Một chiếc nhẫn vô cùng cũ kỹ, thoạt nhìn giống như đã trải qua vô số năm tháng, tản ra một cảm giác tang thương vô cùng.
Chiếc nhẫn này màu đen sì, thoạt nhìn không có gì bắt mắt, nhưng khi Diệp Vân vừa đụng ngón tay vào nó thì trong nháy mắt, một luồng uy áp vô cùng cường đại liền vọt tới, hầu như không có bất cứ điều gì ngăn cản, liền lao vào trong cơ thể hắn, tiến lên đầu rồi chạy thẳng vào trong linh hồn.
Luồng năng lượng cuồng bạo này xông thẳng vào khiến cho linh hồn Diệp Vân giống như bị xé rách, một cảm giác đau đớn kịch liệt khó có thể chịu đựng liền chạy ra khắp thân thể hắn.
Uy thế hừng hực nghiền ép linh hồn của Diệp Vân khiến cho hắn cảm thấy một cảm giác tang thương ngàn năm, ẩn chứa trong đó là cảm giác cường đại, hy vọng, không cam lòng, bất đắc dĩ,…
Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, Diệp Vân dường như đã nghiệm được kinh nghiệm cả đời của một cường giả Kim Đan Cảnh, từ chỗ trổ hết tài năng mà trở thành cường giả Kim Đan cường đại, tunh hoành trong thiên địa, hy vọng có thể tiến thêm một bước phá đan thành anh, rồi cuối cùng vẫn giẫm chân tại chỗ mà không thể tiến thêm, mang theo tâm lý không cam lòng và bất đắc dĩ, buồn bực mà chết.
Uy áp cường đại xé rách linh hồn của Diệp Vân, tựa hồ như muốn nghiền nát luôn linh hồn của hắn vậy.
Nhưng mà linh hồn của Diệp Vân sớm đã được rèn luyện qua vô số lần, cho dù phải chống lại một cái tàn hồn Kim Đan thì sự đau đớn trong đó vẫn khó có thể chịu được, nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì, trong mắt hiện lên sự kiên nghị vô cùng.
Có điều, Kim Đan thì vẫn là Kim Đan, cho dù chỉ là một đám tàn hồn thì cũng không phải là thứ mà loại tu sĩ như Diệp Vân có thể chịu đựng được.
Diệp Vân chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một chiếc thuyền lá đang trôi nổi giữa đại dương đầy mưa to bão táp, tùy thời đều có thể nhấn chìm.
Nhưng mà, Diệp Vân hắn cũng không có nửa điểm kinh hoảng. Ý chí của hắn vô cùng kiên định và mạnh mẽ, cho dù là tu sĩ Luyện Khí Cảnh cũng không thể so sánh được. Mà cảm giác đau đớn như vậy thì trước đó, hắn cũng đã trải qua mấy lần rồi.
Một cảm giác đau đớn nữa liền đánh vào linh hồn của hắn. Lúc này, cho dù ý chí của Diệp Vân vô cùng mạnh mẽ thì lúc này đã gần như không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng mà, đám tàn hồn còn sót lại của vị tu sĩ Kim Đan này vẫn giống như đại dương cuồn cuộn, ầm ầm đánh tới, dường như là vô cùng vô tận vậy, căn bản không biết khi nào mới dừng lại.
Diệp Vân tự nhận thần hồn mình có chút cường đại, thế nhưng thật sự đúng là không thể chịu đựng lâu dài được thêm nữa. Lần trùng kích tiếp theo thì chỉ sợ linh hồn của hắn sẽ hoàn toàn vỡ nát.
Đúng lúc này thì Tiên Ma Chi Tâm trong huyệt Thiên Trung, đã lâu rồi không xuất hiện, lúc này chậm rãi hiện ra. Lập tức, một luồng hấp lực vô cùng mạnh mẽ tuôn ra, mà đám tàn hồn của tu sĩ Kim Đan giống như tìm được chỗ thoát, ầm ầm lao đến.
Trong khoảnh khắc, đám tàn hồn này giống như là sông Trường Giang, ầm ầm lao về phía vòng xoáy mà Tiên Ma Chi Tâm tạo ra.
Diệp Vân lúc này cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, không còn chút cảm giác đau đớn nào nữa. Hắn thở ra một hơi. Hắn lúc này cảm nhận được một chút biến hóa rất nhỏ sau khi Tiên Ma Chi Tâm hấp thu năng lượng của đám tàn hồn kia.
Mà Tiên Ma Chi Tâm đúng là không làm cho Diệp Vân hắn thất vọng, chỉ trong chốc lát công phu liền đã hấp thu sạch sẽ đám tàn hồn này, không để lại nửa phần.
Sau đó, một luồng năng lượng vô cùng tinh khiết từ trong Tiên Ma Chi Tâm tuôn ra. Luồng năng lượng này cũng không giống với những luồng năng lượng tinh khiết lúc trước, Diệp Vân hắn không thể nào luyện hóa trực tiếp được. Luồng năng lượng này chậm rãi chuyển động trong cơ thể hắn, mà mỗi một lần thì đều yếu đi một chút.
Ước chừng thời gian nửa nén hương sau, luồng năng lượng này biến mất hoàn toàn, không còn sót lại chút nào.
Diệp Vân chậm rãi mở hai mắt ra. Lúc đầu, cả mảnh không gian này vốn tối đen như mực thì lúc này đã trở nên sáng rõ rất nhiều. Quét mắt nhìn lại thì ngay cả một vết cắt vô cùng nhỏ trong vách tường, lúc này hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Quan trọng nhất chính là cảm giác, một loại cảm giác khó có thể nói thành lời. Diệp Vân cảm thấy, cho dù mình nhắm hai mắt lại thì từ hai bên tai của mình vẫn có thể cảm nhậ được không khí chuyển động xung quanh, linh khí cuồn cuộn. Hắn cảm giác được cơ thể mình giống như có một cỗ lực lượng mới sinh ra, có thể quan sát được toàn bộ thế giới vậy.
Đây chỉ là một loại cảm giác vô cùng nhỏ, thế nhưng lại có thể phát hiện ra được rất nhiều sự biến hóa trong đó.
Diệp Vân lẳng lặng đứng, đột nhiên trong hai mắt bắn ra một đạo tinh mang, mừng rỡ nói:
“Cái này chẳng phải là thần hồn ư? Không phải là chỉ có cường giả Trúc Cơ mới có thể tu luyện thần hồn hay sao?” Diệp Vân bỗng nghĩ đến thời điểm nói chuyện cùng với Tô Linh, nàng đã từng nói một chút về Trúc Cơ Cảnh, mà sinh ra thần hồn chính là tiêu chí quan trọng nhất khi đạt đến Trúc Cơ trung kỳ.
Diệp Vân đúng là không thể tin được là, loại cảm giác mới mẻ này chính là sức mạnh của thần hồn. Dù sao thì với cảnh giới của hắn mà muốn đạt đến Trúc Cơ Cảnh còn không biết là bao xa nữa, nhưng mà loại cảm giác vừa rồi, không phải là thần hồn thì là cái gì?
Diệp Vân cũng không hiểu rõ, mà hiện giờ cũng không có vội vã đi tìm hiểu rõ ràng. Lúc này, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt lên chiếc nhẫn cũ kỹ trên tay của mình mà thôi.
Chiếc nhẫn màu đen này thoạt nhìn đã trải qua vô số năm tháng, mang đến một cảm giác tang thương trong đó. Chiếc nhẫn này cũng không có nửa điểm sáng bóng, thậm chí còn có chút rỉ sắt ở một vài chỗ, đúng là không ngờ được.
Nếu như chiếc nhẫn này mà bị vất ở trên đường thì đúng là chả có ai thèm nhặt. Nhưng mà Diệp Vân hắn lại biết rằng, chắc chắn trong chiếc nhẫn này có chứa rất nhiều bảo vật khó có thể tin. Nếu không thì vị tu sĩ Kim Đan kia lại lưu lại một tia tàn hồn để thủ hộ chứ?
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, đeo chiếc nhẫn lên ngõn trỏ trái của mình, sau đó chậm rãi rót linh lực vào đó.
Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy một chút đau đớn truyền ra từ ngón tay trỏ. Lập tức, một điểm tinh huyết theo kinh mạch, qua đầu ngón tay hắn chảy ra, nhập vào trong chiếc nhẫn.
Sau một khắc, một cảm giác tâm ý tương liên liền xuất hiện trong đầu của Diệp Vân, một chút tin tức liền xuất hiện.
Lôi Âm Hóa Long!
Chiếc nhẫn này lại bao gồm cả việc có thể công thủ, rồi lại còn có cả tác dụng là một giới chỉ nữa. Không gian bên trong ước chừng rộng đến mười trượng, đúng là vô cùng rộng rãi. Nhưng mà tác dụng trữ vật cũng chỉ là công năng cơ bản nhất. Điều khiến cho Diệp Vân hắn bất ngờ nhất chính là, chiếc nhẫn này lại có thể hấp thu Lôi Âm, sau đó thông qua sự thúc giục của chân khí, hóa thành Lôi Long để công kích hoặc là phòng ngự.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để cho Lôi Âm hóa long chính là tu vi phải đạt đến Luyện Khí Cảnh. Bởi vậy cho nên, tuy Diệp Vân hắn đạt được chiếc Lôi Âm Hóa Long Giới này thì cũng không thể nào thử qua được uy lực của nó cường đại đến thế nào, chỉ có thể coi nó như một chiếc nhẫn giới chỉ bình thường mà thôi.
Nhẫn trữ vật thì cũng không tính là quá trân quý, đối với đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm Tông mà nói thì hầu như ai cũng có thể có. Chỉ có những loại vừa mới tiến cấp lên đệ tử ngoại môn như Diệp Vân, chưa hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, nên chưa thể mua được một cái giới chỉ. Bời vậy, cho dù hiện tại Diệp Vân mang theo chiếc Lôi Vân Hóa Long Giới này nghênh ngang đi lại trong Thiên Kiếm Tông thì cũng không khiến cho người khác chú ý.
Tâm thần của Diệp Vân tương liên với Lôi Âm Hóa Long Giới, cảm giác được chỗ kỳ diệu trong này thì khiến cho hắn vô cùng hưng phấn trong lòng.
Cho dù chiếc Lôi Vân Hóa Long Giới này không có tác dụng công thủ, chỉ có không gian rộng mười trượng thôi thì hắn cũng đã hưng phấn không thôi rồi. Ví dụ như túi trữ vật của hắn, không gian trong đó cũng chỉ rộng có ba thước mà thôi, Mà nhẫn trữ vật của đệ tử ngoại môn, cũng chỉ rộng hơn gấp đôi mà thôi, mà cho dù là nhẫn trữ vật hay là vòng tay trữ vật của đệ tử nội môn, hắn cũng chưa từng nghe nói có cái nào rộng lớn đến như vậy.
Chỉ nói riêng khả năng trữ vật hạng nhất này thì cũng đã nói lên, chiếc Lôi ÂM Hóa Long giới này cũng là bảo vật vô cùng trân quý rồi.
Lúc này, ánh mắt hưng phấn của Diệp Vân liền nhìn về chiếc ngọc bàn cuối cùng.
Trên đó có một chiếc hộp gỗ, thoạt nhìn vô cùng bình thường.
Lôi Vân Hóa Long giới đã xuất hiện, khiên cho Diệp Vân đối với chiếc hộp gỗ vô cùng bình thường này lại rất mong chờ. Nếu như ba kiện bảo vật ban đầu đã trân quý như vậy rồi thì đồ vật cuối cùng này, chắc hẳn cũng phải là một loại tinh phẩm hiếm thấy.
Diệp Vân tiến về phía trước, nhìn về phía ngọc bàn.
Một chiếc hộp gỗ vô cùng bình thường, thậm chí còn không có bất cứ chữ gì viết trên đó nữa, đơn giản đến cực điểm. Mà trên ngọc bàn cũng không có bất cứ giới thiệu gì về chiếc hộp gỗ này.
Diệp Vân đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hộp gỗ, không hề cảm thấy nóng lạnh gì, chỉ là một chiếc hộp gỗ bình thường mà thôi. Ngón tay hắn khẽ nâng lên, rồi mở nắp ra.
Bên trong cũng không có bất cứ bảo vật gì, cũng không có các loại màu sắc tràn ra, chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa, một chiếc chìa khóa rỉ sắt loang lổ.
Diệp Vân khẽ giật mình. Hắn đúng là không hiểu nổi sao chiếc chìa khóa rỉ sắt loang lổ này lại được cất giấu trong này, hơn nữa lại nằm cùng gian thạch thất có chứa Lôi Âm Hóa Long giới nữa chứ. Nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, cho dù chiếc chìa khóa này nhìn có bình thường như thế nào đi nữa thì chắc chắn nó phải có một tác dụng trọng yếu nào đó.
Diệp Vân hắn liền để chiếc chìa khóa lại vào trong hộp gỗ, rồi cùng với Huyết Ngọc Tiên Tinh, Thanh Mộc Ngưng Khí Đan, Huyết Linh Cô lấy được lúc trước, toàn bộ bỏ vào trong nhẫn. Mà chiếc túi trữ vật của hắn giờ đã rỗng tuếch, đeo ở bên hông.
Nhìn bốn phía, thấy không còn bất cứ đồ vật nào nữa, hắn lúc này lại quan sát một cách cẩn thận xung quanh xem còn có hốc bí mật nào nữa hay không.
Diệp Vân nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt tập trung vào chiếc thang lầu. Tầng này đã có bảo vật trân quý như vậy thì chắc hẳn ở tầng trên sẽ không quá kém, ít nhất thì cũng giống như ở tầng dưới a.
Diệp Vân nhấc chân tiến về phía chiếc thang lầu, muốn cất bước đi lên.
Bỗng nhiên hắn nhìn lại, ánh mắt nhìn về phía bốn chiếc mâm không biết được gọt giũa từ loại ngọc thạch nào. Lập tức hắn cười cười, quay lại, cầm bốn chiếc mâm ngọc lên rồi ném vào bên trong Lôi Vân Hóa Long giới.
“Bốn cái mâm ngọc này chắc hẳn cũng có giá trị lớn, nếu như không phải có Lôi Âm Hóa Long giới thì cho dù muốn thu một chiếc lại cũng vô cùng khó khăn.” Diệp Vân vỗ vỗ tay, cảm thấy vô cùng mĩ mãn, tiến về phía thang lầu.
(Lúc trước thì nói là bàn ngọc, lúc này thì lại nói là mâm ngọc. Mình cũng chả biết là mâm hay bàn).Chiếc thang lầu này có dáng hình tròn, xoay tròn mà tiến lên.
Diệp Vân mỉm cười, bước lên.
Sau một khắc, hắn bỗng cảm thấy có một cỗ năng lượng nhu hòa, nhẹ nhàng đẩy hắn lại, ngăn không cho hắn tiến lên.
“Lại là cấm chế không gian!” Diệp Vân nhíu mày, mà cỗ lực lương nhu hòa này lúc trước hắn cũng đã gặp qua, gặp mạnh thì mạnh, mà gặp yếu thì lại yếu.
Hoa Vận đại điện quả nhiên là không đơn giản như vậy. Đây chính là điện thờ của đại năng Kim Đan am hiểu pháp trận không gian, làm sao lại có thể dễ dàng tiến lên tầng tiếp theo mà thu lấy bảo vật đây?
Diệp Vân đứng tại chân cầu thang, chau mày. Pháp trận không gian này lúc trước hắn đã gặp qua, hoặc là dưới sự trợ giúp của Tô Linh mà phá giải, hoặc là chính là nhờ đám La Văn Thành lợi dụng lực lượng cường đại mà phá vỡ. Hiện tại chỉ có một mình hắn, cũng không có hiểu rõ đối với pháp trận loại này, mà lực lượng cũng không đủ để phá vỡ nó. Vậy thì phải làm sao?
Tay phải Diệp Vân nhẹ nhàng giơ lên, khẽ chạm về phía trước.
Một cảm giác mềm mại ôn nhu giống như bông truyền lại, thế nhưng nếu như tiếp tục gia tăng sức lực, muốn tiến thêm thì lập tức có một lực cản vô cùng dẻo dai và mạnh mẽ, cản lại.
Đột nhiên, bốn phía bỗng nhiên truyền đến chân động. Lập tức, Diệp Vân liền thấy bốn phía thạch bích bắt đầu chậm rãi di động, dần dần ép lại về phía trung tâm. Chỉ sợ một nén nhanh sau thì nó sẽ khép lại, kẹp chặt Diệp Vân lại bên trong.
“Sao lại như vậy?” Diệp Vân kinh hãi. Nếu như để cho bốn bức tường này hợp lại với nhau thì chẳng phải hắn sẽ bị nghiền thành thịt vụn hay sao?
Vào thời khắc này, phía trên kia của thang lầu, không khí bắt đầu chuyển động như những cơn sóng gợn, ngay sau đó liền xuất hiện một bản đồ tinh vực, trong đó có khoảng vài chục ngôi sao tạo thành một bản đồ tinh vực.