Lục Vân lên tiếng:
- Huynh cũng không nhìn rõ nữa, chỉ thấy được hình dáng thôi, chắc chỉ chừng vài tuổi. Đây chính là cao thủ Hải tộc tu luyện biến hình, không biết có phải thật sự là bé gái chỉ vài tuổi hay không đây?
Bách Linh cười nhẹ nói:
- Chuyện này nhất thời không nói rõ được, hay là đợi lần gặp gỡ kế tiếp mới làm rõ. Bây giờ nguy hiểm đã hết, hay là chúng ta lợi dụng cơ hội lên đường thôi.
Lục Vân nghe vậy bật cười, không nói gì thêm, cùng ba người nữ rời khỏi nơi đó.
Nhưng khi bốn người vừa mới di chuyển không lâu, một bóng đen phóng thẳng đến, tốc độ bóng đen rất nhanh khiến Lục Vân để ý.
Tâm niệm vừa chuyển động, trong não Lục Vân lập tức hiện ra một bóng đen, té ra là một con cá heo, nhưng khí tức hơi quái dị. Điều này khiến Lục Vân nhạy bén phát hiện đây là một con cá heo có tu vi không yếu.
Bách Linh nhìn thấy bóng đen đi mất, êm ái lên tiếng:
- Đây là cao thủ Hải tộc, nhưng xem ra rất lo lắng, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Trương Ngạo Tuyết lịch thiệp nói:
- Bốn hải rộng lớn, bất cứ lúc nào cũng có chuyện xảy ra đâu đó.
Bách Linh nghe vậy cười cười không nói.
Thương Nguyệt lại hô nhẹ:
- Nó trở lại rồi kìa.
Lời vừa dứt, trước mặt bốn người lóe lên bóng đen, đó là một con cá heo to ước chừng ba trượng, ở cách vài trượng, hai mắt nhìn tới nhìn lui bốn người, vẻ cảnh giác vô cùng.
- Các vị có phải là cao thủ đến từ nhân gian không?
Lục Vân nghe vậy, đưa mắt ra hiệu cho ba người nữ rồi đáp:
- Không sai, chúng ta đúng là đến từ nhân gian, ngươi thuộc về hải nào trong bốn hải?
Cá heo ồ lên một tiếng, có phần vui mừng đáp:
- Các vị quả thật đến từ nhân gian à, quá tốt rồi, ta đến từ Tây hải, xin các vị nhanh chân theo ta đi cứu một người đi.
Bốn người sửng sốt, cao thủ Tây hải đi kiếm bọn họ để cứu người không phải là chuyện hoang đường sao?
Bách Linh chăm chú nhìn cá heo lên tiếng hỏi:
- Cứu người? Cứu người nào?
Cá heo đó có phần nóng nảy đáp liền:
- Cứu một cô nương của nhân gian, hiện giờ cô ta rất nguy hiểm, chậm trễ sợ không kịp nữa.
Nói rồi xoay người bơi đi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt chan chứa lo âu.
Bách Linh liếc ba người, cau mày nói:
- Cô gái của nhân gian? Người này là ai đây? Lục Vân, huynh thấy thế nào?
Lục Vân đang cúi đầu trầm tư, thấy Bách Linh hỏi, không khỏi ngửng đầu nhìn nàng, vẻ mặt quái dị đáp:
- Huynh nghĩ người này hẳn chúng ta biết được, đi thôi.
Bách Linh nghi hoặc nhìn chàng, êm ái nói:
- Lục Vân, huynh đoán ra thân phận người đó rồi chăng?
Lục Vân hờ hững lắc đầu, giọng trầm thấp đáp:
- Hy vọng huynh đoán sai.
Thấy chàng đáp như vậy, Bách Linh cũng không tiện hỏi nhiều, liền cùng Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt theo sau cá heo tiến lên nhanh chóng.
Vượt qua khoảng chừng trăm dặm, cá heo dẫn đầu nhanh chóng hạ xuống, đưa bốn người vào một khu vực tảo biển, không bao lâu liền xuất hiện trước một vách đá nhô lên bất ngờ.
Cá heo dừng lại nói với bốn người:
- Cô nương đó ẩn mình trong một huyệt động bên dưới vách đá, thân thể bị trọng thương, quanh đây có một người đàn ông đang không ngừng tìm kiếm, ý đồ gây bất lợi cho cô ấy.
Lục Vân nghe rồi, ánh mắt quét tới phía trước, khuôn mặt lộ ra vẻ gì đó phức tạp.
Trương Ngạo Tuyết bên cạnh lại kêu nhẹ:
- Đó là Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi.
Bách Linh và Thương Nguyệt thất kinh, đưa mắt nhìn Lục Vân, chờ đợi chàng ra quyết định.
Vẻ mặt lạnh lùng, Lục Vân trầm giọng nói:
- Nếu đã gặp ở đây thì số phận đã sắp đặt. Bây giờ huynh tiến gần từ mặt trước, các muội bao vây xung quanh. Nhớ một điểm, cho dù thành bại, an toàn quan trọng hơn. Huynh không hy vọng lại trải qua cảm giác mất đi người yêu.
Ba người nữ cảm động bật cười, đồng thanh đáp:
- Huynh yên tâm, cả đời này Kiếm Vô Trần đã bị định sẵn khó thoát kiếp nạn, cho dù lần này thu thập hắn không được, lần sau hắn cũng đừng mong thoát được.
Nói rồi, Bách Linh dặn dò cá heo chờ đợi ở đằng sau để tránh làm kinh động.
Sau đó, bốn người theo kế hành sự, âm thầm tiến gần đến vách đá.
Dưới vách đá, động huyệt vô số, hơn nữa lại liên thông với nhau, bên trong có vô số sinh vật biển, một số hình dáng chừng vài thước, có con to cả trượng, hơn nữa tính bài xích rất mạnh, điều này khiến cho việc tìm kiếm của Kiếm Vô Trần hao phí rất nhiều sức lực.
Trước đây, trên đường đuổi theo, hắn mất hơn nửa canh giờ, thân thể vô hình chung nâng cao rất lớn khả năng thích ứng với nước biển.
Cứ như vậy, cá heo đó tuy tốc độ không chậm, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn đuổi kịp, trong tình thế bất lực, cá heo đành trốn vào nơi đây.
Bây giờ, đã mất cả nửa canh giờ, Kiếm Vô Trần vài lần xông vào huyệt động tìm kiếm mà không có kết quả, còn kích phát bản tính phản kích của thú biển, tâm tình dần dần mất đi khống chế, một ý niệm hủy diệt dâng lên trong lòng hắn.
Nhìn vào động huyệt đen thẫm, Kiếm Vô Trần giận dữ quát:
- Tâm Nghi, cảnh cáo nàng lần cuối cùng, lập tức ra đây, nếu không ta sẽ san bằng ngọn núi này, khiến nó thành chỗ táng thân cho nàng. Nghe thấy không, ra đi!
Nước biển chấn động, âm vang vọng không ngừng, nhưng không thấy Diệp Tâm Nghi đáp lại tiếng nào.
Thấy vậy Kiếm Vô Trần rất giận, kéo thần cung trong tay đang muốn tiến công.
Nhưng lúc này, một cảm giác bất an vô cùng khiến hắn chấn động trong lòng, thân thể vội vàng đi ngang ba trượng, sau đó mới quay người để ý động tĩnh bốn phía. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Rất nhanh, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong mắt hắn, người đó đứng cách mười trượng đang âm hiểm lạnh lùng tàn khốc nhìn bản thân hắn.
Vẻ mặt biến hẳn, Kiếm Vô Trần đưa thần cung ngang trước ngực, giận dữ nhìn Lục Vân, miệng rống lên:
- Không thể nào! Ngươi rõ ràng đã rơi vào trong Âm Dương Cực Địa, làm sao có khả năng thoát khỏi nạn kiếp đó? Ngươi là ai? Vì sao lại giả trang làm Lục Vân, vì sao!
Bật cười tàn nhẫn, Lục Vân hai tay giang ra, một luồng sức mạnh kinh trời phát ra bốn phía, lập tức xua hết nước biển xung quanh, hình thành một không gian kết giới đường kính vài trăm trượng.
- Nhìn thấy cảnh này, ngươi có cho ta là giả mạo hay không đây?
Kiếm Vô Trần ánh mắt âm hiểm nặng nề, hơi bất an giận dữ đáp lại:
- Cho dù chính là ngươi ta cũng không sợ, bởi vì ta có thần cung trong tay, không người nào có thể chống cự được.
Lục Vân ánh mắt sắc như dao đâm thẳng vào lòng hắn, giọng lạnh lùng tàn khốc mà vô tình cất lên:
- Phải vậy chăng? Ngày đó đối phó với Vân Phong, thần cung của ngươi vì sao không phát huy được uy lực? Trước đây khi giao chiến với Hàn Ngọc Dương, một tên của ngươi có từng tiêu diệt được hắn không?
Kiếm Vô Trần thẹn quá hóa giận, quát lớn:
- Thế thì sao, bọn chúng cũng không làm gì được ta.
Lục Vân cười cười, giọng hơi tàn khốc nói:
- Bọn họ không làm được gì ngươi, bởi vì ngươi đã bị định sẵn phải chết trong tay ta. Bây giờ, cho ta xem thử ngươi sau khi hủy diệt được Dao Trì rồi, đã tiến bộ được nhiều ít thế nào.
Chầm chậm đến gần, khí thế toàn thân Lục Vân hùng hổ, một áp lực vô hình khiến cho Kiếm Vô Trần xanh mặt.
Kiếm Vô Trần hiện nay tu vi đã đến cực hạn, thực lực hắn mạnh mẽ, đã tăng tiến thêm vài phần so với lúc giao chiến với Lâm Vân Phong.
Nhưng không biết vì sao, thời khắc này, khi hắn nhìn thấy Lục Vân trước mặt, lại hệt như nhìn vào sương mù, làm sao cũng không nhìn rõ được, điều này khiến hắn rất bất an, trong lòng dâng lên ý định trốn chạy.
Hai quân giao chiến, đánh vào lòng trước, đánh lấy thành sau. Hiện nay Kiếm Vô Trần trong lòng đã khiếp sợ, làm sao còn lòng liều chết với Lục Vân.
Nghiêng mình, Kiếm Vô Trần ảo hóa thành tám bóng người phân tán ra bốn phía.
Lục Vân không chút kinh ngạc, đúng vào lúc đó, chàng hóa thân thành tám bóng người, cản lấy Kiếm Vô Trần không sai chút nào.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần không chút nóng nảy, hắn biết Lục Vân lợi hại, vì thế ngầm giữ sức chờ đợi, khi Lục Vân giãn ra liền đột nhiên phát động công kích mãnh liệt.
Bật cười kỳ dị, Lục Vân né mình, khóe miệng nhếch lên khó hiểu.
Không gây được chút thương tổn cho Lục Vân, Kiếm Vô Trần tuy hơi không cam lòng, nhưng cũng đã sớm chuẩn bị sẵn, vì thế lợi dụng thời khắc Lục Vân né tránh, thân thể phóng lên không dự định bỏ chạy.
Nhưng bất ngờ lúc đó hiện ra, một chùm bóng kiếm màu tím đột ngột chém xuống, bóng kiếm dày đặc mà sắc bén, khi hắn còn đang kinh ngạc, đã khiến hắn bị trọng thương, toàn thân nhiều vết bật máu.
Hoảng sợ né tránh, Kiếm Vô Trần nhìn thấy người ra tay, trong mắt ngập đầy vẻ khiếp sợ.
- Là muội, Trương Ngạo Tuyết.
Lạnh lùng như mặt nước, Trương Ngạo Tuyết hận thù nhìn hắn, nói từng câu từng chữ:
- Hôm nay, ta muốn báo cừu cho Lý sư huynh và Tất Thiên. Chịu chết đi thôi, Kiếm Vô Trần.
- Chậm đã.
Kiếm Vô Trần phất tay ngăn cản thế công của Trương Ngạo Tuyết, quét mắt nhìn bốn phía rồi cao giọng nói:
- Muốn động thủ cũng không cần gấp, trước hết hãy gọi hai người còn lại ra đi.
Thời khắc này, Kiếm Vô Trần nhớ lại lời của Sở Hoài Dương cho biết bên cạnh Lục Vân có ba người nữ.
Thấy hắn đã nói vậy, Lục Vân cũng không cố che giấu, điềm nhiên nói:
- Ra thôi, hôm nay chúng ta cùng nhau kết thục món nợ này với hắn.
Dứt lời, Bách Linh và Thương Nguyệt từ hai phía xuất hiện, vây lấy Kiếm Vô Trần vào giữa.
Nhìn thấy Thương Nguyệt, Kiếm Vô Trần lại lộ vẻ kinh hãi.
- Làm sao thế được, dưới sức mạnh của thần cung, vạn vật đều bị tiêu diệt sạch, ngươi … ngươi …
Thương Nguyệt lạnh nhạt nhìn hắn, giọng lạnh lùng đáp:
- Sống chết của người nào đều do trời định rồi.
Kiếm Vô Trần xanh mặt, giọng hận thù cất lên:
- Chớ vội hơn thua bằng lời nói, lần trước ngươi may mắn, lần này không được may như vậy nữa đâu.
Bách Linh nhìn Kiếm Vô Trần bị dồn vào chân tường, hừ lạnh nói:
- Ân oán định mệnh, dây dưa không rõ ràng. Hôm nay cũng phải đến lúc kết thúc rồi.
Kiếm Vô Trần nhìn bốn người, giọng cừu hận và kinh ngạc giận dữ gằn giọng:
- Đến đây, hôm nay nếu đã không tránh được, hãy cùng ta quyết trận sinh tử.
Lục Vân cười châm chọc:
- Kiếm Vô Trần, lời này của ngươi chỉ để che giấu sự sợ hãi trong lòng.
Kiếm Vô Trần né tránh ánh mắt chàng, phủ nhận lại:
- Lục Vân, ngươi đừng vội đắc ý. Nhiều người không phải là chuyện tốt đâu. Ta có Hậu Nghệ thần cung trong tay, cho dù không giết được ngươi nhưng cũng có thể khiến ngươi một đời hối hận.
Dứt lời, thân thể liền xoay tròn tại chỗ, tay trái giữ cung, tay phải làm thế kéo dây cung, mục tiêu hướng thẳng về Trương Ngạo Tuyết.
Rất rõ ràng, Kiếm Vô Trần biết bỏ chạy không dễ chút nào, vì thế dự tính kiếm thêm chút lãi, kéo theo Trương Ngạo Tuyết để đả kích Lục Vân.
Ánh mắt lạnh lại, Lục Vân lắc mình ngăn ngay trước mặt Trương Ngạo Tuyết, quát lạnh:
- Từ lúc trải qua chuyện lần trước, ta sẽ không cho ngươi cơ hội lặp lại việc gây hại cho người bên mình. Bây giờ, để chúng ta phân tài cao thấp, dùng máu tươi tẩy rửa đoạn ân oán ngày trước.
Hai tay đan chéo xoay tròn, lòng bàn tay hào quang xanh đỏ chuyển động nhanh chóng, hình thành một tấm thuẫn ánh sáng âm dương bắn thẳng về phía Kiếm Vô Trần.