Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1367: Đánh Vương gia

Giết sạch! Vô cùng thẳng thắn, không hề còn lại người nào, người của Vương gia đều diệt hết.

Hơn nữa sự tình cũng chưa dừng lại ở đây, Thạch Hạo cùng với đám Tào Vũ Sinh, Trường Cung Diễn thảo luận, cũng dò hỏi vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần kia về những cứ điểm của Vương gia.

Là muốn chọc thủng trời!

Nơi đây trở nên rối loạn, mọi người khiếp sợ không thôi, Hoang muốn trắng trợn xuất thủ, muốn long trời lở đất, tuyệt đối sẽ xảy ra đại sự!

Đương nhiên, sau khi tin tức truyền ra thì trên dưới Thư viện Thiên Thần đều vô cùng tức giận, Vương gia đã quá phận, ở ngay bước ngoặt này mà còn bài trừ đối lập, muốn nhằm vào người tham chiến của cửu Thiên, thật sự là khiến người khác hoài nghi họ đang có ý đồ.

"Nhất định phải đòi một câu trả lời thật hợp lý từ Vương gia, bọn họ là muốn làm cái gì?"

Có người hô hào, tựa như là đốt cháy một đống hỏa dược, khiến người người tức giận.

"Ha ha, ta không thể chờ đợi được nữa đâu, đám nhãi con Vương gia này, vừa nhìn là biết có ý đồ hung ác rồi, chúng ta hãy chủ động giết thẳng tới cửa!" Kiến nhỏ màu vàng hưng phấn, hết sức háo hức.

Rất nhanh, đám người Thạch Hạo đã di chuyển, leo lên một chiếc chiến thuyền, đồng thời có rất nhiều người đi theo, tiến thẳng tới một cứ điểm gần Thư viện Thiên Thần nhất.

Thạch Hạo tin chắc, cứ điểm như vầy chắc chắn đảm nhận công việc thu thập các loại tình báo, người Vương gia ở phụ cận đang ngó chừng Thư viện Thiên Thần, cho nên loại cứ điểm như vầy cần phải diệt.

Một tòa pháo đài cổ với quy mô không phải là nhỏ, xem ra là một hạ viện của Vương gia, nơi đây cũng thu đệ tử, nằm cách không xa một tòa thành lớn ở phía cuối đại địa.

Nơi đây thế núi chập trùng, cổ mộc che trời, cũng xem như là một nơi thanh tú, nếu không cũng chẳng lọt vào mắt của Vương gia, cơ bản sẽ dùng để xây dựng đạo tràng.

"Người nào?"

Ở giữa dãy núi xanh ngắt, một tiếng quát lớn được truyền ra từ pháo đài cổ này, bởi vì có người phát hiện một chiếc chiến thuyền đang tiến lại gần.

"Người nào dám xông vào cấm địa của thế gia Trường Sinh đó hả, to gan làm càn, giết không tha."

Phía trước vùng núi, bên trên đài cao có hai người trẻ tuổi vô cùng tự kiêu, dù cho nhìn thấy chiến hạm đang bay tới cũng chẳng hề kinh hoảng, trái lại vẫn còn ung dung mà ngồi, trường thương vắt ở một bên.

Rõ ràng, đây là người phụ trách quan sát nơi xa thế nhưng bọn họ lại rất tự phụ, không tin có người lại dám tấn công vào Vương gia, cho nên không đặt chiếc chiến thuyền trong lòng, chỉ là lớn tiếng quát tháo mà thôi.

"Hừ, còn không dừng lại à, các ngươi muốn chết ư, đây là cấm địa của Vương gia, bất luận người nào dám tùy tiện xông vào cũng sẽ bị đánh giết!" Một người nói.

Chiến thuyền chẳng hề dừng lại, phi hành sát bên dưới khu rừng núi, mục tiêu rất rõ ràng, tiến vào tòa pháo đài cổ này.

"Địch tấn công!"

Hai người trẻ tuổi thổi lên kèn lệnh.

Trong giây lát, người trong pháo đài cổ bị kinh động và nhanh chóng mở ra đại trận, dùng hàng loạt phù văn để ngăn cản kẻ xâm lấn.

Lúc chiến thuyền vọt qua thì trận đài ở phía ngoài pháo đài cổ liền bị va nát, hai người trẻ tuổi kia mất đi ngạo khí vốn có, sợ hãi lăn đùng trên mặt đất, miễn cho việc bị đánh giết.

"Rầm!"

Cửa lớn của tòa pháo đài cổ nổ tung, bởi vì đẳng cấp của chiến hạm quá cao, dù cho trận văn ở nơi này đã hiện lên nhưng vẫn khó có thể ngăn cản được nó.

Hàng loạt kiến trúc vỡ nát rồi sụp đổ, chiến thuyền to lớn từ từ nghiền ép tựa như bẻ cành khô, muốn hủy diệt cứ điểm này.

"Người phương nào, không biết trời cao đất rộng, dám quấy phá hạ viện Vương gia ta?!" Một tiếng gầm lớn truyền tới, rốt cuộc cũng có cao thủ xuất thủ, không chế một luồng bảo thuật tựa như là biển lớn cuộn trào, chặn lại chiến thuyền ấy.

Đây tuyệt đối là cao thủ, nếu không cũng không thể có thủ đoạn như vậy được, thế nhưng với một hạ viện như vầy, một cứ điểm cách xa bổn tộc thì cũng không nên có loại cao thủ như vầy ở bên trong.

Chiến thuyền ngừng lại và dừng ở giữa không trung.

Vèo vèo...

Liên tiếp mấy chục bóng người bay lên trời cao và đưa mắt liếc xuống chiến thuyền, trong đó có một người trung niên với tu vi vô cùng cao thâm, ánh mắt lấp lóe tựa như mặt trời nhỏ.

Người này yếu hơn một chút so với hai ông lão từng tiến vào Thư viện Thiên Thần, thế nhưng dù sao cũng là một đại cao thủ, ít nhất có thể sánh vai cùng Vương Thiên Minh.

"Là ngươi, Hoang, ngươi lại dám xông tới nơi này!" Nhũng người này liền nhận ra Thạch Hạo, tất cả đều biến sắc mặt, người trung niên kia cảm thấy tình huống không đúng lắm, nói: "Vương Thiên Minh đâu?"

"Xem ra, thật sự các ông đang nhằm vào ta rồi, ông biết Vương Thiên Minh tới Thư viện Thiên Thần, nhưng hiện tại ông ta đã chết rồi." Thạch Hạo lạnh lùng nói.

"Cái gì?" Những người này giật nảy cả người, tiếp đó là tức giận không thôi, còn người trung niên kia thì vô cùng quả đoán, nói: "Đi mau!" Hắn là người đầu tiên chạy trốn, trong mắt ẩn chứa oán độc liếc nhìn Thạch Hạo.

"Quả nhiên có quan hệ với các ông, ở đây giám thị Thư viện Thiên Thần, một người cũng đi không được!" Thạch Hạo quát lên.

Trên chiến trường có vài chùm sáng hừng hực lao ra, đó là phù văn bên trên thuyền cổ, nó bắt đầu công kích, trong tiếng chíu chíu liền có mấy người bị đánh hạ.

Xoẹt!

Đồng thời, một bóng người màu đen lao ra, chớp mắt đã đuổi kịp người trung niên đã chạy trốn kia, tiếp đó một thương đâm xuyên hắn, ngay cả phản kháng cũng không được.

Đây là một trong số binh lính mà Kiến nhỏ gọi ra, sức chiến đấu mạnh mẽ!

Lần này, hắn không có hạ sát thủ, bởi vì Thạch Hạo muốn biết một vài tình huống.

Thạch Hạo nhờ vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần ra tay thăm dò ý thức hải của người này, tới tột cùng Vương gia muốn làm thứ gì.

"Bất Diệt kinh!" Khi trưởng lão âm thầm truyền âm cho Thạch Hạo thì trong lòng hắn chợt run lên bần bật, bản kinh văn này lại bị bại lộ, Vương Trường Sinh đã suy tính ra được.

Thạch Hạo không thể không hoảng sợ được, Vương Trường Sinh quá lợi hại, người được cho rằng bị Chân Tiên phong ấn tới kỷ nguyên này không ngờ lại đáng sợ như vậy, ngay cả bản kinh văn này mà cũng có thể suy diễn ra được, thật sự khiến người khác không thể không sợ hãi.

"Ngươi... thả chúng ta ra, chuyện này cứ thế kết thúc ở đây, song phương sẽ không hề mất mặt." Người trung niên kia nói nhỏ.

Chỉ là, lời nói thỏa hiệp này cũng chỉ là vẻ bề ngoài, Thạch Hạo nhìn thấy được một vệt hàn quang xẹt qua sâu trong đáy mắt của hắn, người của Vương gia không hề phục.

"Phụt!"

Thạch Hạo tự mình động thủ, một kiếm chém bay đầu lâu của hắn, tiếp đó là đánh nát nguyên thần của hắn, nếu đã động thủ thì chắc chắn sẽ không hiền lành.

"Đi, tới chỗ tiếp theo!"

Chiến thuyền khởi hành, hóa thành một vệt sáng biến mất trong dãy núi.

Vào hôm ấy, trong cương vực hùng vĩ này đã có tổng cộng bốn cứ điểm của Vương gia bị ép sụp, những nhân vật trọng yếu đều bị giết sạch sẽ.

Việc này dẫn tới chấn động không hề nhỏ, rất nhiều người liếc mắt chú tâm, Hoang đang làm gì thế, không ngờ lại dám ra tay, thậm chí dẹp loạn cứ điểm của Vương gia!

Đây tuyệt đối là một chuyện động trời, dám công kích mấy cứ điểm của thế gia Trường Sinh, là muốn chọc thủng trời mà!

Một cơn sóng ngầm cuộn trào lan tỏa, một cơn bão táp to lớn sắp thành hình!

Quả nhiên, người của Vương gia đã tới, hơn nữa một nhân vật cực kỳ trọng yếu cũng xuất hiện và hưng binh vấn tội, mênh mông cuồn cuộn, mang theo không ít nhân mã ép thẳng tới Thư viện Thiên Thần.

Đó là một chiếc chiến xa được chín con cự thú kéo, chúng dẫm nát bầu trời, ầm ầm rung động.

Chiến xa bằng đồng vô cùng cổ xưa, đã từng nhận lấy sự gột rửa của ngọn lửa chiến tranh, tràn đầy vết đao ánh kiếm chứ không hề sửa chữa lại, bởi vì bên trên đã ngưng tụ ra pháp tắc đại đạo, vô hình trung đã gia trì lên chiếc xa này, khiến nó càng mạnh mẽ hơn.

Vương Chân!

Hậu nhân của Chín con rồng Vương gia, hắn là con trai trưởng của Vương nhị, thuộc đời thứ ba cổ xưa nhất của Vương gia, là một nhân vật vô cùng trọng yếu, quyền hành to lớn.

Đương nhiên, tu vi cũng mạnh tới mức không còn gì để nói, dù sao thân phận của hắn sờ sờ ra đó, sống từ Thái cổ cho tới giờ, đã gặp qua rất nhiều cảnh tượng hoành tráng.

Vương gia nổi giận, hưng sư động chúng, mấy trăm chiếc chiến xa từ chân trời lao tới, tiếng bước chân ầm ầm, mấy trăm con man thú giẫm đạp khiến trời cao run rẩy.

Việc này đã kinh động tới rất nhiều thế lực, Vương gia muốn làm mạnh tay, chiếc cờ lớn của gia tộc được bọn họ mang theo đang bay phần phật, thông thường chỉ khi nào diễn ra đại chiến viễn chinh thì mới như thế.

Người Vương gia cách rất xa thế nhưng Thư viện Thiên Thần đã nhận được tin tức.

Tào Vũ Sinh tức giận, nói: "Đám Vương gia đáng ghét thật mà! Lúc các tộc tới biên cương Đại Xích Thiên để tham chiến thì chẳng hề thấy bóng hình của bọn họ đâu, nhưng hiện giờ lại điều động tới mấy trăm chiếc chiến xa, mấy ngàn nhân mã tinh nhuệ!"

Rất nhiều người đang quan sát, đều ngóng chờ dòng lũ này.

Rất rõ ràng, những chiếc chiến xa này đều tắm rửa qua ngọn lửa chiến tranh, lúc này đều óng ánh rực rỡ, sau khi được thần lực tuôn vào thì từ bên trong những gỉ đồng lập tức bắn ra vô số ánh sáng chiếu rọi tận trời cao.

Rất gần, đại đội nhân mã của Vương gia đã áp sát Thư viện Thiên Thần, dù cách rất xa cũng đã có thể cảm nhận được luồng khí tức hung sát này.

Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra từ khi Thư viện Thiên Thần thành lập tới giờ, có người muốn bao vây nơi đây lại.

"Hoang, có ở đó không?!" Phía chân trời, một chiếc chiến xa bằng đồng to lớn truyền ra âm thanh đầy uy nghiêm tựa như sấm nổ, như Thiên Đế gào thét, khiến trời cao rạn nứt.

Bất kể là người của Thư viện Thiên Thần hay là nhân mã các tộc chạy tới để nghe ngóng đều giật cả mình, đó là Vương Chân, hắn quá đáng sợ, tu vi sâu không lường được.

Thạch Hạo đứng bên trên một ngọn núi cao của Thư viện Thiên Thần, quát lớn: "Các ông không những không tới Biên Hoang để đại chiến với cừu địch dị vực, mà lại còn dẫn dắt tinh nhuệ bao vây Thư viện Thiên Thần, là muốn gì hả, muốn làm phản ư?!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất