Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 257: Còn sống sót

Đoạn Hồn Sơn mạch!

Cho tới bây giờ Diệp Vân chưa từng nghe thấy, ít nhất là trong những năm ở Thiên Kiếm Tông hắn cũng chưa từng thấy nó được ghi chép trong các cuốn sách. Lần này đến Đoạn Hồn Sơn mạch rèn luyện chính là lần đầu hắn nghe thấy địa danh này, sau khi tìm hiểu thêm thì hắn càng hiểu sâu về Thiên Kiếm Tông.

Đoạn Hồn Sơn mạch này cũng không nằm trong rặng núi của Thiên Kiếm Tông mà lợi dụng thần thông đặc biệt tạo ra không gian, một không gian riêng biệt.

Theo tu vi tăng lên hiểu biết của Diệp Vân về Thiên Kiếm Tông cũng có nhiều thay đổi. Ví dụ như những lý giải sâu sắc của Thiên Kiếm Tông về Pháp Tắc Không Gian, cho dù không nghe tin có cao thủ Kim Đan Cảnh nhưng lại có thể bố trí được nhiều trận pháp không gian như vậy. Phải biết rằng những trận pháp không gian này cho dù là tu sĩ Kim Đan Cảnh tới bố trí cũng phải mất rất nhiều thời gian và tinh lực (tinh thần, lực lượng). Nhưng ngàn năm qua Thiên Kiếm Tông cũng chưa hề xuất hiện tu sĩ Kim Đan Cảnh vậy mà những trận pháp này vẫn có thể vận hành tự nhiên. Qủa thật là thần kỳ!

Vậy mà những trận pháp không gian Diệp Vân đã từng chứng kiến còn chưa thể coi là gì, Đoạn Hồn Sơn mạch này quả thực khó có thể giải thích. Ít nhất thì với kiến thức của Diệp Vân lúc này cũng không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc là Thiên Kiếm Tông đã làm thế nào để tạo ra Đoạn Hồn Sơn mạch.

Một không gian rộng cả ngàn dặm, lập ra một không gian, bố trí một trận pháp hoàn hảo đến không tưởng như vậy thì cần phải có thực lực như thế nào? Tu sĩ Kim Đan Cảnh bình thường có thể làm được sao? Tất nhiên là không thể!

Đoạn Hồn Sơn mạch ngàn dặm, cho dù tính diện tích toàn bộ Thiên Kiếm Tông cũng chưa chắc lớn được đến như vậy. Vậy mà cao thủ của Thiên Kiếm Tông có thể sáng lập ra một không gian lớn như thế, quả thực là khó tin.

- Đây chính là Đoạn Hồn Sơn mạch rồi- Âm thanh lạnh nhạt của Tô Hạo vang lên.

Lần này Tô Hạo tự mình dẫn đầu, mang theo đám người Diệp Vân đến Đoạn Hồn Sơn mạch.

- Không thể tưởng tượng được Thiên Kiếm Tông chúng ta lại có nơi thần kỳ như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Trong mắt Dư Minh Hồng tràn đầy sự khiếp sợ. Hắn là người đến từ Đại Tần đế quốc và cũng chưa từng nghe thấy một tông môn có thể tạo ra một không gian độc lập như thế.

- Khó trách Thiên Kiếm Tông có thể là tông môn siên cấp đứng trên cả vương thất, so với Thiên Kiếm Tông thì vương thất quả thật không đáng nhắc tới.

Trong mắt Đoàn Thần Phong cũng tràn đầy sự khiếp sợ, cảnh tượng như vậy chỉ có trong tưởng tượng mới có thể xuất hiện.

- Hai tên nhãi các ngươi quả thật thiếu hiểu biết, chẳng lẽ các ngươi quên mất Hoa Vận Bí Tàng rồi sao? Chẳng phải lúc đó cũng mở ra không gian, bố trí trận pháp?- Tô Linh bĩu môi, hừ hai tiếng.

- Cái này khác nha, Hoa Vận Bí Tàng chính là pháp trận bố trí trong một khu mộ lớn, bản thân khu mộ đã là ột loại tồn tại. Còn mảnh không gian này được tạo ra hoàn toàn độc lập, thoát khỏi không gian vốn có mà chỉ dùng con đường đặc biệt để liên hệ, hoàn toàn khác nhau- Diệp Vân cau mày, trầm ngâm một chút rồi nói.

Tô Ngâm Tuyết lẳng lặng đứng, quần trắng bay máu, bồng bềnh như tiên.

Tô Hạo liếc nhìn mọi người nói:

- Mảnh không gian này đã tồn tại ngàn năm, chính là do cường giả nghìn năm trước của tông môn sáng lập. Về phần thực lực chân chính của những cường giả đó, trên sách cổ cũng không có ghi chép lại nên cũng không có cách nào biết được. Mảnh không gian này vô cùng thần kỳ, khống chế cũng không khó nên mới có thể tồn tại cả ngàn năm qua mà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

- Chỉ sợ Đoạn Hồn Sơn mạch này được tạo ra cũng không phải là nơi dành cho đệ tử rèn luyện- Diệp Vân chợt nói.

Tô Hạo khẽ giật mình, trong mắt hiện lên sự khen ngợi, gật đầu nói:

- Đúng là như thế, lúc bắt đầu tất nhiên là không thể vì để đệ tử rèn luyện mà sáng lập. Theo suy đoán thì Đoạn Hồn Sơn mạch này chính là đường lui của Thiên Kiếm Tông. Ngày sau, khi tông môn gặp nguy cơ thì có thể đưa tất cả bảo vật cùng đệ tử chuyển dời đến đây. Chỉ cần người bên ngoài không tìm thấy phương pháp mở ra không gian này thì tất nhiên chúng ta có thể sống sót.

Đám người Diệp Vân gật đầu, đây mới là nguyên do khiến Đoạn Hồn Sơn mạch tồn tại. Đặc biệt là Diệp Vân, trong lòng hắn càng có thể khẳng định thêm tác dụng của Đoạn Hồn Sơn mạch.

Có lẽ mấy người Tô Hạo không biết nhưng Diệp Vân lại biết. Đại Tần đế quốc vạn năm trước, Thiên Kiếm Tông cũng không phải là một môn phái nhỏ yếu mà là tông môn cao cấp nắm giữ quyền hành của cả một phương. Nếu không phải do nội đấu làm cho phân tán thì chỉ sợ Thiên Kiếm Tông đã đạt được thành tựu vô cùng lớn.

Năm đó một mạch này phải trốn về Tấn quốc, tuy rằng nghìn năm qua cũng không bị đuổi nhưng ai biết được những mạch khác có được Nguyệt Thần trợ giúp có đuổi đến hay không? Cho nên những tiền bối mới có thể thi triển đại thần thông sáng lập ra Đoạn Hồn Sơn mạch để làm đường lui.

Một chi gần như mất hết người tinh nhuệ phải chạy như chó nhà tang tới Tấn quốc, chẳng những lập được tông môn đầu tiên tại Tấn quốc mà còn thi triển ra đại thần thông khó thể tin nổi, mạnh mẽ tạo ra một không gian cả ngàn dặm ngay tại nơi lánh nạn. Thực lực của Thiên Kiếm Tông tất nhiên là đã mạnh đến tình trạng khó tin.

Trong lúc nhất thời, đối với những lời của Kiếm Đạo lão tổ, việc tiến vào bí tàng của Thiên Kiếm Tông ở Đại Tần đế quốc khiến hắn tràn đầy chờ mong. Nếu có thể đạt được công pháp cùng bảo vật trong bí tàng của Thiên Kiếm Tông thì con đường tu hành sau này của hắn nhất định sẽ vô cùng vững vàng. Tính toán sơ qua thì ít nhất cũng phải đạt đến Kim Đan Cảnh.

Công pháp Diệp Vân tu luyện chính là Tôi Tiên Tâm Pháp, nội ngoại song tu, mỗi lần thăng cấp đều vô cùng khó khăn. Trong con đường tu hành, để tu luyện đến Kim Đan Cảnh thì cần cơ duyên thế nào, tài nguyên bao nhiêu? Qủa thực không cách nào tưởng tượng được! Nếu như tu vi của hắn đạt đới Kim Đan Cảnh thì thực lực chân chính sẽ đạt đến mức nào?

Trong lòng Diệp Vân tràn ngập chờ mong, khóe miệng hơi cong lên thành một đường vui vẻ.

- Sư tôn, trong Đoạn Hồn Sơn mạch chúng ta phải làm thế nào mới có thể thắng?- Diệp Vân thở sâu rồi hạ giọng hỏi.

- Tất nhiên là ai giết được nhiều người thì thắng. Ta muốn ăn linh phách của vài đầu Linh Thú để tẩm bổ- Thần Vũ Thứu Vương đứng bên cạnh Diệp Vân cười hắc hắc nói.

- Diệp Vân, ngươi mang theo con đại điểu này tương đương với việc chúng ta có thêm một cao thủ Trúc Cơ nhưng đáng tiếc nó quá mức huênh hoang. Nếu có thể ẩn đi rồi đột ngộ đánh lén thì cũng tốt.

Đoàn Thần Phong nhìn thoáng qua Thần Vũ Thứu Vương, đối với hậu duệ của Kim Sí Bằng này hắn cũng biết rõ thực lực của nó mạnh như thế nào.

- Chính xác, đây cũng là điều phiền toái.

Diệp Vân gật gật đầu, hắn cũng nhớ Linh Thú Mộ Dung Vô Ngân cưỡi là do được triệu hoán đến chứ không phải mang theo bên người.

- Chuyện này đơn giản, chỉ cần để Thần Vũ Thứu Vương vào trong túi Linh Thú là được- Âm thanh lạnh nhạt những dễ nghe của Tô Ngâm Tuyết vang lên.

- Túi Linh Thú?- Diệp Vân khẽ giật mình.

- Đúng vậy, chỉ cần đưa súc sinh này vào túi Linh Thú là được- Tô Hạo liếc Thần Vũ Khứu Vương một cái, có chút thông cảm nói.

Thần Vũ Khứu Vương run lên một cái, hung quang trong mắt hiện lên nhưng sau đó chỉ nhìn một cái cũng không nói gì. Nếu đám người Đoàn Thần Phong, thậm chí cả Diệp Vân dám mắng nó là súc sinh thì nó sẽ "dạy dỗ" họ một chút nhưng khi thấy Tô Hạo nói lời đó thì lập tức cúi đầu không dám lên tiếng.

Tô Hạo có tu vi thế nào? Chính là cao thủ Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên Trúc Cơ đỉnh phong, đột phá đến Kim Đan Cảnh cường giả. Cho dù Thần Vũ Khứu Vương khôi phục thực lực thì trong mắt Tô Hạo cũng không đáng được nhắc tới.

- Sư tôn có thể ban thưởng cho ta một cái?- Mắt Diệp Vân sáng lên, lập tức tận dụng cơ hội.

Tô Hạo nhìn hắn một cái sau đó tiện tay hất lên, chỉ lấy ảo ảnh màu lam bắn đi.

Diệp Vân vui mừng không thôi đưa tay tiếp lấy, một chiếc túi nhỏ tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn.

- Đây là Túi Linh Thú?- Diệp Vân tò mò lật qua lật lại quan sát.

- Thử xem là biết- Tiếng nói nhu hòa của Tô Ngâm Tuyết vang lên.

Diệp Vân đảo mắt, ánh mắt rơi vào Thần Vũ Khứu Vương sau đó cười cười.

Thần Vũ Khứu Vương bị nụ cười của hắn làm lông vũ dựng đứng lên, giận giữ nói:

- Tiểu tử, ngươi không nên có chủ ý đưa ta vào trong cái túi nhỏ này. Ngươi phải biết là một khi Túi Linh Thú bị rách nát thì Linh Thú bên trong cũng không thể trốn mà sẽ bị chết ngay lập tức.

Diệp Vân sững sờ, Túi Linh Thú bị rách sẽ có hậu quả như vậy?

- Đúng vậy, xem ra súc sinh này của ngươi cũng có chút hiểu biết về Túi Linh Thú. Đúng như lời nó nói, khi Túi Linh Thú bị rách nát thì Linh Thú sẽ trực tiếp bị chết- Tô Hạo gật đầu sau đó lại nói tiếp:

- Nhưng nếu để Túi Linh Thú vào trong nhẫn trữ vật thì sẽ không dễ bị đánh nát. Ta thấy nhẫn trữ vật trên tay Diệp Vân có chất liệu vô cùng tốt, phẩm giai cực cao, cho dù dùng thực lực của ta mà muốn đánh vỡ nó cũng vô cùng khó khăn, gần như là chuyện không thể. Chính vì vậy ngươi có thể yên tâm đi.

Dúm lông vàng trên đỉnh đầu Thần Vũ Khứu Vương nhảy lên hai cái, nói:

- Nhưng thực lực của Diệp Vân thấp kém, nếu nhẫn trữ vật bị người ta cướp mất thì sao?

Tô Hạo cười ha hả nói:

- Tuy tu vi của Diệp Vân bình thường nhưng so với ngươi vẫn còn hơn. Súc sinh này, ngươi đẩy đông đẩy tay, nói lảm nhảm lắm lời nữa là ta sẽ ra tay đánh chết ngươi.

Thần Vũ Khứu Vương nhảy dựng lên, nói lớn:

- Tô Hạo, ngươi là chủ Nhất Phong, tu vi đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, thân phận như vậy không nên ra tay lung tung.

Diệp Vân mở Túi Linh Thú trong tay ra, cười tủm tỉm:

- Vậy ngươi vào hay không?

Thần Điện Khưu Vương trừng mắt nhìn hắn một cái rồi lại nhìn Tô Hạo, bất đắc dĩ nhảy lên bay vào Túi Linh Thú.

Túi Linh Thú vô cùng thần kỳ, từ miệng túi có một chùm sáng chiếu vào người Thần Điện Khưu Vương. Ánh sáng kia lóe lên, thân hình to lớn của Thần Điện Khưu Vương lập tức nhỏ đi, chỉ trong nháy mắt đã chỉ còn bằng ngón cái rồi chui vào Túi Linh Thú.

- Tiểu Diệp Tử, ngươi nhất định không nên hành động thiếu suy nghĩ, không có việc gì thì đừng mang ta ra khỏi nhẫn trữ vật. Bây giờ thân thể ta vô lực, muốn nghỉ ngơi thật tốt, ít nhất là mười bảy, mười tám năm- Âm thanh của Thần Điện Khưu Vương từ trong túi truyền ra.

- Được, ngươi yên tâm nghỉ ngơi. Nếu gặp nguy hiểm ta sẽ không cho ngươi ra trước mà đợi một lần hô hấp sẽ lại cho ngươi ra tay- Diệp Vân cười ha hả.

- Cút cút cút!- Thần Điện Khưu Vương giận giữ quát mắng mấy tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Cả đám người cười lớn, không khí có chút trầm trọng khi mới đến Đoạn Hồn Sơn mạch đã bị thổi quét sạch.

- Phụ thân, lần rèn luyện ở Đoạn Hồn Sơn này phải làm sao mới có thể thắng?

Tiếng cười vừa dứt thì tiếng Tô Ngâm Tuyết vang lên.

Ánh mắt của mấy người Diệp Vân lập tức dừng lại trên mặt Tô Hạo.

Tô Hạo nhìn bọn họ sau đó thở sâu chậm rãi nói:

- Lần rèn luyện này không phân thắng bại, chỉ có sinh tồn. Các ngươi chỉ cần kiên trì mười ngày trong Đoạn Hồn Sơn, sống sót chính là thắng lợi lớn nhất.

Tiếng nói của Tô Hạo trầm thấp, khuôn mặt nghiêm nghị, hai từ sống sót trong miệng hắn có dễ dàng như vậy?

Mấy người Diệp Vân nhìn nhau, nụ cười tắt dần, thay vào đó lại sự nghiêm nghị.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất