Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1190: Ra sức đánh đập

Tình hình tiến triển vượt ngoài dự liệu của mọi người, Nguyên gia hùng hổ doạ người tới hỏi tội, kết quả... lại bị hành hung nằm bẹp dẹp trên mặt đất như vậy.

Mới qua bao lâu chứ, sự nghịch chuyển quá nhanh khiến người khác líu lưỡi, cứng họng.

"Ông tưởng Thư viện Thiên Thần là nơi nào hả, hô to chỉ trỏ, cao giọng hò hét, nếu như không dạy dỗ thật nặng thì các ngươi còn tưởng, còn cho rằng mình có thể san bằng cả nơi này nữa, cho rằng Nguyên gia là một Đế chủ hả?" Thạch Hạo bĩu môi.

Ầm!

Thạch Hạo tung một cước, Nguyên Hoành hét thảm, thân thể bay xéo ra xa va nát mấy chục vạn tảng đá lớn, cả người nằm xụi lơ bên dưới, bọt máu không ngừng trào ra từ miệng mũi.

Biến hoá quá nhanh, vốn cao cao tại thượng, kiêu ngạo vô cùng, thế nhưng Nguyên Hoành giờ lại bị đánh tới mức độ này, không có lực chống cự, gân đứt xương gãy.

"Nè, chớ giả chết, không phải ông đại biểu cho Nguyên Thanh tới đây hả, lẽ nào Nguyên Thanh cũng ốm yếu như vầy à?" Thạch Hạo tới gần, tiếp đó dùng hai chân đạp mạnh vào Nguyên Hoành khiến hắn suýt nữa thì ngất lịm.

"Không biết tiến lui, lại dám ra tay như vậy với ta, sẽ không sống lâu được đâu!" Nguyên Hoành bất chấp, hắn tức muốn nổ phổi tới nơi, thân phận hắn cao quý cỡ nào, tới từ Nguyên tộc đầy mạnh mẽ ấy vậy mà lại bị người đánh tơi bời như chó đất vậy.

Đối với một đại cao thủ thì như vầy quá oan uổng, hắn tức giận tới run người suýt nữa thì bất tỉnh

"Còn dám múa lưỡi nữa à, đám Nguyên gia các ngươi chuyên làm chuyện xấu mà không thấy ngại à, đánh ông thành đầu heo luôn!" Thạch Hạo nói.

Hắn tiến lên rồi nắm chặt cổ áo của Nguyên Hoành nhấc lên, tiếp đó vung mạnh bàn tay lớn, bùm bùm, tiếng vang lanh lảnh tựa như đánh lên tấm bảng bằng trúc vậy.

Miệng mũi Nguyên Hoành đầy máu tươi, tức giận sục sôi, thậm chí ngay cả đầu cũng như bốc khói, hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục và uất ức như vậy, lại bị một thiếu niên đánh đập, không cách nào có thể nhẫn nhịn được.

Hắn ra sức giãy giụa, hai mắt phun lửa, muốn nuốt sống cả người Thạch Hạo, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ tiên phong đạo cốt lúc nãy.

"Rầm!"

Thạch Hạo chẳng hề nể nang gì, không nói hai lời tiếp tục vung tay bạt tai khiến đầu óc hắn ù vang choáng váng, không biết đông tây nam bắc ở đâu cả.

"Nhãi con, ngươi dám nhục nhã ta như vậy à, đời này sẽ không bao giờ có thể tiến vào được Thánh viện, cũng đừng mơ tưởng tới Tiên viện, không cách nào tu được pháp môn tuyệt thế, dừng lại tại đây mà thôi!" Nguyên Hoành nổi giận đùng đùng, lớn tiếng uy hiếp.

"Ông tính là gì chứ, có tư cách gì mà làm chủ ở hai viện kia, để ta xem ông còn mạnh miệng tới mức nào, thưởng tiếp thêm vài cái bạt tai nữa!" Thạch Hạo lên tiếng, bốp bốp, nói đánh là sẽ đánh ngay.

"Nhóc con, cứ ra vẻ đi, chờ khi ngươi tiến vào hai viện thì sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, toàn bộ cao thủ sẽ trấn áp ngươi, dở sống dở chết!" Nguyên Hoành gào thét, con mắt tràn ngập tơ máu.

Hắn tức giận tới mức chẳng thèm để ý gì nữa, cũng chẳng quản tới mình có sức hay không mà chỉ muốn giết chết Thạch Hạo cho bằng được, hoàn toàn mất đi lý trí.

Thạch Hạo cũng chẳng thèm phí lời làm gì, tiếp tục vung tay giáng bạt tai, lúc này gương mặt của Nguyên Hoành hoàn toàn biến dạng, từng chiếc răng trong miệng không ngừng theo máu rơi sạch ra ngoài.

Đường đường là một nhân vật cấp Giáo chủ thế nhưng lại bị sỉ nhục như vậy, thật sự còn khó chịu hơn cả lấy mạng hắn, hai mắt hắn đỏ ngầu, lông tóc dựng đứng, cả người căng thẳng, hoàn toàn phát điên.

Dù sao thì vào lúc này Thạch Hạo cũng đang có thực lực của cấp Giáo chủ, hơn nữa được ba luồng tiên khí quấn quanh người nên rất dễ dàng áp chế và hành hung hắn.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, hai người này đang diễn trò gì vậy, một nhân vật trọng yếu của Nguyên tộc, có thực lực cấp Giáo chủ lại bị một người tu ra ba luồng tiên khí, là chí cường giả trong người cùng thế hệ đánh đập vô cùng thê thảm.

Đương nhiên, đây là do thiếu niên ấy cố ý gây ra, là đang sỉ nhục Nguyên Hoành, túm chặt cổ áo và ra sức giáng xuống bạt tai.

Chuyện này khiến người khác dở khóc dở cười, hai người có thân phận siêu nhiên lại quấn chặt lấy nhau, miệng thì lớn tiếng, nắm đấm thì rầm rầm, người người thấy mà chóng mặt.

Không lâu sau thì mặt mày của Nguyên Hoành bị đánh tới mức sưng phù, ngay cả hai mắt cũng đã bị che kín bởi sưng tấy.

Thân là Giáo chủ, thân thể như kim cương bách luyện, tuy không nói là Kim cương bất hoại thế nhưng cũng không hề kém bao nhiêu, kết quả lại bị người ta đánh ra hình dáng như vậy, trạng thái bị thương vô cùng kỳ lạ.

"Nhục nhã, quá nhục nhã!" Miệng của Nguyên Hoành chẳng còn chiếc răng nào nên lúc lên tiếng rất mất tự nhiên.

"Ông là con trai của Nguyên Thanh à, sao mà biểu hiện tại tệ quá vậy, chẳng có chút thực lực nào, làm mất mặt thằng cha già của mình quá đó!" Thạch Hạo lắc đầu bình phẩm.

Hắn buông tay vứt Nguyên Hoành xuống mặt đất, rồi đứng nơi đó từ trên nhìn xuống.

Mọi người ngây dại, nãy giờ bọn họ gần như quên mất thân phận của Nguyên Hoành, dù gì cũng là dòng dõi của Nguyên Thanh, là đời sau trực hệ của hắn, thế nhưng lại bị đánh đập thành ra như vậy.

"Đã nói rồi, Nguyên gia các ngươi còn kém lắm, đề cao bản thân quá lớn, rõ ràng chỉ là một tên vừa bước một chân vào chí tôn mà đã cho mình là gia tộc chí tôn, giờ thì đã lòi đuôi rồi nhé, chuyện này, đáng đánh!" Thạch Hạo chế nhạo.

Nguyên Hoành giờ cũng chỉ biết phì phò hít thở nằm nhoài trên mặt đất, sắc mặt tái trắng, sưng tấy chẳng ra hình dạng gì, há miệng thở dốc, đúng là bị đánh thành một con chó vậy.

"Ông còn muốn nói gì nữa không, mục đích tới đây là gì nào?" Thạch Hạo ngồi trên tảng đá lớn tiếng hỏi.

Mọi người chẳng biết nói gì nữa, tên khốn này chẳng phải là hạng hiền lành gì, trước kia Nguyên Hoành hùng hổ tới hỏi tội thế nhưng hắn chẳng hề phản ứng gì, giờ đã đánh người ta thành ra bộ dạng này mà ngược lại còn muốn tra hỏi nữa.

Nguyên Hoành tức giận tới mức muốn cắn nát cả miệng của mình, giờ hắn đang nằm bệt dưới mặt đất, rất khó có thể nhúc nhích được, xương cốt toàn thân đều đã bị nát bấy, như vầy thì sao tra hỏi được chứ?

Ánh mắt của Thạch Hạo trong veo, ánh kiếm nơi đầu ngón tay không ngừng lấp lánh, hắn rất muốn chém chết kẻ này.

"Vứt hắn ra khỏi Thư viện Thiên Thần." Ngũ trưởng lão bỗng nhiên lên tiếng.

Thạch Hạo có chút chần chờ thế nhưng tóm lại cũng không có hạ sát thủ, rất rõ ràng, trưởng lão trong thư viện không muốn hắn sát phạt, giúp đỡ hắn như vậy là quá đủ rồi.

Ai cũng không nghĩ tới chuyện này lại phát sinh tới như vầy, sau đó Nguyên Hoành bị Thạch Hạo kéo lê quẳng ra khỏi Thư viện Thiên Thần.

Cũng không biết bao lâu thì Nguyên Hoành mới khôi phục lại một chút sức lực, sau khi trị liệu thương thế thì nghiến răng nghiến lợi đầy tức giận, thế nhưng cũng không thể làm được gì.

"Đúng rồi, sứ giả của Thánh viện cũng sắp tới rồi, trên đường tới đây ta từng gặp qua." Hắn đứng dậy, oán hận liếc nhìn Thư viện Thiên Thần rồi xoay người rời đi.

Trong thư viện nhanh chóng lan truyền tin tức, gợi lên những lời bàn luận vô cùng sôi nổi.

Người con thứ ba của Nguyên Thanh sau khi tới Thư viện Thiên Thần thì bị đánh như chó chết, sau đó bị quẳng khỏi thư viện, sự kiện này biến thái cỡ nào chứ.

Đặc biệt là, vào thời khắc mấu chốt khi hai viện chuẩn bị tổ chức buổi tuyển chọn nhân kiệt thì Hoang lại làm nhục dòng dõi của Nguyên Thanh như vậy, là đang hò hét chỉ trỏ, không sợ những người quen với Nguyên Thanh ở hai viện này làm khó dễ hay sao?

"Hắn cũng có cách nào khác đâu, có cừu oán với Nguyên Thanh, không cách nào hoá giải, nếu như luồn cúi nịnh nọt không rằng mạnh mẽ bá đạo, nói không chừng có thể gây nên sự chú ý cho một vài lão quái vật của hai viện, lúc đó phá tan đi những mờ ám mà Nguyên Thanh sẽ tạo nên."

Có người bàn luận, cảm thấy giật mình với cách làm việc của Thạch Hạo.

Rất nhanh, người tu kim thế pháp và cổ pháp lần lượt xuất quan, bọn họ muốn chuẩn bị thật đầy đủ để đi tới cổ địa tu đạo của riêng mình.

Đặc biệt là những người tu cổ pháp, bọn họ muốn đi tìm Tiên chủng cho bản thân, chuyện này vô cùng trọng yếu với bọn họ, sẽ ảnh hưởng tới thành tựu của cả đời sau này.

Cảnh sắc trong Thư viện Thiên Thần rất nên thơ, có rất nhiều linh thổ, lúc này Thạch Hạo đang tụ tập với một nhóm bạn cũ ở ven hồ có màu xanh lam như bảo thạch, ánh trăng chiếu rọi, nâng ly cụng chén.

Trong hồ là giao long bơi lội, bên trên là ánh trăng buông lơi, ánh sáng lấp loé tựa như ngọn đèn chiếu mờ bóng người đang ngồi quây quần bên hồ.

Có một vài thần ngư tung tăng trong hồ, lấp lánh muôn màu muôn vẻ.

"Không lâu sau chúng ta sẽ đi Giới phần rồi, nghe nói nơi đó rất kỳ lạ, có rất nhiều xác của các thế giới nhỏ đã vỡ nát, có những tàn tích của vũ trụ lớn đã phá diệt, tất cả đều được chôn lấp hút vào trong Giới phần, tuy rằng chỉ thông qua miêu tả biết được đôi chút thế nhưng cũng khó mà tưởng tượng ra nơi đó có hình dáng ra sao." Thạch Hạo nói.

"Ta cũng từng nghe qua về Giới phần." Ấu thú Kỳ lân trắng nói, Giới phần đã tồn tại từ trước cả Tiên cổ, nơi đó tràn ngập sương mù.

Chính vì không biết không hay cho nên mới thu hút sự thăm dò của người khác.

Nơi đó rất nguy hiểm, ở phía ngoài thì không tính, thế nhưng nơi sâu nhất từng xảy ra rất nhiều chuyện đáng sợ, vào thời cổ đại thì từng có một vài cao thủ có đi mà chẳng thấy về.

Ngoài ra, mọi người từng phát hiện ra tiên hài ở nơi sâu bên trong, chí cường giả ở đó rất là nhiều.

"Đáng sợ vậy à, vậy đi vào làm gì chứ?!" Có người thì thào.

"Nơi đó có nhiều thứ tốt lắm, nghe đâu có sinh linh từng phát hiện ra một hạt giống vũ trụ vô cùng hoàn mỹ, là Tiên chủng mạnh mẽ nhất. Ngoài ra, hình như Thế Giới thụ cũng là được mang ra từ nơi này." Kỳ lân nhỏ nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất