Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 297: Tầm hoa

Đám người Tô Ngâm Tuyết nhanh chóng rời đi, không nhắc đến Tiên Linh Thạch đang tỏa ra linh khí nồng nặc treo lơ lửng trên không trung nữa.

Diệp Vân nhìn Tô Linh một chút sau đó đi lên phía trước.

Tiên Linh Thạch vẫn treo lơ lửng ở giữa không trung, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, càng đến gần thì linh khí nồng nặc này giống như biến thành chất lỏng, vỗ trên mặt đất thì lại có một cảm giác ẩm ướt.

Trong suốt, sáng long lanh, ngọc thạch của thế gian tuy đẹp nhưng cũng không cách nào so sánh với Tiên Linh Thạch. Tiên Linh Thạch xinh đẹp trong suốt, thật sự là khó có thể dùng lời mà diễn tả được.

"Diệp Vân, ngươi không nên ham hố vội vàng đem cất hai quả Tiên Linh Thạch này, sau đó đi tìm Quân Nhược Lan." Tô Linh thấy Diệp Vân đứng ngơ ngác nên vội vã nói.

Diệp Vân cười cười, đưa tay lên lấy hai quả Tiên Linh Thạch thu vào trong Lôi Âm Hóa Long Giới.

"Giá trị của hai quả Tiên Linh Thạch này vô cùng lớn, đợi đến sau khi chúng ta được thoát ra ngoài thì lập tức giao cho sư phụ cất giữ."

Tô Linh ngẩn ra, hỏi: "Tại sao? Chúng ta có thể giữ lại để tu luyện mà."

Diệp Vân lắc đầu nói: "Bên trong Tiên Linh Thạch ẩn giấu một lượng linh khí tinh luyện rất mạnh mẽ, tạm thời hoàn toàn không có cách nào có thể hấp thu hết được. Hơn nữa thất phu vô tội hoài bích có tội, lấy thực lực của chúng ta hoàn toàn không thể bảo quản được hai quả Tiên Linh Thạch này, không bằng ném cho sư phụ tự xử lý. Thứ nhất, thực lực của lão nhân gia chắc chắn sẽ tăng thêm rất nhiều, thứ hai chúng ta cũng sẽ được rất nhiều lợi ích."

Tô Linh nửa hiểu nửa không gật đầu, vội vàng nói: "Trước tiên không cần lo cho cái Tiên Linh Thạch gì đó mà đầu tiên chúng ta phải đi tìm Quân Nhược Lan."

Diệp Vân giơ tay lên nhéo nhẹ một cái vào mũi của nàng nói: "Không cần phải gấp, có thể tìm được thì tất nhiên sẽ xuất hiện, còn không thì cho dù thế nào cũng không thể tìm ra."

Đôi mi thanh tú của Tô Linh cau lại, gật đầu.

Trước kia Thiên Kiếm Tông đại năng xây dựng một không gian đặc biệt gọi là sơn mạch Đoạn Hồn, mục đích là vì trốn tránh kẻ thù đuổi giết. Sau này khi Thiên Kiếm Tông từ từ ổn định lại thì nơi này trở thành nơi lưu vong ác đồ, có lúc sẽ mở ra một lối đi để cho những đệ tử tinh nhuệ tiến vào rèn luyện.

Dĩ nhiên những thứ này đều được ghi chép rất tỉ mỉ xác thực ở trong sách cổ.

Chỉ có điều là hiện tại Diệp Vân vẫn nhưng có chút nghi ngờ. Cùng với việc tu vi tăng lên, hắn càng lúc càng cảm thấy nếu muốn mở ra một không gian đặc biệt như vậy thì cần gì loại cảnh giới và thực lực? Đối với Kim Đan Cảnh mới có tư cách tìm hiểu Không Gian Pháp Tắc, tu sĩ Kim Đan Cảnh kia cũng bài trí một số trận pháp không gian, đối với cách lĩnh ngộ cao thâm của tu sĩ Kim Đan Cảnh về pháp tắc thì có thể liên kết bài trí truyền tống trận.

Khi Diệp Vân vừa mới tiếp xúc với trận pháp không gian mà trong tích tắc có thể vượt qua ngàn dặm Truyền Thống Trận thực sự là rất khó có thể tin được, nhưng mà bây giờ khi tu vi tăng cao, đặc biệt là sau khi tiến vào sơn mạch Đoạn Hồn, Diệp Vân liền cảm giác được Kim Đan Cảnh lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc cũng bình thường, tối thiểu trước mắt thì khoảng không gian đặc thù này tu sĩ Kim Đan Cảnh cũng không thể mở ra được.

Bởi vì sơn mạch Đoạn Hồn mở ra một không gian độc lập nên căn bản sẽ không quá lớn, suy cho cùng có người nói rằng tu luyện Không Gian Pháp Tắc tới trình độ nhất định mới có tư cách mở ra không gian. Nhìn lại Thiên Kiếm Tông bây giờ, không có người nào có thể trực tiếp ở trong hư không mở ra được dù chỉ là một thước khoảng không gian. Nhiều nhất thì bọn họ cũng chỉ dựa vào tư liệu tham khảo để bài trí không gian trận pháp, luyện chế ra trữ vật để cất giữ pháp bảo mà thôi, trong đó không gian tối đa cũng chỉ có thể chứa phạm vi mấy trượng.

Diệp Vân đứng ở trên một gò đất nhỏ, ánh mắt quét qua bốn phía, chậm rãi nói: "Linh nhi, muội nghĩ sơn mạch Đoạn Hồn này bao lớn?"

Tô Linh ngẩn ra rồi nói: "Chắc cũng không quá lớn, dù sao khắp nơi ở đây đều là pháp trận không gian, ai biết mắt trận bị phá vỡ sẽ xuất hiện tình huống gì."

Diệp Vân mỉm cười, nói: "Muội có cảm thấy mảnh không gian này có một chút kỳ lạ hay không, không giống như những gì mà sách cổ ghi lại... mà chính là do tu sĩ Kim Đan Cảnh liên kết mở ra không gian này?!"

Tô Linh cười khúc khích, nói: "Ngươi cũng không tin? Trước đây khi ta học về cơ sở lý luận Không Gian Pháp Tắc, lúc đó phụ thân mượn mảnh không gian này để làm ví dụ, lúc đó ta đã cảm thấy việc trực tiếp ở trong hư không mở ra một không gian kéo dài khoảng ngàn dặm, tại sao là tu sĩ Kim Đan Cảnh mới có thể làm được?!"

Diệp Vân gật đầu, Tô Linh rất nhạy cảm với Không Gian Pháp Tắc, nếu nàng cảm thấy sơn mạch Đoạn Hồn có vấn đề, thì nhất định phiến không gian này cũng không quá lớn. Chỉ cần tìm ra được mắt trận của Trận Pháp Không Gian này thì có thể dễ dàng phá giải nó. Đến khi đó Quân Nhược Lan cũng không còn chỗ ẩn núp nữa.

Đừng nói là Thiên Lý Ảnh Độn Phù của Quân Nhược Lan có thể xuyên qua vách ngăn không gian, đây là điều không thể nào. Cho dù có là Vạn Lý Ảnh Độn đi chăng nữa thì cũng chỉ ở lại trong đây mà thôi.

“Nếu vậy tất nhiên Quân Nhược Lan không đi đâu xa được. Chúng ta mau chóng tìm mắt trận, chỉ cần nắm mắt trận trong tay thì dù không phá giải được nó nhưng vẫn đủ để khống chế phiến không gian này.” Diệp Vân vừa cười vừa nói.

Tô Linh lập tức hiểu rõ ý hắn, gật đầu đáp: “Đúng thế, chỉ cần nắm giữ mắt trận là có thể dễ dàng tìm thấy Quân Nhược Lan.”

Có điều, nếu như phiến không gian này do đại năng có tu vi trên Chân Đan Cảnh sáng lập thì muốn tìm mắt trận nào phải chuyện đơn giản.

Diệp Vân và Tô Linh dắt tay nhau đi, lần rèn luyện trong sơn mạch Đoạn Hồn này thật sự quá mạo hiểm. Đầu tiên là Mộ Dung Vô Ngân, sau đó là Chân Hỏa Phi Sư cùng Quân Nhược Lan. Hiện giờ Tô Linh lại thức tỉnh huyết mạch Yêu Tộc, việc này nếu truyền đi thì thiết nghĩ hậu quả thật khôn lường.

Tuy sốt ruột trong lòng, nhưng khi hai người nắm tay nhau, tâm tình chợt yên bình lại, thỉnh thoảng bọn họ nhìn nhau, khóe miệng mỉm cười vui vẻ.

“Diệp Vân, ngươi nói xem, nếu như chúng ta tìm được Quân Nhược Lan trước lúc thông đạo mở ra, một khi tin tức huyết mạch Yêu Tộc trong cơ thể ta thức tỉnh truyền đi, sẽ có hậu quả gì?” Tô Linh nhỏ giọng hỏi, lời nói có vẻ lo lắng nhưng sắc mặt nàng thì vẫn bình tĩnh.

“Có hậu quả gì chứ, ta mặc kệ nó có hậu quả cỡ nào, chúng ta đều cùng nhau đối mặt.” Diệp Vân nhún vai, thản nhiên đáp.

Tô Linh ngước lên nhìn thiếu niên bên cạnh, chợt nở nụ cười.

Thoạt nhìn hai người chẳng chút lo lắng nào, sát vai bên nhau, thi thoảng thì thầm to nhỏ, ngó nghiêng quan sát bốn phía.

Nếu cả sơn mạch Đoạn Hồn này đều là một tòa Trận Pháp Không Gian, vậy cũng không cần cố gắng đi mò mẫn khắp nơi để kiếm mắt trận, chỉ cần có thể hiểu được quy luật của trận pháp là có thể tìm thấy nó.

Hai người khổ sở lòng vòng một canh giờ, nhưng chẳng thấy chút tăm hơi gì cả, tuy rằng Tô Linh là người có lý giải đối với Không Gian Pháp Tắc cao nhất trong đám bọn họ, nhưng trước trận pháp được bố trí bởi một vị đại năng có năng lực sáng lập không gian, muốn tìm mắt trận quả thật là chuyện vô cùng khó khăn.

Gò núi, rừng rậm, dòng suối, sông lớn. Hai người lần lượt đi qua, các quang cảnh chậm rãi hiện lên trong mắt, dường như không có chút hư ảo nào.

“Linh nhi, vừa rồi ngươi có để ý gò núi nhỏ kia không, nó giống hệt gò núi mà chúng ta đã đi qua cách đây nửa canh giờ, gần như không có chút khác biệt gì, chỉ có cảnh vật bên cạnh là khác mà thôi.” Diệp Vân chợt dừng bước, nhìn vào một gò núi nhỏ bên trái, nói.

Tô Linh ngạc nhiên, chăm chú nhìn sang, đôi mi thanh tú khẽ cau lại.

Nửa ngày sau, nàng nở nụ cười mừng rỡ, nói: Quả nhiên là thế, xem ra phiến không gian này tuy rằng thần kỳ nhưng cũng không quá lớn.”

“Làm sao biết?” Diệp Vân ngu ngốc hỏi.

“Cho là với tốc độ của chúng ta vừa rồi, nửa canh giờ chỉ sợ không đi quá hai mươi dặm, mà trong đoạn đường ngắn như thế lại xuất hiện hai gò núi giống nhau. Vậy điều này chỉ có hai khả năng, một là phạm vi của sơn mạch Đoạt Hồn này thật ra khoảng hơn mười dặm mà thôi(đi giáp một vòng). Hai là nó quá lớn, vì để giảm bớt phiền toái nên người tạo ra nó đã phục chế lại một vài cảnh vật đơn giản.” Tô Linh mỉm cười, nhỏ nhẹ nói.

Diệp Vân cau mày, nói: “Có khi nào hắn cố ý phục chế để mê hoặc người từ bên ngoài tiến vào không?”

Tô Linh trầm ngâm một chút rồi lắc đầu: “Ngươi thử nghĩ, có thể từ trong hư không mà mở ra một không gian thì tu vi của vị đại năng này chí ít cũng trên Chân Đan Cảnh, cao thủ cỡ này, cho dù năm đó có xảy ra biến cố gì thì cũng cực kỳ cao ngạo, làm sao lại đi bố trí một cái mê trận, hơn nữa lại còn dùng thủ pháp bất nhập lưu như vậy? Cao thủ tự nhiên có tự tôn của cao thủ, tuyết đối không cố ý đi mê hoặc người khác.

“Đúng vậy, cao thủ tất có tôn nghiêm. Nếu hắn có thể sáng lập không gian thì đối với trận pháp nơi này cũng vô cùng tự tin, không có khả năng là trận pháp cấp thấp được. Vậy theo suy đoán, khả năng thứ hai mà ngươi nói không tồn tại rồi.” Diệp Vân lóe lên tia sáng trong mắt, cười nói.

“Không sai, chính vì hắn có tôn nghiêm của mình nên không thể chỉ vì ngại phiền toái mà tùy ý phục chế lại các cảnh vật, lại còn sắp đặt lung tung nữa.” Tô Linh cong hai con ngươi thành hình trăng lưỡi liềm, nói: “Cho nên kỳ thật phiến không gian này rất nhỏ, nhiều lắm chỉ hơn mười dặm mà thôi. Ta ngược lại muốn nhìn xem Quân Nhược Lan nàng ta có thể trốn chỗ nào.”

Hai người phân rõ phương hướng, sau đó đi thẳng về phía trước. Tô Linh đã suy đoán ra phiến không gian này chỉ hơn mười dặm. Như vậy nàng cứ giữ vững phương hướng thẳng tắp mà tiến lên. Lúc trước tưởng không gian quá lớn nên đi lại lung tung, tùy tiện tìm kiếm. Giờ không giống, chỉ cần hai người bọn họ đi thẳng một đường, đến khi nào trông thấy cảnh tượng giống với cảnh vật cách đó hơn mười dặm mà họ đã đi qua, như vậy là đã tới biên giới rồi. Từ đó rẽ sang hướng khác mà đi tiếp.

Quả nhiên, chỉ đi trong một nén nhang thì đã nhìn thấy một con sông nhỏ ở trước mặt mang đến cảm giác quen thuộc. Hai người nhìn chăm chú, liền phát hiện nó giống hệt với một dòng suối lúc trước, chẳng qua dòng suối nằm trên sơn cốc, còn con sông thì ở trên đất bằng.

“Tốt rồi, qua khỏi con sông này chúng ta hướng bên phải đi tiếp, chỉ cần nhớ kỹ cảnh tượng và ghi chép lại thì không cần mấy lần là chúng ta có thể nắm giữ địa đồ cả tòa sơn mạch này.” Tô Linh hưng phấn vỗ tay.

Diệp Vân gật đầu, kéo tay nàng nhảy qua, sau đó rẽ phải chạy như bay.

Sau khi Diệp Vân và Tô Linh đi khỏi không đến nửa nén nhang thì vài người chợt xuất hiện bên cạnh bờ sông nhỏ.

“Mộ Dung sư huynh, vừa rồi hình như là Diệp Vân và Tô Linh, không ngờ bọn chúng không chết dưới tay Chân Hỏa Phi Sư.” Giọng nói của Giang Như Triều vang lên bên tai một gã thiếu niên.

“Mộ Dung Vô Ngân gật đầu: Chính là bọn họ, Diệp Vân thật không phụ kỳ vọng của ta, có thể biến nguy thành an, rất tốt.”

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?” Giang Như Triều nhỏ giọng hỏi.

“Chúng ta đi theo xem thử, bọn chúng có thể giữ mạng trước Chân Hỏa Phi Sư, nói không chừng đã đạt được bảo vật gì đó.” Mộ Dung Vô Ngân trầm ngâm một chút rồi bay vút theo hướng hai người Diệp Vân cùng Tô Linh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất