Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 942: Hủy diệt nhất tiễn

Đi theo sau Lăng Thiên, ba người Vân Chi Pháp giới cùng Bạch Quang đều hơi tức giận, rõ ràng cái chết của Toàn Phong vũ sĩ còn mãi canh cánh bên lòng.

Diệp Tâm Nghi một mực trầm lặng. Trên đường đi tới đây, nàng không hiểu vì sao trong lòng có một cảm giác sợ hãi.

Bay lên không trung, chín người Lăng Thiên không nhanh không chậm bay qua mười dặm mặt nước, ai nấy trong lòng có chút trầm trọng.

Nhưng khi chín ngươi bay được nửa đường, Diệp Tâm Nghi đột nhiên rung động trong lòng, cảm giác bất an ngập đầy.

Vì thế, nàng cảnh giác quan sát bốn bề, nhanh chóng phát hiện trên bề mặt nước xuất hiện vô số dòng xoáy.

- Mọi người cẩn thận, mặt biển có biến.

Nghe lời cảnh cáo của nàng, tám người còn lại vội vàng thôi suy tư, đưa mắt nhìn xuống dưới chân, liền phát hiện mặt biển sóng lớn cuồn cuộn, một con quái thú chín đầu to lớn đang xuyên nước phóng lên, cả chín cái đầu thô tháp ngước thẳng lên không chia ra tập kích chín người.

Do chuyện xuất hiện đột ngột, trong chín người ngoại trừ Diệp Tâm Nghi nhanh chân né được, tám người đều không kịp tránh nên rơi ngay vào miệng quái thú.

Con thú này to lớn vô cùng, chín cái đầu hệt như chín con rắn dài cả trăm trượng, to lớn cả trượng. Hơn nữa, con thú này còn linh hoạt vô cùng, dễ dàng nuốt lấy tám vị cao thủ.

Diệp Tâm Nghi vẻ mặt đầy kinh hãi. Quái thú ở Hải vực to lớn như vậy nàng mới thấy lần đầu, trong lòng không khỏi dâng lên sự sợ hãi kinh khiếp.

Lúc này, con thú đó chìm vào lại trong biển.

Diệp Tâm Nghi thấy vậy, trong lòng nóng nảy vô cùng, muốn cứu người nhưng lại không biết làm gì, nhất thời cứ ngây ngốc giữa không trung.

Rất nhanh, mặt biển sóng nổi cuồn cuộn, chỉ nghe tám tiếng ầm to lớn, tám bóng người phóng lên nhanh chóng, ai nấy toàn thân ướt đẫm, bộ dạng hơi chật vật.

Diệp Tâm Nghi vừa thấy tám người bình yên, lập tức vui mừng hỏi:

- Các vị thế nào rồi, có nặng nề gì không?

Lăng Thiên nghiêm túc đáp:

- Tình hình còn tốt, chúng ta lập tức bỏ đi để tránh …

- Ha ha ha .. Muốn bỏ đi chăng? Các ngươi quả thật quá ngây thơ. Đã đến được Ma Thánh phong của ta, làm sao có thể để cho các ngươi sống sót ra đi được.

Tiếng cười chói tai truyền khắp bốn bề, Huyết Ma Thiên Cơ lúc này đang đứng trên đầu một con rồng máu thật lớn, hận thù nhìn mấy người Lăng Thiên.

Bốn bề, vô số thú lớn toàn là loại thú kỳ lạ thân thể vài trăm trượng phân bố toàn mặt biển, vây cả chín người vào trong.

Kinh hãi nhìn cảnh tượng này, Bạch Quang trầm giọng lên tiếng:

- Trưởng lão, xem ra chúng ta phải rời đi bằng đường trên không rồi.

Lăng Thiên lắc đầu đáp:

- Phía trên đã bị phong kín rồi, hơn nữa cấm chế vô cùng quỷ dị, chúng ta chỉ có thể xông thẳng vào thôi.

Bá Kiếm Vương Hầu nghe vậy, lo lắng nói:

- Với tình hình hiện tại, xông thẳng sợ cũng không vượt qua được.

Lăng Thiên trầm tư một lúc rồi nghiêm chỉnh trả lời:

- Kế hoạch hiện nay, chỉ có thể cứ xông thẳng trước đã. Nếu như không thể, chúng ta chỉ còn cách mạo hiểm đánh cuộc bằng cách rời đi từ phía biển.

Diệp Tâm Nghi thất kinh, vội vàng nói:

- Ở trên trời chúng ta đã không thoát được, dưới nước càng không thể thực hiện được.

Lăng Thiên lắc đầu đáp:

- Ngươi sai rồi. Những con thú to lớn trước mặt có thể hình vĩ đại. Trong nước biển bọn chúng chịu lực cản càng lớn, tốc độ di động không nhanh như cá heo, vì thế chúng ta lại có cơ hội chạy thoát lớn hơn. Được rồi, thời gian không nhiều, lập tức hành động, trước hết đột phá dũng mãnh từ trên không, nếu không được thì thoát theo đường đáy bể.

Nói rồi một mình xông lên trước, dẫn tám người vội vã tiến theo.

Nam hải, trong Lưu Li cung, lúc này tình hình giao chiến kịch liệt.

Bên phía Sở Hoài Dương có mười hai người đối chọi với bảy người Hàn Ngọc Dương, nhiều người hơn nên chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Hơn nữa, Sở Hoài Dương hiểu rõ tình hình của Nam hải, lão cùng với Kiếm Vô Trần, Cuồng sư Thiết Ngạo kiềm chế Hàn Ngọc Dương, còn lại trong sáu người Nam hải, Hải Tuyền Tùy Hành và Tả Quân Vũ đã bị thương, chỉ nhờ có bốn vị trưởng lão chiến đấu hăng hái thì rất khó thay đổi được tình thế.

Bốn mắt nhìn nhau, Sở Hoài Dương bật cười âm hiểm.

- Hàn Ngọc Dương, ngươi chờ đợi điều gì vậy? Hay là ngươi chờ cho bọn họ chết sạch rồi mới ra tay động thủ chăng?

Hàn Ngọc Dương lạnh nhạt đáp:

- Ngươi không phải hy vọng ta làm vậy sao?

Sở Hoài Dương hơi giận dữ, quát lên:

- Ta hy vọng như vậy, nhưng ngươi dám làm vậy chăng?

Hàn Ngọc Dương dời mắt nhìn bốn bề, khóe miệng xuất hiện nét cười cợt kỳ lạ.

- Ngươi cho là chín người bọn ngươi nhất định có thể thắng được?

Sở Hoài Dương tự phụ đáp:

- Với sự thông hiểu của ta về bọn họ, thắng chỉ là một chuyện hết sức dễ dàng.

Hàn Ngọc Dương phản bác:

- Phải vậy chăng? Nếu đã như vậy, ta vì sao không chút hoảng sợ, lại cũng không lo lắng đây?

Sở Hoài Dương hai mắt khép hờ, nghi ngờ nhìn ông, hừ giọng nói:

- Ngươi bất quá chỉ làm ra vẻ thâm trầm, ý đồ khiến bọn ta lầm đường lạc lối mà thôi.

Hàn Ngọc Dương cười khẩy đáp:

- Lý giải quả không sai, nhưng ngươi nhìn lại tình hình phía ngươi xem, hẳn cũng không cho là như vậy được.

Sở Hoài Dương nửa tin nửa ngờ, chầm chậm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong sáu nhóm đang giao chiến, Hải Tuyền Tùy Hành tình hình nguy ngập, Tả Quân Vũ tạm thời quân bình, trong bốn vị trưởng lão, ba lão trước thì một địch hai, giằng co không phân thắng bại, nhưng Tứ trưởng lão một đối một lại hung mãnh vô cùng, chỉ một lúc thôi đối thủ của ông đã trọng thương ngã xuống, giãy dụa ít cái liền bị tiêu diệt.

Như vậy, Tứ trưởng lão ngừng tay, tình hình giao chiến hai bên lập tức thay đổi, tình thế nghiêng về phía Nam hải.

Sở Hoài Dương thôi nhìn, giận dữ nói:

- Đáng ghét, bọn họ trước đây không hề lợi hại như vậy.

Hàn Ngọc Dương lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Ngươi trước kia cũng không hư hỏng như vậy.

Sở Hoài Dương rống lên một tiếng tàn bạo, quát lớn:

- Câm miệng, bây giờ ta sẽ giết ngươi.

Nói rồi hai tay múa lên, Kiếm Vô Trần và Cuồng sư Thiết Ngạo vội vàng bắn mình đến, ai nấy phát xuất công kích mãnh liệt.

Sở Hoài Dương lại thuận thế thối lui, nhanh chóng đi đến trước mặt Tứ trưởng lão, múa chưởng đánh ra, lập tức khiến ông bị hất bắn đi.

- Giết cho ta, giết sạch, không tha một người nào!

Hơi điên cuồng, Sở Hoài Dương lúc này hệt như đổi thành người khác, không còn bình tĩnh lạnh lùng như trước đây.

Tứ trưởng lão gầm lên một tiếng đau đớn, giận dữ lên tiếng:

- Thứ phản đồ như ngươi, ta cần phải thanh lý môn hộ cho Nam hải.

Nói rồi thân xoay chuyển giữa không trung, trong lúc hai tay múa lên, dòng khí xoay tròn hình thành một cơn lốc, khiến cả người chớp mắt đã biến thành một cột sáng xuất hiện trước ngực của Sở Hoài Dương.

Gầm lên một tiếng lợi hại, Sở Hoài Dương hai tay bắt chéo, toàn thân hào quang xanh lục, xanh lam hội tụ ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng hợp lại thành một quả cầu ánh sáng, theo sự thúc động của lão nhanh chóng bắn ra đón lấy chiêu thức của Tứ trưởng lão.

Giữa không trung, cột sáng và quả cầu ánh sáng gặp nhau, lập tức phát xuất hoa lửa chói mắt, cùng với dòng khí hoang dã điên cuồng, tạo nên sức phá hủy tiêu diệt, không ngừng dung hợp chồng chất trong không gian nhỏ hẹp, cuối cùng không thể phát tiết liền phát nổ, lập tức hất bắn toàn bộ những người đang giao chiến bốn phía.

Một tiếng sấm to lớn nổ vang, dòng khí đáng sợ như cuồng phong đi qua, đến nơi nào làm cát đá tan chảy, khiến cho toàn bộ vật trang trí trong đại điện bị tiêu hủy.

Đồng thời, do thực lực Tứ trưởng lão và Sở Hoài Dương kinh người, một chiêu này còn khiến mái điện nứt, nước biển chầm chậm thấm vào trong điện.

Bốn bề, hai bên đang hỗn chiến liền ngừng lại.

Đại trưởng lão tỉnh lại trước hết, miệng liền quát lớn:

- Điều chỉnh phương án, phát động một chiêu hủy diệt!

Ba vị trưởng lão nghe vậy, nhanh chóng quay lại bên cạnh Đại trưởng lão, bốn người ai nấy chiếm lấy một phương, chuyển động nhanh chóng, chớp mắt đã hình thành một quầng sáng xoay tròn bắn thẳng về phía Sở Hoài Dương.

Thấy vậy, Sở Hoài Dương vẻ mặt thất kinh, giận dữ nói:

- Mọi người nghe lệnh, nghịch chuyển càn khôn!

Ở lân cận, sáu cao thủ nghe lời vội vàng hình thành một vòng bao vây, chuyển động nhanh chóng theo hướng ngược lại, ai nấy khí mạch liên thông, linh nguyên hội tụ, hình thành một vòng sáng thu nhỏ lại, mãnh liệt va chạm với quầng sáng do bốn trưởng lão tạo nên.

Hai bên gặp nhau, dũng mãnh vô cùng.

Pháp quyết bốn vị trưởng lão thi triển chính là tuyệt kỹ của Nam hải, Toàn Thiên luân, uy lực càng lúc càng tăng theo sự xoay tròn, vì thế càng về sau, uy lực càng mạnh.

Bên ngoài, sáu người phía Sở Hoài Dương đang thi triển chỉ là một loại thuật hợp lực xuất chiêu thông thường, hệt như đem sức mạnh sáu người hợp nhất lại, không thể so sánh với "Toàn Thiên luân" của bốn vị trưởng lão.

Cứ như vậy, ban đầu hai bên còn quân bình, nhưng không lâu sau, vòng sáng bên ngoài liền nhanh chóng ảm đạm gần như tan biến.

Sở Hoài Dương thấy vậy giận dữ trong lòng, thân thể bắn mình bay lên, xoay chuyển giữa không trung, đầu dưới chân trên, hai tay mang toàn bộ công lực bình sinh phát ra một chiêu cực mạnh.

Nhìn xa xa, chỉ thấy toàn thân Sở Hoài Dương lấp lánh ánh xanh lam, vô số linh khí lân cận đang theo sự xoay tròn nhanh chóng của lão điều khiển tạo thành một cột sáng rực rỡ, đánh xuống quầng sáng xoay tròn.

Một chiêu này uy lực kinh người, Sở Hoài Dương né qua sở trường sắc bén của "Toàn Thiên luân", từ trên không đánh xuống, tạo nên đả kích trầm trọng với bốn vị trưởng lão.

Nhưng bốn vị trưởng lão dù sao cũng không phải người thường, bọn họ ở Lưu Li cung đã vài ngàn năm, ai nấy tu vi tinh thâm, bốn người khí mạch liên thông, chuyển sức mạnh công kích đáng sợ đó của Sở Hoài Dương trở về trên sáu người bao quanh.

Như vậy, bốn vị trưởng lão dĩ nhiên bị thương không nhẹ, nhưng sáu người đi theo Sở Hoài Dương lại chết bốn còn hai bị thương, vòng vây tan tành.

Sở Hoài Dương bị phản lực bắn lên, sau khi ổn định được thân thể, vừa thấy cảnh này lập tức giận dữ, gầm lên một tiếng hạ mình xuống đất, đến gần bên Kiếm Vô Trần, Thiết Ngạo và Hàn Ngọc Dương đang giao chiến.

Múa tay phát ra một chưởng, Sở Hoài Dương thế cho Kiếm Vô Trần, rồi nói với hắn:

- Nơi đây trước tiên hãy giao lại cho ta, ngươi đi giết bốn lão bất tử kia.

Kiếm Vô Trần nghe vậy nhẹ nhàng tháo lui, liếc mắt đến quầng sáng đang bắn nhanh đến, trong mắt lóe lên ánh lạnh, vội vã rút Hậu Nghệ thần cung, miệng lạnh lùng tàn khốc cất tiếng:

- Hậu Nghệ lăng thiên, vô sở bất phá! (1)

Trên người, hai khí Âm Dương hùng dũng phát xuất hội tụ lại trên thần cung, hóa thành một mũi tên diệt cả trời, mang theo sức mạnh rung chuyển trời đất, ngay lúc đó rời dây bắn ra.

Thời điểm đó, cả đại điện chấn động.

Hàn Ngọc Dương đang giao chiến trong lòng chấn động mạnh mẽ, ánh mắt truy đuổi theo mũi tên đó, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi.

- Đó là Hậu Nghệ thần cung, né nhanh!

Sở Hoài Dương gằn giọng cười lớn:

- Lúc này mới biết thì đã quá trễ rồi!

Dứt lời, cả đại điện chấn động kịch liệt, một mũi tên do Kiếm Vô Trần bắn ra, gặp phải "Toàn Thiên luân" của bốn vị trưởng lão, hai bên đều cương mãnh vô cùng, lập tức phát nổ kinh trời, không những hất tung Hàn Ngọc Dương, Sở Hoài Dương và Thiết Ngạo, ngay cả đại điện Lưu Li cung cũng tan thành mây khói.

Một mũi tên đó xuyên qua "Toàn Thiên luân", bốn vị trưởng lão chết hết ba, gần như chỉ còn Đại trưởng lão trọng thương chưa chết.

Đồng thời, mũi tên đó uy chấn bảy hải, dư lực xuyên biển tạo sóng khiến Hải vực kinh khiếp.

Lúc này, Lưu Li cung bị hủy diệt, nước biển che khuất hết nơi này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com

Ghi chú:

(1) Hậu Nghệ lăng thiên, vô sở bất phá! = Hậu Nghệ thấu trời, không gì không phá được!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất