chỉ bằng quyết tâm thì không đủ. Bọn ta nếu muốn sinh tồn, hẳn phải nắm được sức mạnh to lớn, nếu không cuối cùng chỉ thất bại mà thôi. Đúng lúc đó, chúng ta kiên cường rời khỏi Nam Cương đi vào Trung Thổ, đi tìm sức mạnh chúng ta cần có. Nhưng trải qua biết bao cay đắng, ta và muội muội nhiều lần lầm lạc, cả hai người chịu hết mọi khuất nhục, trong lòng ngập đầy oán hận và bất cam.

Hách Triết vẻ mặt biến hẳn, dường như chưa từng nghĩ được, Vu thần năm xưa té ra cũng chịu rất nhiều đau khổ.

- Sau đó, chủ nhân làm sao có được sức mạnh to lớn vậy?

Vu thần ngừng lại một chốc, điều chỉnh lại tâm tình, u oán nói nho nhỏ:

- Từ nhỏ, ta và muội muội đã nương tựa vào nhau, sau này khi đã lớn, lại cùng nhau trải qua vô số hung hiểm, tình cảm giữa hai huynh muội vô cùng tốt đẹp, cơ hồ đến mức không thể phân chia, nhưng chúng ta ai cũng không hề nói ra, cứ mãi duy trì tình huống như thế.

Hách Triết lặng đi, cảm giác hơi bất ngờ, bất quá miệng lại nói:

- Điều này cũng không sao, theo Vu tộc chúng ta, hôn nhân giữa huynh muội từ xưa vẫn có, các vị chủ nhân năm xưa muốn kết hợp lại cũng có thể xem là một giai thoại.

Vu thần cười cười, hơi tàn độc nói:

- Trước đây đó cũng là tâm nguyện to lớn chúng ta ai nấy đều có, nhưng khi vào Trung Thổ tìm kiếm sức mạnh, muội muội do bởi tướng mạo xinh đẹp mà chịu hết khuất nhục, khiến cho chúng ta ai nấy đều có vết thương vĩnh viễn không cách nào hủy bỏ được. Một điểm này, tuyệt đối không ngăn trở chúng ta thương nhau, ngược lại càng gia tăng niềm tin kiên định của chúng ta. Nhưng khi đã tìm được sức mạnh cần thiết rồi, chúng ta lại chịu một lời nguyền của ông trời. Thời khắc đó, chúng ta tuyệt đối không biết, để đổi lấy sức mạnh, chúng ta phải trả một giá như thế nào. Nhưng khi chúng ta phát giác được, lại đã quá trễ rồi.

Phát hiện thấy ý niệm oán hận trong lòng Vu thần, Hách Triết không hề nói thêm, chỉ nhè nhẹ thở dài.

Một lúc lâu sau, Vu thần dần dần bình tĩnh lại, tiếp tục nói:

- Tiến vào Trung Thổ, ước mong chỉ là sức mạnh. Khi ta và muội muội thu được sức mạnh, tuy biết cần phải trả một giá nặng nề, nhưng chúng ta không hề do dự, bởi vì chúng ta muốn giúp đồng bào mình thoát khỏi tai nạn. Vu thuật của Vu tộc, vốn nguồn gốc từ Cửu U, chính là nhánh chính thống nhất. Ta và muội muội tìm được nó, chính là ở một địa phương có tên Oán Trì. Oán trì, Nguyện trì, có cầu chắc chắn được ứng nghiệm, dùng vật để đổi vật.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất