Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 115: Thần kiếm Tử Ảnh

Trên thân của cây ngọc trụ không ngờ lại xuất hiện một ổ khóa, như ẩn như hiện.

Thạch thất bốn phía không có bất cứ một thứ đồ vật gì, mà chỉ có duy nhất một cây ngọc trụ này mà thôi. Trên ngọc trụ cũng không có bất cứ bảo vật gì, trừ phi nó chính là một bảo vật hoặc là bảo vật được ẩn giấu trong đó.

Nhưng mà, khi thấy trên thân của cây ngọc trụ này có một cái ổ khóa thì Diệp Vân liền nở nụ cười, sau đó hắn liền lấy ra chiếc chìa khóa rỉ sét loang lổ kia.

Lúc trước ở dưới tầng một, khi thấy chiếc ổ khóa bình thường này thì hắn đúng là có chút buồn bực. Bởi vì cái chìa khóa không biết tên này có lẽ là chuẩn bị cho hắn lấy được một kiện bảo vật vô cùng trân quý, nhưng mà thật sự hắn có thể lấy được hay không thì cũng chưa biết được.

Ổ khóa này tựa hồ như bị một loại ánh sáng kỳ dị che giấu, như ẩn như hiện.

Diệp Vân đưa tay điểm về phía trước, chiếc chìa khóa lập tức cắm vào ổ khóa. Diệp Vân nhẹ nhàng vặn một cái thì cây ngọc trụ màu trắng này bỗng nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng màu xanh lá.

Ngọc trụ màu trắng tựa hồ như dần biến thành màu xanh, hơn nữa càng ngày càng đậm, cuối cùng biến hoàn toàn thành màu xanh lá cây.

Diệp Vân lẳng lặng đứng nhìn. Hắn cảm thấy chiếc chìa khóa này chắc chắn không chỉ có tác dụng biến cây ngọc trụ thành màu xanh lá mà thôi, có lẽ còn có biến hóa khác, tối thiểu thì cũng sẽ xuất hiện một kiện bảo vật mà so với tầng một cũng phải tương đương.

Quả nhiên, cây ngọc trụ sau khi chuyển hoàn toàn sang màu xanh lá, trong ánh sáng long lanh này thì có thể thấy, trong cây ngọc trụ này đang cất giấu một thứ đồ vật nào đó, dài chừng ba xích, giống như một cây gậy vậy.

Diệp Vân cũng không có hành động nào thiếu suy nghĩ, tiếp tục chờ đợi.

Màu xanh của ngọc trụ càng càng càng long lanh ướt át, mà bảo vật ẩn chứa trong đó lúc này đã hiện ra rõ ràng trong mắt của Diệp Vân.

Chính là một thanh kiếm!

Một thanh kiếm tản ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt.

Dù ngăn cách bởi ngọc trụ nhưng Diệp Vân cũng cảm thấy được thành kiếm này vô cùng cường đại. Mà ánh sáng màu tím kia dù không có lộ ra ngoài thì cũng đã khiến cho Diệp Vân có một loại áp lực nhàn nhạt. Nếu như lấy ra ngoài thì chắc hẳn ánh sáng tử sắc này sẽ được tự do mà tản ra, uy thế cường đại của nó chắc chắn là Diệp Vân cũng không thể tưởng tượng được.

Ánh mắt của Diệp Vân tỏa sáng, hắn nằm mơ cũng muốn có một thanh kiếm có phẩm chất tuyệt hảo. Bởi vì Hắc Diệu Kiếm thật sự không thể phát ra hết uy lực của Lôi Điện Vân Quang Kiếm. Lúc trước chiến đấu, Hắc Diệu Kiếm mới thi triển ra hai chiêu của Lôi Điện Vân Quang Kiếm mà đã xuất hiện vết nứt, chỉ sợ dùng vài lần nữa là sẽ hỏng hoàn toàn.

Hôm nay, thanh trường kiếm trước mắt này, phẩm chất quả nhiên là bất phàm. Với phán đoán của Diệp Vân thì nó tối thiểu cũng phải là linh khí trung phẩm. Nếu như vận khí tốt một chút thì còn có thể là một kiện linh khí thượng phẩm.

Nhưng mà, Diệp Vân vẫn muốn nó chỉ là một thanh linh khí trung phẩm mà thôi, nơn nữa phẩm chất chỉ cần bình thường là được. Như vậy, sau khi trở về Thiên Kiếm Tông, sử dụng thanh kiếm này cũng không khiến cho người khác chú ý. Nếu chính là một thanh linh khí trung phẩm có phẩm chất tuyệt hảo, hoặc là linh khí thượng phẩm mà nói thì, có lẽ sẽ mang đến phiền toái rất lớn.

Chiếc chìa khóa vẫn cắm trong ổ khóa, thế nhưng những vết rỉ sét lúc trước giờ đã biến mất hoàn toàn, mà toàn thân chìa khóa cũng trở nên vàng óng.

Diệp Vân chợt động. Chỉ nghe một âm thanh răng rắc vang lên, trên ngọc trụ liền xuất hiện một khe hở, sau đó chậm rãi mở ra.

Trong khoảnh khắc, ánh sáng màu tím liền tỏa ra chói mắt, chiếu sáng toàn bộ gian thạch thất.

Uy áp mênh mông tràn ra như thủy triều, mà kiếm khí lăng lệ cũng phóng lên, tựa hồ như hóa thành vô số tiểu kiếm mà cắt nát không gian.

Trên trán Diệp Vân lấm tấm mồ hôi, cho dù ý chí của hắn vô cùng cường đại, thế nhưng khi đối mặt với uy thế như thế này thì vẫn không thể chống đỡ nổi.

May mà luồng uy áp này chỉ phát ra trong nháy mắt, sau đó liền nhanh chóng mất đi, hào quang màu tím cũng thu liễm lại, cuối cùng phát ra ánh sáng khá nhu hòa.

Một thanh trường kiếm màu tím lẳng lặng lơ lửng trong ngọc trụ, phát ra ánh sáng nhu hòa.

Diệp Vân vô cùng kích động, vươn cánh tay ra, muốn thu thanh kiếm lại.

Đột nhiên, một đạo ánh sáng màu trắng từ bên trái phía sau nhanh chóng băn đến, vô cùng lăng lệ, đồng thời cũng phát ra hàn quang lập lòe.

“Buông ra cho ta!”

Một tiếng quát chói tai truyền đến, theo đó là một thân ảnh xông ra, trường kiếm trong tay lóng lánh, đâm thẳng về phía sau lưng của Diệp Vân.

Diệp Vân đột nhiên quay người lại, nhẹ nhàng bước sang bên phải một bước, tay phải cũng nhanh chóng hướng về phía trường kiếm màu tím mà nắm lấy.

Nhưng mà, đạo ánh sáng màu trắng kia rõ ràng đã đến sớm hơn một bước so với hắn, nếu như tay phải cố ý nắm lấy trường kiếm thì sẽ bị nó đánh trúng. Đạo ánh sáng màu trắng này vô cùng lăng lệ, khó có thể cản lại. Diệp Vân thấy vậy thì có chút do dự rồi thu tay lại.

Hẵn khẽ đảo người, Hắc Diệu Kiếm liền thình lình xuất hiện trong tay, tiếng sấm ù ù và điện quang lập lòe lập tức hiện ra.

Lôi Vân Sơ Hiện!

Diệp Vân vô cùng tức giận, mắt thấy sắp lấy được thanh trường kiếm màu tím kia rồi thì không ngờ lại có một tên ở đâu xông ra, muốn cướp lấy bảo vật.

Đinh!

Hai thanh kiếm vừa chạm vào nhau liền phát ra một âm thanh thanh thúy.

Diệp Vân chỉ cảm thấy tay mình chợt nhẹ đi, Hắc DIệu Kiếm không ngờ lạ bị chém đứt một nửa, mũi kiếm đinh đương một tiếng rồi rơi xuống mặt đất.

“Là ngươi?” Lúc này, Diệp Vân mới nhìn rõ người mới tới, không ngờ lại chính là Hoa Nhất Thành, người mà tiến vào Hoa Vận đại điện trước hắn.

Hoa Nhất Thành cũng thật không ngờ người trước mắt lại chính là Diệp Vân, không khỏi sửng sốt.

“Diệp Vân? Chẳng phải là ngươi đã chết rồi sao?” Hoa Nhất Thành gần như không thể tin được vào hai mắt của mình. Diệp Vân rõ ràng đã táng thân trong bụng của Hắc Ám Hải Ma, thế nào mà lại có thể xuất hiện ở đây? Hơn nữa là cửa đại điện cần phải có hai loại nguyên tố năng lượng mới có thể mở ra cơ mà?

Mà điểm mấu chốt nhất chính là, hắn nghĩ mãi mà không ra, vì sao Diệp Vân lại có thể xuất hiện ở trên tầng năm này?

“Ta không chết khiến cho Hoa huynh ngươi thất vọng lắm sao?” Diệp Vân nhìn rõ người mới tới là ai, không khỏi nhíu mày. Nhưng mà hắn cũng không quá lo lắng. Nếu như lúc trước mà nói thì tu vi của hai người chênh lệch không nhỏ, thế nhưng hiện tại hắn đã tiến vào Ngộ Khí Cảnh, khoảng cách của hai người lúc này cũng không kém quá nhiều. Mà mấu chốt chính là, ba loại linh khí của hắn đã dung hợp lại với nhau, nếu đồng thời tế ra hai kiện Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn thì chưa hẳn là không thể chiến thắng.

“Đáng chết!” Hoa Nhất Thành vô cùng phẫn nộ, sát ý trong mắt lập lòe, “Ngươi không chết thì cũng thôi, thế nhưng sao lại có thể xuất hiện tại tầng năm của Hoa Vận đại điện? Nói như vậy thì toàn bộ số bảo vật ở tầng bốn đã bị ngươi lấy đi? Trách không được là sau khi ta vào đó thì đã không còn thứ gì cả.”
Diệp Vân nhún vai, cười nói: “Hoa huynh ngươi nói đây là tầng thứ năm? Nếu là như vậy thì ngươi đã lấy được hết số bảo vật ở ba tầng đầu rồi. Vậy thì bảo vật ở tầng thứ tư bị ta lấy thì cũng có quan hệ gì.”

“Đem hết bảo vật ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Hoa Nhất Thành lạnh lùng nói, trường kiếm trong tay lúc này cũng phát ra kiếm quang lạnh lẽo.

DiệpVân nghe vậy thì cười lên: “Hoa huynh ngươi đúng là người không biết nói đạo lý, tiểu đệ đã giúp ngươi phá vỡ hắc ám vô tận, khiến cho thần điện hàng lâm. Hiện tại chia cho ta một chút bảo vật cũng là điều nên làm đấy.”

Hoa Nhất Thành lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi thấy vậy thì trước tiên hãy hỏi qua trường kiếm của ta đã.”

Diệp Vân khoanh tay trước ngực, nói: “Hoa huynh nói như vậy thì chẳng lẽ chúng ta không còn gì để nói sao?”

“Nói nhảm ít thôi.”

Diệp Vân tựa hồ như không thèm để Hoa Nhất Thành vào mắt, thản nhiên thu hồi Hắc Diệu Kiếm lại, sau đó tủm tỉm cười nói.

“Hoa huynh, ba tầng đầu ngươi đã lấy được không ít bảo vật. Nếu như bây giờ giao hết ra đây thì ta có thể tha mạng cho ngươi.”

Hoa Nhất Thành nghe vậy thì sửng sốt, hắn gần như không thể tin được vòa lỗ tai của mình. Diệp Vân vừa nói cái gì? Muốn hắn giao hết bảo vật ra, rồi hắn sẽ tha mạng cho mình? Gia hỏa này chẳng lẽ biết là không thể thoát chết, nên phát điên rồi?

“Hoa huynh, ta nói ngươi nghe khôn rõ hay sao?” Lông mày Diệp Vân cau lại, tiếng nói cũng lạnh đi vài phần.

“Muốn chết!” Hoa Nhất Thành giận giữ gầm lên, tay phải hơi rung lên, trường kiếm trong tay liên bắn ra một tia kiếm quang màu trắng dài vài thước.

Diệp Vân thấy vậy thì cười ầm lên, hai tay bỗng nhiên xuất hiện hai đạo ánh sáng. Một bên là hỏa diễm hừng hực, một bên là băng phách lạnh băng.

“Liệt Diễm Bạo Vân, Băng Phách Tỏa Hồn. Đáng chết, không ngờ ngươi lại lấy đươc hai kiện linh khí này.” Ánh mắt Hoa Nhất Thành sáng lên, giọng nói vô cùng âm tàn.

“Liệt Diễm Bạo Vân, Băng Phách Tỏa Hồn, đi!”

Diệp Vân khẽ quát một tiếng, hai kiện bảo vật trong tay liền nhanh chóng bắn ra.

Liệt Diễm Bạo Vân hoàn trong khoảnh khắc liền phun ra hỏa diễm hừng hực, khiến cho cả không gian cũng trở nên đỏ rực, sau đó hóa thành một đạo hỏa cầu, phóng thẳng về phía Hoa Nhất Thành. Mà Băng Phách Tỏa Hồn Hoàn thì lại phóng ra một lượng lớn băng hàn, sau đó ngưng tụ thành một đạo băng trụ, phá không mà đi.

“Chỉ là một tên tiểu tử Ngộ Khí Cảnh mà muốn thúc giục ra uy lực chính thức của Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn ư? Buồn cười.” Hoa Nhất Thành cuời lạnh, trường kiếm trong tay vung mạnh lên, tạo thành một đường vòng cung trước người.

Hỏa cầu và băng trụ ầm ầm lao đến, đụng thẳng vào đường vòng cung mà trường kiếm tạo thành.

Trên mặt Hoa Nhất Thành liền lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn rõ ràng cảm nhận được hai đạo công kích này không có chút uy lực nào cả, dễ dàng bị cản lại.

Tại sao vậy? Băng Phách Tỏa Hồn và Liệt DIễm Bạo Vân, trong điển tịch của Hoa gia có ghi lại, chính là hai kiện linh khí trung phẩm có uy lực tuyệt luân. Cho dù tu vi của Diệp Vân vẫn chỉ là Ngộ Khí Cảnh, thế nhưng cũng không thể chỉ phát huy được chừng ấy uy lực.

Sau một khắc thì hắn đã hiểu rõ tại sao hai đạo công kích này lại yếu đến như vậy. Bởi vì hắn thấy khóe miệng Diệp Vân mang theo một tia trào phúng, thân hình nhanh chóng bắn đi, sau đó một tay nhanh chóng nắm lấy thanh trường kiếm trong thạch trụ, mạnh mẽ lôi ra.

Sau đó hắn lại thấy, Diệp Vân còn nhàn nhã rút một chiếc chìa khóa màu vàng kim đang cắm trong lỗ khóa ra rồi nắm trong tay.

“Bỏ Tử Ảnh ra!” Hoa Nhất Thành vô cùng tức giận, ánh mắt gần như muốn phun lửa. Hắn rõ ràng luôn luôn tính toán, thế mà lại bị Diệp Vân lừa gạt, đúng là tát thẳng vào mặt hắn.

“Tử Ảnh? Thanh kiếm này tên là Tử Ảnh sao? Coi như không tệ.” Diệp Vân nắm lấy thanh trường kiếm, vung vung lên, thấy ánh sáng màu tím vung vẩy ra xung quanh, trông vô cùng đẹp mắt.

Nắm Tử Ảnh trong tay thì Diệp Vân cảm thấy có một luồng khí tức lăng lệ chạy thẳng vào trong cơ thể. Nếu như đổi lại là một tu sĩ có thân thể yếu hơn một chút thì chỉ sợ luồng khí tức này có thể đã xé nát kinh mạch của hắn rồi.

Nhưng mà thân thể của Diệp Vân đúng là vô cùng cường đại, cho dù là tu sĩ Luyện Khí Cảnh trung kỳ cũng khó có thể mà so sánh được. Vì vậy, luồng khí tức này cho dù có ác liệt như vậy cũng không là gì.

Diệp Vân không chút do dự liền thấm một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay vào thanh kiếm, rồi đưa một luồng linh lực vào trong đó nữa. Ngay lập tức, hắn liền cảm thấy có một cảm giác tâm thần tương liên đối với Tử Ảnh xuất hiện.

Trong khoảnh khắc thì Tử Ảnh đã trở nên dễ dàng khống chế và dễ sai khiến hơn rất nhiều.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất