Tả Quân Vũ trừng mắt vẻ không vui nói:
- Ngươi chớ nên nói chuyện vô tình như thế, đổi lại là thân nhân của ngươi bị vây khốn tại đây, ta lại không tin ngươi sẽ bình tĩnh được như vậy.
- Thôi được rồi, không cần đấu võ mồm nữa, thời gian của chúng ta không nhiều, nói vào chuyện chính đi nào.
Lục Oánh lên tiếng cắt đứt lời của hai người.
Phần Thiên hừ khẽ một tiếng, tránh nhìn Tả Quân Vũ, trầm giọng nói:
- Ý kiến của Ngạc tướng quân rất đáng tiếp thu, nhưng mà đi vào chi tiết chúng ta còn cần điều chỉnh một chút. Theo như ta xem xét, muốn chọc giận cự thú cần kỹ xảo, trước tiên cần phải phái ra phần lớn cá mập hung mãnh, hoặc là loài nào đó có năng lực đặc thù, ví dụ như thú biển có thể phát ra dòng điện, do bọn họ phát động công kích, tận dụng khả năng làm bị thương cự thú, làm cho đối phương cừu hận. Thứ hai, ngay khi cự thú truy đuổi, cần phái ra thú biển có tốc độ nhanh nhất trong biển, như vậy mới có thể giảm bớt tổn thất, càng có lợi là đem cự thú dẫn ra xa hơn một chút. Thứ ba, phương hướng bỏ chạy phải thích hợp, cần phải tránh khỏi ba chỗ trọng yếu của ba biển, lại cần có lợi cho thời gian dài thoát đi.
Ngạc tướng quân nghe vậy thán phục nói:
- Phần đại hiệp tâm tư cẩn thận, xem xét chu toàn, thật là khiến ta mở rộng tầm mắt. Lúc này theo ta biết, số lượng cá dữ của ba biển cũng không nhiều, nhưng có thể dùng hổ sa(một loài cá mập) để thay thế, hơn nữa còn có chút điện, có thể phát ra uy lực của tia chớp trí mạng. Về phần thú biển có tốc độ nhanh nhất cần tính tới cá cờ, chủ yếu phân bố tại Đông Hải hoặc Nam Hải, số lượng không ít.
Phần Thiên nói:
- Nếu hết thảy đã chuẩn bị, vậy hiện tại lập tức bắt đầu. Ngạc tướng quân truyền lệnh các nơi, làm tốt việc chuẩn bị tiến công, còn chúng ta lựa chọn một vị trí tốt nhất, tập trung lực lượng mạnh mẽ đột phá, hi vọng có thể mở ra một cái lỗ hổng. Việc này vô cùng nguy hiểm, mọi người cần cẩn thận.
Ngạc tướng quân nói:
- Đã hiểu, như vậy ta đi chuẩn bị.
Tả Quân Vũ nói:
- Ta cũng đi, chúng ta mỗi người phụ trách một bên.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Phần Thiên khẽ giọng hỏi:
- Lục Oánh, đang nghĩ gì vậy?
Quay đầu, Lục Oánh nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Ta đang nghĩ lần này ta có thể cứu được phụ vương và mọi người hay không.
Phần Thiên an ủi nói:
- Đừng lo lắng, chỉ cần cố gắng sẽ có hi vọng, ta sẽ luôn luôn ủng hộ ngươi.
Cười cười, Lục Oánh nói:
- Phần Thiên, ngươi sợ sao?
Nghe vậy, Phần Thiên sửng sốt đáp lời:
- Sợ! nhưng ta sẽ không bỏ rơi ngươi.
Lục Oánh nhìn hắn, hai người bốn mắt gặp nhau, hồi lâu mới di chuyển rời ra.
Lúc này, mặt biển gió lớn tăng mạnh, sóng biển bắn lên vài chục trượng cao, cả Ma Quỷ Hải Vực rền vang như sấm, không khí âm trầm khủng bố càng phát ra kinh người.
Nguồn: http://truyen360.comNgạc tướng quân lúc này vừa kịp trở về, đối hai người nói:
- Ta bên này đã chuẩn bị tốt, hiện tại chỉ đợi chọn một vị trí thích hợp thôi.
Bên kia, Tả Quân Vũ cũng nhanh chóng đến gần, mở miệng nói:
- Cự thú bắt đầu trở nên táo bạo, thời gian của chúng ta không nhiều.
Lục Oánh nói:
- Lập tức hành động, hướng Tây Nam, các ngươi mỗi người tự phụ trách một bên, nhớ phải cẩn thận.
Tả Quân Vũ hỏi:
- Ngươi đi đâu?
Lục Oánh nói:
- Ta cần thừa lúc các ngươi dụ cự thú rời khỏi, tiến vào bên trong cứu người.
Phần Thiên nói:
- Ta đi cùng người.
Lục Oánh lắc đầu nói:
- Không, ngươi lưu lại còn có chỗ hữu dụng.
Phần Thiên không chịu, phản đối nói:
- Ngươi đi một mình, không những không cứu được người mà còn có thể đem bản thân cũng bị nhốt vào.
Lục Oánh nói:
- Ta có Định Thiên Thần Châm bảo hộ cơ thể, sẽ không có việc gì. Được rồi, cứ quyết định như vậy, Ngạc tướng quân lập tức hành động.
Nghe lời, Ngạc tướng quân do dự một chút, sau đó nói:
- Được, hành động!
Nói xong bèn gọi Tả Quân Vũ, hai người đi về phía bên trái vài dặm, đến vị trí đã chỉ định, hạ lệnh công kích.
Tức thì trên mặt biển sóng dữ quay cuồng, hàng ngàn hàng vạn cá mập cũng vọt lên, tựa như là một thanh kiếm bén, hướng về phía viễn cổ cự thú phía trước phóng đến. Cảnh tượng cực kì kinh tâm, một mảng đen dày đặc như một mũi tên vọt tới, rất nhanh tiếp cận đám cự thú.
Nhận thấy được tình huống lân cận có khác thường, cự thú tụ thành bầy ngửa mặt lên trời gầm rú, tiếng rú đinh tai nhức óc vang vọng giữa trời, phía trên mặt biển hình thành những tiếng nổ mạnh kịch liệt, không chỉ nổ chết gần nữa cá mập, còn làm cho Đông Hải Long Vương bốn người bị vây ở trung ương, tạo nên lực âm sát đáng sợ.
Một trận kinh thiên động địa, trong khuôn viên trăm dặm cột nước bắn thẳng lên trời, ngay cả Địa Âm Tà Linh trên tầng mây cũng gặp phải công kích mạnh mẽ.
Cuồng phong kéo tới, từng hạt nước sắc như kiếm, bông nước bay tán loạn bị luồng khí kình do cự thứ rống giận gây ra khống chế, tựa như những luồng kiếm vô tận, phân ra tấn công mỗi một sinh mạng trong khu vực.
Đối mặt một kích này, cao thủ của ba biển nhanh chóng trầm xuống, thẳng đến cả nửa ngày sau mới trồi lên mặt biển, nhìn kĩ tình hình phía trước.
Lúc này, hàng ngàn hàng vạn cá mập đã tới gần, hình thể của chúng nó mặc dù không lớn, nhưng lại di chuyển vô cùng linh hoạt, chặt chẽ bám vào thân cự thú không rời, triển khai công kích không chết không ngừng.
Ngoài ra, một ít hải thú phóng điện cũng bám vào trên thân thể cự thú, mỗi con đều tự phát ra luồng điện đáng sợ, khiến cho cự thú không ngừng rống giận .
Nhìn một màn này, Lục Oánh, Phần Thiên, Ngạc tướng quân, Tả Quân Vũ vẻ mặt phức tạp, nửa như chờ mong, nửa lại thở dài.
Sự yếu ớt của sinh mệnh lúc này đã thể hiện đến tận cùng.
Ngàn vạn cá mập trước sau nối tiếp, nháy mắt có hàng chục hàng trăm đầu cá mập chết đi, tình cảnh bi tráng rung động này há có thể không làm người chứng kiến kinh hãi.
Tiến công vẫn một mực kéo dài, tử vong vẫn không ngừng.
Khi sóng biển bắt đầu quay cuồng, cự thú làm thành một vòng, cuối cùng có một bộ phận bắt đầu giận dữ, hướng những con cá mập đó bắt đầu phản kích.
Tốc độ tử vong trong nháy mắt tăng lên, chỉ trong khoảnh khắc, hàng bầy cá mập tựa như tôm tép bình thường, bị cự thú cắn nuốt, chấn vỡ, tiêu diệt.
Thấy tình cảnh này, Ngạc tướng quân cùng Tả Quân Vũ đều tinh thần khẩn trương, trước khi toàn bộ cá mập sắp biến mất, hạ mệnh lệnh lui lại.
Cứ như vậy, số lượng lớn cá mập quay đầu lại, tốc độ kinh người như chim bay, theo phương hướng đã được chỉ định mà bỏ chạy.
Phía sau, vài chục đầu viễn cổ cự thú bị công kích phẫn nộ gầm lên đuổi theo, tình huống đó tựa như vài chục toà núi di động trong biển, rung động lòng người.
Khoảnh khắc, một cái lỗ hổng xuất hiện, điều này làm cho Lục Oánh tâm tình kích động, vừa cấp tốc hướng bên trong bay đến, vừa nói:
- Phần Thiên, ngươi là truyền nhân của Thiên Hoả một mạch, có thể tại lỗ hổng bố trí một cái liệt hoả đại trận hay không, lấy mê hoặc cự thú này?
Phần Thiên nghe vậy, lớn tiếng nói:
- Tốt, chuyện này ta đến hoàn thành, ngươi cẩn thận.
Nói xong đi theo phía sau nàng, vừa đến gần lỗ hổng, hai tay vừa ấn pháp quyết, trong miệng niệm động Thiên Hoả Chân Quyết.
Bên ngoài, Ngạc tướng quân cùng Tả Quân Vũ nhanh chóng phân ra, mỗi người tự phụ trách một bên, hạ lệnh cao thủ Hải Vực tiến công, nhằm phân tán sự chú ý của đám cự thú đó, vì Lục Oánh cùng Phần Thiên mà tranh thủ càng nhiều thời gian.
Hướng ngoài khơi tiến tới, Lục Oánh lưu ý tình hình phía trước, ngay khi đến gần lỗ hổng thì cột sáng màu xanh biếc trên đỉnh đầu chiếu thẳng xuống, lòng cả kinh khiến nàng hoảng hốt né tránh.
Ngẩng đầu, Lục Oánh nhìn thoáng qua Âm Đế, bởi vì khoảng cách xa nên không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng đôi tròng mắt tà ác đó vẫn phá lệ nhìn rất rõ ràng.
Lạnh lùng thét lên một tiếng, Lục Oánh quanh thân hào quang hội tụ, hào quang năm màu chuyển động ngoài thân, hình thành một quả cầu ánh sáng, trong chớp mắt kéo dài, nháy mắt đã biến mất tại chỗ, xuất hiện gần bốn người Đông Hải Long Vương.
Thấy Lục Oánh xuất hiện, Đông Hải Long Vương vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhưng mặt vẫn tràn đầy lo lắng.
- Oánh nhi, ngươi thật ngốc, sao lại một mình đi vào chỗ nguy hiểm như vậy?
Lục Oánh nhìn bốn nguời, phát hiện sắc mặt bốn người trầm trọng, cũng không hỏi nhiều, vội thúc giục nói:
- Thời gian không nhiều, chúng ta nhanh chóng rời đi.
Đông Hải Long Vương than thở:
- Oánh nhi, ngươi sao không ngẫm lại, chúng ta vì sao muốn tới đây?
Bắc Hải Long Vương nói:
- Lục Oánh, chúng ta không thể rời đi.
Lục Oánh chân mày hơi nhíu lại, hỏi:
- Tại sao? Là bởi vì Địa Âm Tà Linh?
Quy trưởng lão thở dài nói:
- Đúng vậy. Chúng ta một mực chạy trốn chết, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể đến nơi này, hi vọng mượn lực lượng của cự thú, chống lại Địa Âm Tà Linh. Trên sự thật, cử động này của chúng ta tuy lỗ mãng nhưng lại chính phù hợp với đạo lý trí chi tử địa nhi hậu sanh(đẩy mình vào chỗ nguy hiểm để tìm lối thoát), vậy nên chúng ta không thể rời đi, chỉ có cách kiên trì mà thôi.
Lục Oánh nghe lời, trầm giọng nói:
- Như vậy chỉ có thể trị ngọn, không thể trị gốc. Hơn nữa kéo dài càng lâu, đối với các ngươi càng bất lợi. Một khi cự thú phát động công kích, các ngươi xem như hai mặt thụ địch, khi đó tình huống càng nguy cấp.
Đông Hải Long Vương nói:
- Điều này chúng ta cũng đã lo lắng qua, trước mắt rời đi rất nhanh sẽ chết trong tay Địa Âm Tà Linh, không rời đi chúng ta còn có thể kiên trì một lúc.
Bắc Hải Long Vương nói;
- Ngoài ra, chúng ta cũng có thể tạm thời tìm được phương pháp áp chế, tuy không biết có thể duy trì bao lâu, nhưng đây dù sao là một cơ hội sống sót.
Lục Oánh có chút kinh sợ, hỏi:
- Phương pháp nào có thể khắc chế cự thú?
Bắc Hải Long Vương nói:
- Lấy Định Hải Thần Châu của Bắc Hải, phối hợp với Thất Thải Lưu Ly Kiếm của Nam Hải, khí tức của cả hai trao đổi giao nhau, hình thành một loại khí tức hỗn hợp, khiến cho cự thú không dám đến gần.
Lục Oánh khẽ kinh ngạc, nhìn thoáng qua mặt biển yên bình lân cận, chợt nói:
- Nguyên lai là Định Hải Thần Châu đang gây tác dụng, khó trách nơi đây gió yên sóng lặn. Chỉ là cục diện này có thể duy trì bao lâu?
Nam Hải Hàn Ngọc Dương nói:
- Duy trì không bao lâu vì ta cùng Bắc Hải Long Vương cần một mực lấy chân nguyên thúc đẩy thần khí, nếu không sẽ không có hiệu lực.
Lục Oánh đôi mi nhíu chặt, lo lắng nói:
- Như vậy chịu không được bao lâu, chúng ta cần lập tức nghĩ biện pháp.
Đông Hải Long Vương nhìn thoáng qua bên ngoai, khẽ thở dài nói:
- Oánh nhi, thừa lúc còn có cơ hội, ngươi lập tức rời đi, cũng hạ lệnh bọn họ lui lại, dừng hi sinh oan uổng.
Lục Oánh không nói, nhìn xem Âm Đế trên tầng mây, trầm giọng nói:
- Phụ Vương, nếu như con có biện pháp kiềm chế Địa Âm Tà Linh, các ngươi có nguyện ý theo con rời đi không?
Đông Hải Long Vương sửng sốt, nghi hoặc nói:
- Con có biện pháp gì? Nơi này không thể đùa giỡn như vậy. Còn nữa, sau khi rời đi, chúng ta chạy đến nơi nào?
Lục Oánh nói:
- Sau khi rời đi, chúng ta đi đến Tử Hải tìm Lục Vân. Phần Thiên từng nói cho ta, ngày đó, Bách Linh, Ngạo Tuyết từng cùng Địa Âm Tà Linh đánh một trận, đem hắn bị thương nặng rồi đuổi đi. Chúng ta nếu tìm được bọn họ, sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Đông Hải Long Vương không nói, lâm vào trầm tư.
Bắc Hải Long Vương lại nói:
- Lời nói không sai, nhưng nơi này cách Tử Hải hết sức xa xôi, khoảng cách này các ngươi chịu nổi hay sao?
Lục Oánh nói:
- Điều này quả thực là đánh cuộc vận mệnh của chúng ta rồi.
Nghe xong lời, bốn người rơi vào trầm tư, hiển nhiên việc này không thể khinh suất.